Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 12: "Lần sau còn dám không?"




Edit: thauyn22

Thứ sáu, buổi chiều tan học, Chu Hành Nghiên hiếm thấy không có mặt ở cổng trường đúng giờ.

Vân Niệm dựa vào xe nhai kẹo sữa nửa ngày, vẫn không chờ được Chu Hành Nghiên xuất hiện, nghi hoặc hỏi: “Anh ta đang làm gì?”

Chú Trần tài xế chỉ chỉ vài bóng người phía xa vài, trong đó có một người hình dáng nổi bật, vẻ mặt lạnh lùng: “Bên đó chắc là Tiểu Chu đi, sao hôm nay lại bị nhiều bạn học vây quanh vậy nhỉ?”

Vân Niệm dịch đến cửa sổ xe nhìn, nhớ tới gì đó, lập tức mở cửa xe đi về hướng Chu Hành Nghiên.

Ra đến cổng trường, Chu Hành Nghiên bị vài bạn học ngăn lại, đang nói chuyện, trong đó có một bạn học nữ diện mạo đáng yêu lấy ra món quà cô đã chuẩn bị cho anh: “Bạn học Chu, nghe nói ngày mai là sinh nhật cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Những người còn lại cũng lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra, có chút khẩn trương mà nhìn bạn học không dễ đến gần này.

Chu Hành Nghiên bối rối nhìn bọn họ.

Các bạn học sinh cũng không có gì ý khác, nhưng bị nhìn như vậy, ngược lại có chút chột dạ: “Tuy, tuy rằng ngày thường cậu thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng khi mọi người gặp khó khăn trong học tập đều đi tìm cậu, cậu đều sẽ kiên nhẫn trả lời, cái này xem như…… Xem như chúng tôi cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi đi.”

Vân Niệm xoa eo đứng dưới gốc cây bên cạnh, thích thú đứng xem, chuẩn bị sẵn sàng để đến và đá ai đó bất cứ lúc nào.

Chu Hành Nghiên thoáng nhìn thấy ý cười trên mặt cậu, cảm thấy có chút khó hiểu, nói với các bạn học: “Không cần, giảng đề chỉ là thuận tiện, tôi không đón sinh nhật.”

Vừa dứt lời, Vân Niệm đang vây xem bên cạnh, cùng các bạn học trước mặt, đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Không đợi đến khi bạn học mở miệng, Vân Niệm đã đi tới vài bước, hỏi: “Sao anh không nhận quà của bọn họ?”

Chu Hành Nghiên nghe thấy giọng điệu chất vấn của cậu, ngược lại hỏi: “Việc này có liên quan gì đến cậu?”

Vân Niệm sửng sốt một chút, lần đầu tiên nghe Chu Hành Nghiên dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cậu, tuy rằng cũng không rõ ràng, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra loáng thoáng bực bội bên trong.

Những bạn cùng lớp vừa thấy cũng không dám nói nhiều, nhanh chóng trốn đi.

Cổng trường ngày thứ sáu học sinh gần như đã rời đi, trên sân trường chỉ còn lại Vân Niệm và Chu Hành Nghiên bốn mắt nhìn nhau.

Vân Niệm cắn chặt răng, nghĩ lại nghĩ, việc này ngoài mặt đúng thật không liên quan đến cậu…… Nhưng Chu Hành Nghiên không nhận quà, vậy cậu ném cái gì?

Cậu hạ giọng, tự mình cho mình một bậc thang: “Xem như là vì sinh nhật của anh, tôi sẽ không so đo thái độ vừa rồi của anh.”

Chu Hành Nghiên đã khôi phục bình tĩnh, nhìn về phía cậu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Thiếu niên trước mắt tuy rằng tùy hứng, nhưng nói cho cùng không phải đại gian đại ác, không phải không thể chịu đựng, lại nói cậu nợ Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề một ân tình, không có lý do gì đem cảm xúc phát tiết lên người con trai họ.

Vân Niệm nâng cằm, chắp tay sau lưng: “Tôi mới không thèm chấp nhặt anh.” Xoay người, một mình trở về xe.

Chu Hành Nghiên ngồi xuống bên cạnh cậu, trầm mặc không nói.

Chú Trần ở phía trước hỏi: “Vừa rồi là làm sao vậy?”

Chu Hành Nghiên đáp: “Không có gì.”

Vân Niệm cũng không nói lời nào, buồn chán chốc lát, nhịn không được nói nhỏ: “Sao anh lại không thích đón sinh nhật.” Cậu còn lại sinh nhật cuối cùng của mình, chính là vào mùa đông năm nay, đã sớm nghĩ kỹ đến lúc đó nhất định phải làm thật tốt, vô cùng náo nhiệt, làm tất cả mọi người nhớ kỹ, cậu đã sống qua sinh nhật tuổi 16!

Chu Hành Nghiên cho rằng mình nhìn nhầm, vì sao lại nhìn ra được một tia cô đơn trên mặt Vân Niệm?

Nghĩ nghĩ, giải thích: “Chỉ là cảm thấy hiện tại không cần thiết.”

Vân Niệm cao hứng lên, xoay người cười nhìn anh: “Ngày mai tôi sẽ tổ chức cho anh một cái sinh nhật, anh nhớ phải đến!”

Chu Hành Nghiên bỗng nhiên có loại cảm giác bị lừa.

Vân Niệm từng bước dẫn dắt: “Sinh nhật mà, sao lại có thể không chúc mừng, chỉ có đứa trẻ không ai muốn mới không ai giúp nó tổ chức sinh nhật.”

Chu Hành Nghiên cứng họng, lời này nghe không có vấn đề gì, nhưng lại giống như không quá đúng.

Vân Niệm không để cho anh có thời gian tự hỏi, tiến đến gần hỏi: “Vậy anh muốn là đứa trẻ không ai muốn sao?”

Cậu gần như dán lên má Chu Hành Nghiên, hơi thở ấm áp phả lên mặt Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên bỗng nhiên không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, anh chợt nghĩ, chỉ có tiểu thiếu gia bị Vân gia nuôi dưỡng đến không rành thế sự, mới có thể hỏi ra câu hỏi như vậy…… Ấu trĩ.

Vân Niệm vỗ ngực bảo đảm rằng: “Anh yên tâm đi, nếu hiện tại anh đã ở nhà chúng tôi, thì cũng là người nhà của chúng tôi, tôi nhất định sẽ cần anh.”

Chu Hành Nghiên nghiêng mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ, đi ngang qua một đại lộ rợp cây xanh, bóng cây nhanh chóng lùi lại phía sau, ánh sáng cuối chân trời chiếu lên có chút chói mắt.

Vân Niệm theo tầm nhìn của anh nhìn ra bên ngoài, một lát sau, lẩm bẩm: “Hoàng hôn có gì đẹp chứ?”

 “Bang” một tiếng vừa nói vừa đóng rèm cửa oto lại, dựa vào lưng ghế tự lầm bầm: “Hay là sáng mai đi xem mặt trời mọc đi.”

Chu Hành Nghiên nghĩ thầm vậy cậu tốt nhất đừng ngủ nướng.

Vân Niệm đã vứt những lời vừa nói ra sau đầu, xác định thời gian ngày mai ra cửa với chú Trần, thoạt nhìn còn cao hứng hơn so với tổ chức sinh nhật cho chính mình.

Tuy rằng không phải tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Vân tiểu thiếu gia tự mình tổ chức một bữa tiệc, nói cách khác, bữa tiệc này hết thảy đều do cậu đứng ra làm chủ.

Lúc còn rất nhỏ, Vân gia làm sinh nhật cho Vân Niệm, mời tất cả bạn học đến chơi, nhưng Vân Niệm đến trường cũng chẳng được mấy ngày, sinh nhật náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng những bạn học đó đến cả tên cậu cũng không biết, cũng không thích bộ dáng chạy đùa điên cuồng của bọn họ, sau đó không bao giờ muốn tổ chức tiệc sinh nhật nữa.

Cho nên số người tham dự tiệc rất quan trọng, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là mời một ít bạn tốt của Chu Hành Nghiên, nhưng tính cách Chu Hành Nghiên quá lãnh đạm, đến bây giờ hầu như không có bạn cùng lớp hay bạn bè thân thiết nào.

Vì thế cậu dò hỏi đám Lục Nhân xem họ nghĩ gì.

Vừa nghe nói Vân Niệm muốn tổ chức tiệc sinh nhật, thậm chí còn không hỏi rõ cho ai, bọn Lục Nhân đã kích động lên, dáng vẻ thích xem náo nhiệt kia làm Vân Niệm cảm thấy có vài phần thân thiết.

Lục Nhân không hề nghĩ ngợi liền nói: “Vậy nhất định phải mời vài bạn học nữ nha.”

Một đám người mồm năm miệng mười báo ra một danh sách dài tên các bạn nữ trong lớp, Vân Niệm căn bản không phân biệt được ai là ai, chỉ cảm thấy giống như tên của các bạn nữ đều đã đọc qua một lần.

Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, hiếu kỳ hỏi: “Chỉ có thể mời mỹ nữ thôi sao?”

Lục Nhân rối rắm một chút, làm một thẳng nam, dù trai đẹp hắn cũng không có hứng thú a: “Ừ, trai đẹp cũng không phải không được, chỉ là anh Niệm cậu đã đủ đẹp rồi. Cậu vừa xuất hiện, những người khác đều sẽ biến thành bụi bẩn trên mặt đất, không cần thiết không cần thiết.”

Vân Niệm được khen mà vui sướng, cuối cùng quyết định mời hết tất cả các bạn nữ có thể đến chúc mừng sinh nhật Chu Hành Nghiên.

Nhìn thấy bọn Lục Nhân nhắc đến con gái liền vui như kẻ ngốc, còn nói không có tên con trai nào không thích chị gái em gái xinh đẹp, cậu cảm thấy Chu Hành Nghiên cũng sẽ rất kinh hỉ với sự sắp xếp này.

Chiều thứ bảy, hoàng hôn dần buông xuống, Vân Niệm kéo Chu Hành Nghiên cùng nhau ra cửa.

Địa điểm bữa tiệc là một căn biệt thự khác cách Vân gia không xa, Vân Niệm đã xem trước ảnh chụp, bên trong bài trí theo ý cậu, bọn Lục Nhân, còn có các bạn học nữ từ các lớp khác nhau trong trường đều đã đến, chuẩn bị điều bất ngờ cho Chu Hành Nghiên.

Trên đường đi điện thoại Vân Niệm liên tục reo, tin nhắn không ngừng được gửi đến, bọn Lục Nhân báo cáo công tác chuẩn bị, có rất nhiều bạn học nữ xinh đẹp đều đến hỏi hắn về Chu Hành Nghiên.

Vân Niệm nghiêng người, trộm chụp Chu Hành Nghiên một bức ảnh, ngó trái ngó phải, thuận miệng cảm thán ra tiếng: “Chu Hành Nghiên, anh có thể đẹp hơn nữa không.”

Chu Hành Nghiên không có biểu tình gì nhìn cậu một cái.

Cậu nhìn nhìn , “Chính là biểu cảm quá xấu.”

Cậu một lần nữa giơ điện thoại lên, máy ảnh nhắm ngay Chu Hành Nghiên, ra lệnh: “Chu Hành Nghiên, anh cười một cái.”

Chu Hành Nghiên có chút bất đắc dĩ nhìn cậu.

Trên màn hình điện thoại, gương mặt kia được tắm trong ánh sáng ấm áp nhu hòa của hoàng hôn, giảm đi vài phần lạnh nhạt.

Vân Niệm duỗi tay chọc khóe miệng anh: “Có cần tôi dạy anh cười như thế nào không?”

Chu Hành Nghiên nắm lấy ngón tay non mịn đang chọc tới chọc lui trên mặt mình, dỗ dành: “Đừng quậy.”

Điện thoại lại nhận được tin nhắn, là một bạn nữ cùng lớp mà Vân Niệm quen biết, hỏi xin Vân Niệm một bức ảnh chụp lén.

Vân Niệm nửa ngày cũng không chọc được Chu Hành Nghiên cười, có chút thất vọng, trả lời người nọ: 【 quá xấu, không gửi cho cậu. 】

Bạn học nữ: 【…… Là cậu không muốn, hay là tiếc? 】

Vân Niệm: 【 có ý gì? 】

Khi cậu còn đang thắc mắc điều đó có nghĩa gì, xe đã chạy đến trước cửa biệt thự.

Chu Hành Nghiên và cậu một trước một sau xuống xe, Vân Niệm dừng lại phía trước, ngoan ngoãn nói: “Anh vào trước đi.”

Chu Hành Nghiên dựa vào hiểu biết của mình với tiểu thiếu gia này, cảm thấy hôm nay đối phương chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn tổ chức sinh nhật cho anh.

Nhưng anh vẫn đẩy cửa lớn ra.

Bên trong mọi thứ đều bình thường, sáng ngời, tươi đẹp, dải lụa rực rỡ và bóng bay trang trí đầy căn phòng rộng lớn theo phong cách lễ hội, thoạt nhìn không khác gì các bữa tiệc sinh nhật khác.

Vân Niệm đẩy anh, nói: “Vào đi nha.”

Chu Hành Nghiên mang theo một tia nghi ngờ, đi vào.

Vân Niệm phía sau anh, trực tiếp khóa cửa lại từ bên trong, sau đó đẩy anh đến giữa nhà.

Lúc này ánh đèn đang chiếu sáng tối sầm lại, đổi thành đèn trang trí lập loè hoa mỹ, càng tăng thêm vài phần không khí party.

Vân Niệm hỏi anh: “Thấy trang trí thế nào?”

Không đợi anh trả lời, liền chọc thủng quả bóng bay trong tay, cùng với một tiếng vang giòn tan, căn phòng yên tĩnh chợt ào ra mấy chục bạn học mặc trang phục hóa trang, nâng bánh kem bao quanh hai người.

Vân Niệm lại vỗ tay, Lục Nhân từ trong nhóm người đẩy ra một chiếc xe chất đầy quà.

“Đây đều là quà tôi tặng cho anh, thích không, có phải tôi hào phóng hơn Vân Mạnh Tề nhiều không?”

Cậu nghiện chọn quà cho người khác, mua hết những thứ mà bọn Lục Nhân liệt kê ra, phát hiện ra cảm giác tiêu tiền như vậy rất thú vị.

Chu Hành Nghiên liếc nhìn đống quà tặng, đều là những thứ anh thường được nghe từ bạn bè cùng trang lứa, chẳng hạn như quần áo thời trang, giày dép, máy chơi game v.v.., tặng chúng cho bất kỳ bạn học nào cũng đều không sai.

Anh không có lý do gì không thích, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Vân Niệm hài lòng mỉm cười: “Vậy về sau anh phải nghe tôi, anh chỉ có thể là người của tôi.”

Chu Hành Nghiên nghe được tiếng cười khe khẽ xung quanh truyền đến, cùng với tiếng thì thầm.

“Cả đời làm người của Vân thiếu là cảm giác gì?”

“Cả đời là bao lâu a?”

Vân Niệm trùng hợp nghe được, thờ ơ nhún vai: “Cũng không bao lâu a, thời gian quý giá, cho nên, chúng ta nhanh tay cắt bánh cho thọ tinh* đi!”

*Thọ tinh: là ngôi sao chuyện quản về tuổi thọ của con người, TQ hay dùng để chỉ về nhân vật chính của tiệc sinh nhật.

Tiểu thiếu gia ra lệnh một tiếng, một chiếc bánh kem chín tầng cực lớn được mang ra, mặt trên được trang trọng cắm nến.

Chu Hành Nghiên nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn quen thuộc lộ ra trên mặt cậu, đèn trong phòng đột nhiên tắt đi, những bức rèm lớn của cửa sổ sát đất không hẹn mà cùng kéo chặt, kín kẽ, không lọt được một tia sáng.

Chỉ còn lại ánh nến đang được đốt trên bánh kem, phát ra chút ánh sáng đáng thường, mỏng manh đến mức không thể chiếu rõ gương mặt gần nhất của Vân Niệm.

Chu Hành Nghiên híp híp mắt, bóng dáng Vân Niệm mơ hồ cũng bỗng nhiên biến mất.

Ngay sau đó, không biết là ai bịt kín mắt anh, ngay cả ánh sáng từ ngọn nến trên bánh kem cũng nhìn không thấy.

Có người hét lên một tiếng, bốn phía rõ ràng trở nên hỗn loạn, vai Chu Hành Nghiên bị thứ gì đó đập vào, giơ tay sờ lên có cảm giác dính dính, tiếp theo, phía sau lưng, trên mặt, cũng không thể may mắn thoát khỏi bị dính kem.

Anh bừng tỉnh sau lúc bối rối ban đầu, kéo bịt mắt xuống, làm quen với bóng tối trước mặt.

Những người đó như đã được nhận lệnh từ trước, xem anh là mục tiêu quan trọng trêu chọc tối nay, chín tầng bánh kem có thể dùng để buộc anh phải lộ ra  dáng vẻ hoảng loạn chật vật.

Bên người không ngừng truyền đến âm thanh đùa giỡn, bóng người lộn xộn trước mặt

Dần dần, tất cả mọi người đều gia nhập trận hỗn chiến này.

Trong bóng tối hỗn loạn, anh nhìn đến một thân ảnh đơn bạc, một mình ngồi trên chiếc ghế sofa cách xa trung tam cuộc chiến, xem trò vui, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Rất rõ ràng, thay vì nói tổ chức sinh nhật, này càng giống như một trò chơi mà Vân Niệm tự tổ chức cho mình, mượn cơ hội này để tống cổ cuộc sống nhạt nhẽo đi.

Vân Niệm bỗng nhiên đụng phải ánh mắt anh, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh giờ phút này, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ như vậy một chút cũng không cảm thấy vui vẻ sao?

Trong lúc thất thần, lại lần nữa nhìn về vị trí kia, Chu Hành Nghiên vậy mà đã không thấy bóng dáng.

Ngọn nến nhỏ kia không biết có phải đã đốt hết hay không, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng biến mất, mặc dù Vân Niệm vẫn luôn quan sát, nhưng bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ, vẫn có chút mờ mịt.

Giữa những ồn ào náo động trong phòng, cậu bỗng nhiên bị một cánh tay vòng qua eo, kéo ra khỏi ghế sofa, sau đó đôi mặt bị bịt kín lại, trời đất quay cuồng, bị người nọ khiêng lên bả vai, mang đi.

Động tác của đối phương không hề ôn nhu, cậu có chút hoảng sợ, chỉ có thể tựa vào thắt lưng, không hề có sức phản kháng mà treo trên người người nọ, bị vác đến sinh đau.

Xóc nảy càng ngày càng rõ ràng, đối phương nhanh chân đạp lên cầu thang, vác cậu lên lầu hai.

Theo tiếng mở cửa, Vân Niệm cuối cùng cũng được buông xuống, đứng trên mặt đất, chỉ là đôi mắt vẫn bị che nhưu cũ, cái gì cũng nhìn không thấy, mỗi lần muốn duỗi tay gỡ tấm bịt mắt ra, đều bị một bàn tay cứng rắn ngăn lại.

Sức lực của đối phương râts dọa người, Vân Niệm cảm thấy tám phần là mình đã bị bắt cóc, có lẽ bọn bắt cóc này ngay từ đầu đã trốn trong nhà, cũng có lẽ hắn chỉ là nhất thời nảy sinh lòng tham…… Cậu nhịn không được khóc lên, thân thể yếu ớt ngã xuống.

Đối phương thấy cậu khóc lóc thảm thiết, bóp chặt eo nhấc cậu lên, đặt lên một khối băng lạnh.

Dưới mông Vân Niệm là khối băng, tưởng rằng đó là cực hình tra tấn con tin, dùng hết sức nhảy xuống, lại bị đè lại.

Đối phương tới gần cậu, đè cậu lên tường, sau đó tháo bịt mắt cậu xuống.

Vân Niệm sớm đã khóc đến hai mắt đẫm lệ, mông lung, nặng nề thở hổn hển, mơ mơ hồ h thấy rõ gương mặt phía trước, mở miệng ra quên cả khép lại, vừa sốc vừa choáng.

Chu Hành Nghiên dùng ngón tay lau nước mắt cho cậu, trong lòng có chút hối hận, hỏi cậu: “Lần sau còn dám tùy tiện bịt mắt người khác nữa không?”

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, thật sự là bận quá, được rồi, t sẽ cố gắng chăm chỉ ra chương nhiều hơn ở lại ủng hộ t nhe!!!!