Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư

Chương 31: Thích ăn hiếp tôi đến vậy sao?




Edit: thauyn22 tại App Watt.pad.

Tống Huyền cao hứng cũng muốn đi lên ôm lấy bả vai Vân Niệm, "Cứ gọi anh trai như thế nhé, sau này anh có đồ ngon, sẽ không thiếu phần của em trai là em."

Tay Chu Hành Nghiên đặt ở vai Vân Niệm vô thức siết chặt, dẫn Vân Niệm đi về phía cửa.

Vân Niệm vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm trong lòng anh: "Anh đi nhanh như vậy làm gì hả Chu Hành Nghiên."

Tống Huyền vươn tay thất bại, chỉ bắt được một phen không khí, đuổi theo phía sau hô: "Đến mức này sao, chỉ là ăn một bữa cơm, không chậm trễ việc quan trọng gì, gấp cái gì chứ người anh em."

Vào phòng, Chu Hành Nghiên ngồi xuống cạnh Vân Niệm, Tống Huyền muốn uống rượu, không chỉ rót cho mình, mà còn rót cho Vân Niệm.

Chu Hành Nghiên nhìn thấy thì nhíu mày, đem ly Vân Niệm dời ra xa, nghiêm túc nói: "Đừng cho em ấy uống rượu, còn nhỏ."

Tống Huyền xem thấy cậu xinh đẹp sạch sẽ, hơi áy náy một chút, thu rượu về, phụ họa theo Chu Hành Nghiên: "Đúng, đúng, em trai cậu còn nhỏ, vẫn là không nên uống."

Vân Niệm vốn dĩ không muốn uống rượu, vừa nghe hai người đều nói như vậy, tức khắc không vui: "Tôi không nhỏ, tôi đã thành niên rồi."

Chu Hành Nghiên bỗng nhiên không biết phản bác như thế nào, giằng co vài giây, trầm giọng mở miệng: "Vậy cũng không thể uống."

Anh đưa cho Vân Niệm một ly sữa bò, nói: "Em uống cái này."

Vân Niệm khinh thường nói: "Tự cho mình uống rượu uống đến say không còn biết gì, lại không cho tôi uống."

Chu Hành Nghiên nhớ đến tối hôm qua, trên mặt nháy mắt mất tự nhiên, sau đó nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi cũng không uống."

Tống Huyền như nghe được tin tức chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Chu Hành Nghiên: "Cậu vậy mà uống đến say không còn biết gì? Thật muốn tận mắt chứng kiến một chút, trước đây không phải cậu......"

Chu Hành Nghiên trừng mắt liếc hắn một cái, thúc giục: "Không phải mời ăn cơm sao, còn không mau lên đồ ăn?"

Tống Huyền căn bản không nghĩ nhiều, xoay người đi thúc giục phục vụ lên đồ ăn.

Đồ ăn lên hết, hắn nâng ly nói với Vân Niệm: "Lại, em trai đón gió, chúc em trai sẽ yêu Chiêu Thành."

Vân Niệm bưng ly sữa bò kia lên, tò mò hỏi: "Vì sao chúc tôi sẽ yêu Chiêu Thành."

Tống Huyền nói mình sinh ra và lớn lên ở Chiêu Thành là người địa phương, đây là một loại tình cảm đối với quê nhà, nơi này chính là đáng để yêu nhất.

Vân Niệm đánh giá hắn có vẻ ngoài không giống người địa phương, sửng sốt một chút.

Tống Huyền cười ha ha: "Tuy rằng anh lớn lên giống con lai, nhưng anh thật sự là người địa phương! Anh thề.". Ngôn Tình Cổ Đại

Vân Niệm cảm thấy hiếm lạ, nhịn không được lại nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.

Tống Huyền lại nói: "Em trai, sau này ở trường có gặp phiền phức gì cứ đến tìm anh, anh trai che chở em."

Chu Hành Nghiên im lặng lột tôm nửa ngày, tất cả đều để vào đĩa Vân Niệm, bình tĩnh lên tiếng đánh gãy cuốc đối thoại của bọn họ: "Không phải đã nói là đói bụng sao, ăn nhiều một chút."

Vân Niệm bị đĩa thịt tôm được bóc vỏ hoàn chỉnh kia hấp dẫn, vùi đầu ngoan ngoãn ăn.

Tống Huyền còn muốn nói chuyện, bị Chu Hành Nghiên liếc một cái, "Khi em ấy đang ăn đừng quấy rầy."

"Không phải chứ," Tống Huyền đỡ trán, cố ý trêu chọc, "Cậu nhìn người cũng nhìn quá chặt rồi đi, ngủ nghỉ tắm rửa có phải cũng đều nhìn chằm chằm không đó."

Chu Hành Nghiên yên lặng nhìn hắn, ý bảo hắn nhanh câm miệng. Có chút hối hận hôm nay đã đồng ý đưa Vân Niệm ra ngoài gặp hắn.

Tống Huyền hạ giọng muốn tiếp tục lải nhải: "Khó trách ảnh trong di động đều là ảnh của em ấy, chụp lén không ít nha."

Vân tiểu thiếu gia đang ăn dựng lỗ tai lên, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hành Nghiên: "Chụp lén? Chụp lén cái gì?"

Chu Hành Nghiên đau đầu: "Đừng nghe hắn nói bậy. Còn muốn không, lại lột cho em một chút?"

Vân Niệm gật gật đầu: "Còn muốn." Nhà hàng này rất hợp khẩu vị Vân thiếu gia.

Chu Hành Nghiên chăm chú hầu hạ cậu ăn cơm, không để ý tới Tống Huyền.

Tống Huyền miệng vẫn luôn không nhàn rỗi, ai oán nói: "Phòng ký túc xá tổng cộng chỉ có ba người, cậu nói dọn đi liền dọn đi, để lại một mình tôi trong căn phòng trống rỗng, tịch mịch như tuyết, đây là cách cậu đối xử với tôi sao?"

Chu Hành Nghiên: "Không phải còn một người sao."

"Cậu nói Thẩm Phù Ngọc? Tên kia có tật xấu gì không phải cậu không biết? Học kỳ này còn không về phòng."

Chu Hành Nghiên mặt vô cảm mà "ừm" một tiếng, chỉ cần Tống Huyền đừng nói lung tung, nói cái gì cũng không sao cả, không liên quan đến anh.

Suốt bữa cơm, Tống Huyền nghẹn họng nhìn trân trối Chu Hành Nghiên chăm sóc Vân Niệm ăn cơm, gắp đồ ăn, đưa nước, lau tay, rõ ràng là một người ngày thường lạnh lùng chẳng nói với người khác được mấy cậu, lại hầu hạ người ta thuần thục khéo léo như bảo mẫu.

Ăn xong bữa cơm, Tống Huyền giống như ngày đầu tiên quen biết bạn cùng phòng cũ, vừa kinh ngạc vừa kỳ quái nhìn hai người rời đi.

Vân Niệm mới vừa ngồi xuống lên xe, đôi mắt sáng ngời liền nhìn Chu Hành Nghiên, nói: "Cho tôi xem ảnh chụp."

Chu Hành Nghiên cho rằng cậu đã quên, không ngờ bây giờ lại nhắc tới, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, chuẩn bị khởi động xe, qua loa chiếu lệ đáp: "Ảnh chụp gì."

Vân Niệm khom lưng, duỗi tay sờ túi áo anh, ngoại trừ mấy viên kẹo, cái gì cũng không có, lại nhanh chóng dời mục tiêu, sờ lên túi quần, gần như nằm lên đùi anh, chấp nhất hỏi: "Di động đâu, tôi muốn xem anh chụp lén tôi cái gì."

Chu Hành Nghiên tạm dừng khởi động xe, muốn kéo cậu ra khỏi đùi, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Không có chụp lén em cái gì hết, mau đứng lên."

Vân Niệm lại áp sát trên đùi anh nói thế nào cũng không chịu đứng dậy, tay còn đang sờ soạng khắp nơi, tìm nơi có thể giấu điện thoại, hơn nữa động tác không chút uyển chuyển, hoành hành không chút kiêng kỵ gì.

Chu Hành Nghiên sợ bị cậu làm ra chuyện, tay dùng thêm sức, cuối cùng nhấc người ra khỏi đùi ôm trở về chỗ ngồi.

Đang muốn thắt dây an toàn, Vân Niệm lại lung tung mà duỗi tay ôm lấy anh, không cho anh động đậy, ngay sau đó bò đến trên đùi anh, hai chân tách ra khóa ngồi, bàn tay thò vào bên trong áo khoác anh, không ngừng mò mẫm lên áo sơ mi bên trong, trong miệng hung hăng ép hỏi: "Tôi không tin, điện thoại đâu, đưa điện thoại anh ra đây!"

Chu Hành Nghiên bị cậu ép cho dựa về phía sau, cậu lập tức nhếch mông, đuổi theo.

Thân thể càng ngày càng gần, Chu Hành Nghiên như bị Định Thân Chú, có chút cứng đờ, không thể động đậy, để mặc cậu sờ chỗ này ấn chỗ kia trên ngực.

Ban đầu cậu rất vừa lòng với thái độ phục tùng của Chu Hành Nghiên, chờ cho sờ soạng hơn nửa ngày cái gì cũng không lấy ra được, lập tức có chút bực bội, cảm thấy sở dĩ Chu Hành Nghiên phối hợp như vậy, là bởi vì cố ý chơi mình.

Cậu bắt lấy cổ áo sơ mi lộn xộn của Chu Hành Nghiên, dùng sức lay mạnh, thở phì phì mắng: "Giao ra đây giao ra đây, tôi muốn xem ảnh chụp!"

Chu Hành Nghiên nắm lấy tay cậu, trấn an: "Ngoan, đừng làm loạn, trước tiên xuống khỏi người tôi đã."

Vân Niệm càng không xuống, ngồi trên đùi anh dịch mông, ngồi cách anh càng gần, một bàn tay vẫn nắm cổ áo anh như cũ, một cái tay khác đột nhiên duỗi về phía dưới, ý đồ muốn cởi bỏ thắt lưng anh, chưa từ bỏ ý định mà uy hiếp: "Rốt cuộc giấu ở đâu, nếu không nói, tôi sẽ ở trên xe lột sạch anh ra."

Chu Hành Nghiên hô hấp cứng lại, nhanh nhẹn bắt lấy tay còn lại của cậu.

Vân Niệm thấy anh hình như hơi luống cuống, ngồi trên đùi anh diễu võ dương oai: "Bây giờ đã biết xấu hổ sao, có chịu thua hay không?"

Chu Hành Nghiên nghi ngờ cậu đang trả thù việc anh đã làm trong phòng tắm tối qua.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Cửa sổ xe đột nhiên bị người bên ngoài gõ hai cái.

Vân Niệm quay đầu qua, ấn cửa sổ xe xuống.

Chu Hành Nghiên còn chưa kịp ngăn lại động tác của cậu.

Tống Huyền đang cúi sát người bên cửa sổ xe bỗng nhiên thấy rõ cảnh tượng bên trong, lại một lần nữa nghẹn họng nhìn trân trối, há miệng ngơ ngác nhìn hai người quần áo lộn xộn kề sát nhau trên xe, giống như hóa đá.

Trong mắt Chu Hành Nghiên nhanh chóng xẹt qua một tia phức tạp, sau đó khôi phục bình tĩnh, sắc mặt tự nhiên hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Anh quá bình tĩnh, mà Vân Niệm lại càng bình tĩnh, ngồi trên đùi anh thậm chí tay nắm cổ áo sơ mi anh còn không buông ra.

Thế cho nên Tống Huyền cảm thấy chính mình mới là người theo không kịp sự phát triển của thời đại.

Hiện tại anh trai em trai, luôn thân thiết như thế này ở nơi riêng tư sao?

"Kia, kia cái gì, không có việc gì, chính là thấy xe cậu nửa ngày không đi, tưởng các cậu có việc, lại gọi một tiếng thôi."

Vân Niệm ẩn ý liếc nhìn Chu Hành Nghiên, lại nhìn về phía Tống Huyền, nói: "Chúng tôi quả thật có việc, việc rất quan trọng."

Nói xong, lại không đợi Chu Hành Nghiên kịp phản ứng, đem cửa sổ xe đóng lại.

Ngoài xe, Tống Huyền sờ sờ đầu mình, lâm vào khó xử, đã đến bước này, hắn là nên tin sự thật tận mắt nhìn thấy, hay là nên tin vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của Vân tiểu thiếu gia kia......

Chu Hành Nghiên liếc nhìn người đang đứng ngốc ngoài cửa xe, cam chịu lấy điện thoại từ ghế sau ra, giao vào tay Vân Niệm.

Bắt được điện thoại Vân Niệm quả nhiên cực kỳ dễ nói chuyện, nhanh chóng từ trên đùi anh tuột xuống.

Chu Hành Nghiên nhìn bộ quần áo xộc xệch của mình, không ôm chút hy vọng nào mà tự mình ra tay thu dọn lại, sau đó cuối cùng cũng thành công khởi động xe về nhà.

Vân Niệm thuần thục mở khóa điện thoại, vào thẳng album ảnh, bắt đầu lật xem,xem liên tục mấy trăm tấm, có chút không kiên nhẫn, lẩm bẩm: "Thoạt nhìn đều không giống chụp lén mà."

Phía sau còn rất nhiều ảnh chụp của mình, nhưng Vân Niệm đã không muốn xem nữa, thuận miệng phàn nàn: "sao lại chụp nhiều ảnh của tôi như thế."

Cậu một bên nói chuyện, một bên không có gì hứng thú mà đem điện thoại ném trả về lòng ngực Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên không nhìn cậu, miệng lưỡi nghiêm túc giải thích: "Ba em nói chú ý đến em nhiều một chút."

Vân Niệm đối với cái lý do này cũng không ngoài ý muốn, nhưng cậu đối với việc mình bận rộn nửa ngày trời chẳng thu lại được kết quả gì quả thực rất thất vọng, vốn cho rằng có thể nhìn xem Chu Hành Nghiên đã chụp lén cái gì, kết quả đều là cảnh tượng bình thường, không phải ngủ, chính là phát ngốc, hoặc là một số vấn đề bình thường khác.

Chỉ là trái với tưởng tượng, Chu Hành Nghiên vậy mà không lấy hình cậu nửa đêm lén lút ăn vặt để cáo trạng với Diệp Phỉ Vân.

"Trong điện thoại anh có nhiều ảnh chụp quá, còn có ảnh đã nhiều năm về trước, tôi giúp anh xóa."

Cậu bất chợt nảy ra ý tưởng, lại sờ mó điện thoại Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên nhanh chóng đè tay cậu lại, nói: "Đừng làm loạn bảo bảo, tôi đang lái xe."

Vân Niệm mở to đôi mắt vô tội, "Tôi chỉ lấy điện thoại của anh một chút, cũng sẽ không quấy rầy anh."

Nói xong, lại duỗi một cái tay khác qua, khom lưng xuống nhặt lên, trong miệng nói: "Dù sao những bức ảnh đó đều không dùng được."

Chu Hành Nghiên dừng xe ven đường, bắt lấy hai tay cậu, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, dùng giọng điệu không được xen vào nói: "Không thể xóa."

Vân Niệm không cho là đúng nhìn anh cười rộ lên: "Được a, vậy chờ đến tối anh đi ngủ tôi sẽ xóa đi."

Tuy rằng cậu không hiểu, chỉ là một ít ảnh chụp, lại không phải đồ vật hiếm lạ gì, sao lại làm Chu Hành Nghiên nôn nóng như vậy.

Nhưng sở thích tàn ác xưa nay của cậu là như vậy, Chu Hành Nghiên càng sốt ruột, cậu càng đắc ý. Làm cho biểu tình bình tĩnh của Chu Hành Nghiên xuất hiện vết nứt, là một trong những chuyện Vân tiểu thiếu gia cảm thấy thú vị nhất.

Chu Hành Nghiên thấy cậu lại tái phát bệnh cũ, vì thế chủ động ôm người vào trong lòng, kiềm chế hai tay đang lộn xộn của cậu, cắn vành tai mềm mại của cậu, ra vẻ ủy khuất hỏi: "Thích ăn hiếp tôi đến vậy sao?"