Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 139




Thẩm Úc nhắm mắt lại, y cảm nhận được một nụ hôn ấm áp dừng lại ở trên mí mắt của mình.

Ánh nắng len qua các khe hở, chiếu vào bên trong, nó ánh lên nửa người của hai người bọn họ khiến bọn họ trông như đang được tầng lớp kim sa* bao phủ. (Mấy cái được đính trên kẹp tóc...mà màu vàng ấy.)

Thẩm Úc duỗi tay bắt lấy vạt áo của Thương Quân Lẫm, y cảm nhận được hô hấp nam nhân đang dần lướt xuống, cuối cùng đôi môi của bọn họ kề vào nhau.

Bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo của nam nhân vô lực rơi xuống, trong thoáng chốc, thân thể của Thẩm Úc được nhấc lên không, lúc y phục hồi lại tinh thần thì người đã nằm trên giường của tẩm điện.

"Bệ hạ muốn làm cái gì vậy?" Thẩm Úc nâng ngón tay lên để đẩy đôi môi đang muốn hôn tiếp của Thương Quân Lẫm ra, "Còn chưa tới ngày thứ mười đâu."

"A Úc......" Màu đen trong con ngươi Thương Quân Lẫm đậm đặc hơn, tựa như vực sâu không đáy, nó sẽ hút những người bị nó nhìn chăm chú vào bên trong.

Ánh sáng lay động, mọi thứ đều đi xa.

Cố thái y tới bắt mạch để kiểm tra cho Thẩm Úc như mọi khi nhưng còn chưa đi vào thì đã bị Mạnh công công đưa tới thiên điện: "Quý quân và bệ hạ còn đang có việc, Cố thái y cứ ngồi đây nghỉ ngơi chút đã."

Đây là lần đầu tiên Cố thái y gặp phải trường hợp này, tuy rằng thấy rất khó hiểu nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Sau khi đợi khoảng chừng 2 khắc*, cuối cùng Mạnh công công cũng dẫn hắn đi vào chủ điện. (30 phút.)

Thẩm Úc đang lười biếng dựa vào giường, trong mắt y vẫn còn đọng hơi nước, môi cũng đỏ hơn ngày thường rất nhiều.

Cố thái y cũng không thèm chớp mắt* mà bắt mạch cho y, bắt mạch xong hắn nói: "Thân thể của quý quân vẫn như bình thường." (Vờ như không thấy gì hết.)

Thẩm Úc cố chống thân thể để ngồi dậy, Thương Quân Lẫm đỡ y lên, Thẩm Úc không nhịn được mà liếc hắn một cái.



Cũng không biết hôm nay Thương Quân Lẫm đã bị cái gì kích thích mà sau khi hôn y xong, Thương Quân Lẫm còn ôm y quay lại tẩm điện rồi bắt nạt y từ trong ra ngoài.

Thẩm Úc cũng không ngờ đột nhiên Thương Quân Lẫm lại làm vậy nên hắn mới dễ dàng thực hiện được, nếu không nhờ Cố thái y tới bắt mạch cho y thì không biết hắn còn định bắt nạt y thêm bao lâu.

"Cố thái y còn nhớ 'quân linh' lúc trước ngươi đưa tới không, nó nở hoa rồi." "Quân linh" nở hoa là điều hiếm có, Thẩm Úc cảm thấy hẳn là nên nói một tiếng cho Cố thái y- chủ nhân trước của nó.

Cố thái y có hơi sửng sốt, hắn cũng nói những lời Thương Quân Lẫm từng nói: "Quý quân chăm sóc nó rất tốt."

"Sao Cố thái y lại nói như vậy?" Thẩm Úc tò mò hỏi.

"Nguyên nhân chính khiến ' quân linh ' thưa thớt như vậy chính là do nó rất khó sống, năm đó thần cũng vô tình có được cái cây này, chăm sóc mấy năm mà vẫn chưa từng nở hoa, không ngờ mới đưa tới chỗ quý quân chưa được một năm mà đã nở hoa," Cố thái y cười một cái, "Ngày đó đưa nó cho quý quân quả thật là một quyết định chính xác."

"Nó nở hoa sẽ có ý nghĩa gì sao?" Thẩm Úc chỉ biết "Quân linh" có tác dụng rất tốt đối với con người thôi.

"Đều là lời đồn đãi thôi sao, nghe nói 'quân linh' chỉ nở hoa khi được người có duyên chăm sóc thôi, nhưng thật ra thần không cảm thấy vậy, hoa cỏ nào cũng giống nhau cả, nếu muốn nở hoa thì cần phải đạt được điều kiện tiêu chuẩn khiến nó nở hoa, có lẽ nơi này của quý quân vừa lúc thỏa mãn được điều kiện của nó."

Thẩm Úc cũng thiên về trường hợp sau mà Cố thái y vừa nói hơn, tựa như có loài hoa một năm nở một lần, cũng có loài hoa ba năm mới nở một lần, chưa đến kỳ hoa nở thì có làm thế nào hoa cũng không nở.

Không còn xoắn xuýt chuyện của "Quân linh" nữa, Thẩm Úc bắt đầu hỏi một chuyện khác: "Cố thái y nhận được tin tức của đệ đệ chưa?"

Thẩm Úc còn nhớ đợt trước Cố thái y rất lo cho Cố Hoài, đó là khoảng thời gian nhiệm vụ của Cố Hoài đi vào thời kì mấu chốt nên không thể liên hệ với bên ngoài, sau khi mọi chuyện đã được giải quyết không biết hắn có nghĩ cách để gửi thư cho Cố thái y hay không.

"Phiền quý quân phải quan tâm rồi, hai hôm trước thần đã nhận được thư của đệ đệ, hắn bảo hắn phải ra ngoài làm việc, một khoảng thời gian nữa là sẽ trở lại." Từ nhỏ đến lớn, Cố Hoài luôn rất dính hắn, lúc vừa xa nhau mấy ngày, Cố thái y thấy rất không quen, lâu dần mới thấy đỡ hơn.

Y lại nói thêm với Cố thái y mấy câu nữa, thấy ánh mắt Thương Quân Lẫm càng ngày càng không tốt, Thẩm Úc không còn cách nào khác, đành để Cố thái y rời đi.

"Vừa nãy bệ hạ hù dọa Cố thái y làm cái gì?" Thẩm Úc quay đầu, nhìn về phía Thương Quân Lẫm đầy vẻ không hài lòng.

"Vì sao A Úc cứ nói chuyện với hắn?" Thương Quân Lẫm lại càng không hài lòng hơn, hắn mới chỉ được ăn một ngụm cho đỡ thèm mà đã bị ngăn cản, sao có thể đưa ra sắc mặt tốt cho được.

"Bệ hạ thật không nói lý, chính ngài vi phạm hẹn ước mà còn trách người khác," Thẩm Úc nhướng mày, duỗi tay phủ lên đôi mắt của Thương Quân Lẫm, "Đã nói là mười ngày một lần rồi, bệ hạ tự mình nói xem hôm nay là ngày thứ mấy?"

Thương Quân Lẫm kéo tay của Thẩm Úc xuống rồi đưa tới bên môi, hắn khẽ cắn một cái: "Rõ ràng A Úc cũng rất thích, cứ giữ chặt trẫm không chịu thả......"

"Nếu mỗi lần bệ hạ đều biết một vừa hai phải thì thi thoảng phá lệ cũng không phải không được." Thẩm Úc liếc hắn một cái.

Bởi vì Thẩm Úc quy định mười ngày một lần nên mỗi lần tới ngày là Thương Quân

dốc hết sức để lăn lộn, không phải hắn không muốn kìm chế, nhưng người yêu ở trong ngực, lại còn phải nhịn mười ngày mới được một lần, căn bản là không khống chế nổi.

Thật vất vả mới được ăn một lần, cũng phải ăn cho no chứ.

Cũng vì nguyên nhân này nên cứ mỗi lần xong việc là Thẩm Úc lại mất một hai ngày ở trên giường, cũng do hôm nay phải để Cố thái y bắt mạch nên Thương Quân Lẫm đành cam chịu làm một lần rồi thôi.

"Nếu không phải do A Úc yêu cầu phải mười ngày mới được một lần thì trẫm cũng sẽ không......" Thương Quân Lẫm khẽ khụ một tiếng, không nói tiếp.

Thẩm Úc cũng hiểu những gì hắn tính nói, thật ra y cũng không thật sự phản cảm với chuyện này, thích tiếp xúc thân mật với người mình thích là một loại bản năng, y cũng không ngoại lệ, nhưng mà......

Trước lúc y có thể thích ứng hoàn toàn với nó, Thương Quân Lẫm vẫn nên nhịn đi.

Thẩm Úc vẫn giữ nguyên biểu cảm và thầm nghĩ.

Dường như nhìn ra ý nghĩ trong lòng Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm bóp eo của Thẩm Úc rồi ôm người vào trong lồng ngực.

Thẩm Úc mới vừa bị giày vò xong nên dư vị trên thân thể vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, dưới động tác đột ngột của nam nhân, người y khẽ run lên.

Màu đỏ lan tràn từ gương mặt y đến những chỗ bên trong vạt áo.

Ánh mắt Thương Quân Lẫm tối tăm.

Cánh tay đặt ở trên eo Thẩm Úc ấn vào với một lực vừa đủ, giảm bớt cảm giác khó chịu trong người, Thẩm Úc được xoa đến nheo mắt lại.

"Bệ hạ biết Cố Hoài làm thế nào để gửi thư về hay không?" Lúc đã mơ màng sắp ngủ, Thẩm Úc vẫn không quên hỏi chuyện khiến mình tò mò.

Động tác trên tay Thương Quân Lẫm hơi dừng lại một chút, dưới sự lẩm bẩm không vui của Thẩm Úc, hắn lại tiếp tục mát xa giúp y: "Được gửi về cùng đống thư nhà của Phương Quân."

"Phương Quân cũng cho tất cả bọn họ gửi thư về kinh thành cho người nhà, chúng được gửi về qua những người sắp trở về kinh thành*." Thương Quân Lẫm bổ sung. (Khúc này tại hạ không hiểu nên chém bừa)

"Bệ hạ nói xem lúc Phương đại nhân biết Phương cô nương cũng đến Túc Bắc, ông ấy có ngạc nhiên hay không?"

"Phương Gia Di được thêm vào sau nên trong danh sách những người được đưa đến Túc Bắc không có nàng, nói không chừng lúc Phương Quân nhìn thấy nàng thì sẽ cảm thấy trẫm đang đè ép Phương gia."

Ban đầu Phương Quân thấy rất ngạc nhiên khi con gái của mình bị đưa đến đây trong lặng lẽ, thế nhưng sau đó lại thấy hai người Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh nên ông cũng đoán được sơ qua ý định của Thương Quân Lẫm.

"Đại nhân, người của chúng ta đã thử nói chuyện với người của Bắc Mạc, thế nhưng bọn họ nói mấy thứ kia là do bọn họ bỏ một số tiền lớn để mua nên không chịu trả lại cho chúng ta, còn cắn răng bảo bọn họ không hợp tác với đám tội thần của Hầu thị." Viên quan đi gặp người của Bắc Mạc trở về báo cáo.

"Các ngươi thấy thế nào?" Phương Quân trầm giọng hỏi.

Phản ứng của Bắc Mạc cũng không ngoài dự đoán của ông, nếu đối phương thẳng thắn thừa nhận mới là chuyện lạ, Phương Quân cũng không nghĩ là có thể lấy đồ về ngay trong một lần, lần này chẳng qua cũng chỉ muốn thử thái độ của đối phương một chút mà thôi.

"Hạ quan cho rằng nếu muốn lấy lại đống đồ đã bị mất thì chỉ dựa vào việc đàm phán đơn giản thôi thì rất khó để đạt được mục đích, cần phải đe dọa bọn họ ngay trong buổi đàm phán thì bọn họ mới thấy sợ."

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, vì sao người Bắc Mạc kiêu căng như vậy, còn không phải là do ỷ vào việc bọn họ không muốn đụng vào Bắc Mạc sao, nếu bọn họ không còn cái này để ỷ vào thì sao?

Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ phụ trách việc trà trộn vào đám người của Bắc Mạc ở Túc Bắc để điều tra, bọn họ vừa mới tới, hơn nữa lại không có tên trong danh sách nên cũng chỉ cần ngụy trang thành con nhà giàu đang dạo chơi trong thành là được.

Phương đại nhân đã đưa manh mối về người của Bắc Mạc do Dao Cơ cấp cho cho bọn họ, bọn họ muốn thử xem có thể dùng cách khác để tìm ra nơi người của Bắc Mạc đang ẩn nấp hay không. (Chắc cuộc đàm phán trước đó là hẹn gặp nhau ở đâu đó rồi đàm phán chứ vẫn chưa tìm ra nơi mấy người đó trốn.)

"Những người đó vẫn còn ở lại Túc Bắc thì chắc vẫn còn có âm mưu khác, trước nay bọn họ vẫn luôn hợp tác với người của chúng ta, hiện tại đã không còn có ai che chở cho bọn họ nên chắc bọn họ sẽ tìm tới người mới để đề nghị hợp tác."

Tại lầu rượu, Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh đang ngồi với nhau, Giang Hoài Thanh dùng một ngón tay dính nước để viết lên bàn chữ "Thương", "Thừa Vũ huynh cảm thấy loại người nào sẽ dễ khiến bọn họ lựa chọn?"

"Nếu theo như lời Dao Cơ cô nương nói thì người có thể móc nối quan hệ với bọn họ cũng không chỉ có các viên quan mà còn có các thương nhân giàu có, hiện giờ quan viên Túc Bắc đang thay máu, ba góc đã được ổn định bây giờ lại thiếu mất một góc, như thế chắc chắn sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn, đây là cơ hội lớn nhất của chúng ta." (Ba góc chắc là thương nhân, người Bắc Mạc và quan Túc Bắc.)

Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự ăn ý trong mắt nhau.

Ngày hôm sau, giới thương nhân của Túc Bắc nhận được tin tức, Túc Bắc vừa có một thương nhân lớn ra tay hào phóng tới đây, nghe nói người này muốn thông qua cửa khẩu ở Túc Bắc để mua một ít trân bảo dị tộc trở về.

Chuyện này cũng không quá kì lạ, mấy năm nay Đại Hoàn và Bắc Mạc vẫn luôn duy trì mối quan hệ hoà bình, vì thế cho nên vẫn luôn có thương nhân thông qua Túc Bắc để tiến vào Bắc Mạc, trước đó không lâu không phải còn có một nhân vật họ Nghiêm thông qua con đường đó để đến Bắc Mạc sao, nghe nói đống đồ vị thương nhân họ Nghiêm đó mang đến rất được người của Bắc Mạc hoan nghênh, đặc biệt là nữ tử của Bắc Mạc, các nàng rất hoan nghênh mấy thứ đó.(Nghiêm Tranh)

Dựa vào của cải phong phú, Hạ Thừa Vũ thuận lợi tiến thẳng vào giới thương nhân của Túc Bắc.

Việc bọn họ được bổ nhiệm làm việc này không có nhiều người biết, bọn họ và quan phủ hành động độc lập, chỉ có một mình Phương đại nhân biết được hướng đi của bọn họ.

Phương Gia Di ở lại bên cạnh Phương đại nhân để hỗ trợ ông.

Lần đàm phán đầu tiên thất bại đã để lại bóng mà tâm lý cho bọn họ về những người Bắc Mạc đang ở lại Túc Bắc, bọn họ lo lắng về mấy người đó hơn cả Bắc Mạc vì dù sao bọn họ cũng không biết mấy người kia đã ẩn nấp ở Túc Bắc bao lâu, hiểu biết bao nhiêu về tình hình của Túc Bắc.

Trước khi điều tra rõ chuyện này, bọn họ vẫn không thể thả lỏng để làm chuyện khác.

Nhắc tới người tiếp theo đi đàm phán với Bắc Mạc, Phương Gia Di đã chủ động đứng ra: "Hạ quan muốn thử một lần."

"Này...... Dù sao ngươi cũng là nữ tử, có phải không tiện lắm hay không?"

"Việc lớn trước mắt, nam tử hay nữ tử thì có gì khác biệt? Nếu hạ quan đã dám xin đi thì chắc chắn là đã nắm chắc, thay vì việc chọn một người không muốn đi và lại tiếp tục thất bại thì ngài không ngại để hạ quan thử một lần đâu nhỉ."

So tài ăn nói thì không mấy người có thể so với Phương Gia Di, nàng nói mấy câu mà đã khiến các viên quan khác cạn lời, không nói lại được, cuối cùng bọn họ không thể không thừa nhận chuyện đi đàm phán không có ai phù hợp hơn Phương Gia Di.

"Lần này Phương cô nương đã chọn đúng đường rồi." Lúc Thẩm Úc nghe Thương Quân Lẫm kể chuyện này cũng không nhịn cười nổi, hình ảnh cô nương này chửi Việt Vương vẫn còn hiện rõ trước mắt y, Thẩm Úc chưa từng thấy Việt Vương bị ai chửi thành cái dạng này.

"Bệ hạ, quý quân, Thượng Y Cục đã đưa quần áo tới đây." Mạnh công công cúi đầu bước vào.

"Cho bọn họ tiến vào đi."

Thương Quân Lẫm vừa nói xong thì vài cung nhân tay nâng quần áo đi vào. Bởi vì Thương Quân Lẫm rất coi trọng chuyện này nên trong số mấy bộ quần áo này không có bộ nào không được dùng chất liệu tốt nhất, kiểu dáng và màu sắc cũng dựa theo sở thích của Thẩm Úc.

"A Úc xem thử xem có thích hay không."

Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc qua đó rồi đánh giá từng bộ một, ánh mắt hắn dừng lại trên một bộ đồ màu đỏ một lúc lâu.

Thẩm Úc thử sờ vào bộ quần áo này, dưới sự làm nền của bộ đồ màu đỏ như lửa, làn da của y trông lại càng trắng hơn.

"Dường như bệ hạ rất thích bộ đồ này, đêm nay ta mặc cho bệ hạ xem được không?"

Tác giả có lời muốn nói: # kỳ tích của Úc Úc #

Giả thiết là đang ở hiện đại, bệ hạ sưu tầm: Úc Úc mặc đồ con thỏ, Úc Úc mặc đồ hầu gái, Úc Úc mặc sườn xám......

Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ

Cảm tạ ở 2021-09-1818:31:38~2021-09-1821:56:52 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Trăng tròn 15 bình; mạch vân sanh 5 bình; mộc có tên 2 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!