Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 188




"Chuyến đi này của Giang Hoài Thanh cũng là vì Đại Hoàn nên bất kể thế nào trẫm cũng không muốn hắn sẽ phải hi sinh ở Bắc Mạc, cho nên đương nhiên trẫm phải làm một ít gì đó, không chỉ Ẩn Long Vệ mà sau khi hắn tới Bắc Mạc thì vào những thời điểm thích hợp, những cọc ngầm kia cũng sẽ làm việc theo lệnh của hắn." Thương Quân Lẫm xoa lên gương mặt của Thẩm Úc, có một chuyện hắn vẫn chưa nói ra.

Điều quan trọng hơn là hắn biết Thẩm Úc rất quý Giang Hoài Thanh, Giang Hoài Thanh là một trong những người bạn hiếm hoi của Thẩm Úc nên đương nhiên Thương Quân Lẫm cũng không muốn Thẩm Úc phải buồn vì việc này.

Chuyến đi Bắc Mạc lần này chả Giang Hoài Thanh chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều biết điều đó bao gồm cả Giang Hoài Thanh, vì thế Thương Quân Lẫm cũng không đến nỗi không có tình người mà vẫn cho hắn lựa chọn một con đường sống, nếu Giang Hoài Thanh không muốn thì hắn cũng sẽ không ép.

"Thật ra lúc trẫm sai người đi truyền mệnh lệnh mật thì đã hỏi xem Giang Hoài Thanh có muốn hay không rồi, nếu hắn không muốn thì trẫm sẽ chọn người khác."

"Bệ hạ thật tốt," Thẩm Úc dựa vào trên ai Thương Quân Lẫm, "Bên cạnh Giang Hoài Thanh còn có một lực lượng khác, những người đó chính là người của ta, chắc bệ hạ cũng đã đoán được điều này rồi."

Nếu so với kiếp trước thì kiếp này con đường làm quan của Giang Hoài Thanh trôi chảy hơn rất nhiều, nếu hắn có thể thuận lợi trở về từ Bắc Mạc thì chắc chắn có thể đứng vững chân ở trong triều đình.

Đối với Giang Hoài Thanh mà nói, trước sau gì Thẩm Úc vẫn có thêm chút tình riêng, và y cũng không hề phủ nhận điều này. Giang Hoài Thanh là cấp dưới kiếp trước đã từng vào sinh ra tử với y nên dù đời này không trải qua những chuyện đó thì y cũng không muốn đối xử tệ với hắn.

Rất nhanh đã tới lúc ăn Tết, trong cung được trang trí bởi sắc đỏ vui tươi, có thêm một vị chủ nhân là Thẩm Úc nên hoàng cung lại càng náo nhiệt hơn.

Hoàng cung mở tiệc lớn nên các đại thần cũng dẫn theo người nhà tới, vị đại thần nào có thể tham dự vào bữa tiệc này xét theo một mặt nào đó cũng là thể hiện sự coi trọng của bệ hạ đối với vị đó.

Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nắm tay nhau đi vào thì các đại thần đã tới rồi.

Thương Quân Lẫm vẫn dẫn Thẩm Úc đi thẳng tới vị trí trên cao kia ngồi nhưng các đại thần cũng đã quen với chuyện này rồi nên cũng chẳng có ai đứng ra nói gì cả.

Thật ra những bữa tiệc như thế này sẽ khá là nhàm chán, Thẩm Úc không có hứng nghe các đại thần nịnh nọt nên cũng tập trung giải quyết những món ngon ở trước mặt.

Trải qua bài học lần trước nên lần này, trên chiếc bàn trước mặt của bọn họ không hề có rượu mà chỉ có các loại canh và nước hoa quả tươi mới mà nhà bếp của hoàng cung sáng tạo ra.

Thẩm Úc bưng lên nếm một ngụm, trong vị ngọt thanh còn mang cả mùi hương độc đáo của trái cây, ngon miệng lạ thường, y nhìn thoáng qua phía dưới thấy không có ai để ý đến trên này liền múc một muỗng đưa đến bên miệng của Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ nếm thử đi."

Thương Quân Lẫm há miệng ra ăn muỗng canh đó rồi nói: "Thật ngọt."

Hành động nhỏ của bọn họ đương nhiên không thể thoát khỏi những ánh mắt đang âm thầm đánh giá bọn họ của các đại thần.

Các triều thần rất hiếm khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ở bên nhau như thế nào, nhìn thấy một màn này các đại thần vẫn không nhịn được mà mở to hai mắt ra.



Đây vẫn là vị bệ hạ sát phạt quyết đoán nói một không hai và người sống chớ lại gần kia sao?

Bọn họ biết Thẩm Úc được yêu chiều nhưng cụ thể được yêu chiều như thế nào cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cách hai người ở bên cạnh nhau thì bọn họ mới biết được thứ mà Thương Quân Lẫm dành cho Thẩm Úc không chỉ là chiều.

Sự yêu chiều của đế vương là thứ dễ đến nhưng cũng dễ đi nhất, nhưng đó là trong tình huống chiều đi trước yêu, nhìn tình hình trước mắt thì rõ ràng bệ hạ đã thật sự bị lay động rồi.

Trong lòng các đại thần cũng có các suy nghĩ khác nhau.

Thẩm Úc cũng chẳng để ý đến việc bọn họ nghĩ như thế nào, y vẫn cứ mềm mềm, dính dính với Thương Quân Lẫm.

Bình thường lúc ở riêng bọn họ ở bên cạnh nhau như thế nào thì bây giờ vẫn như thế.

"Những người nhảy múa hôm nay vẫn là nhóm vũ cơ trước đó hay sao?" Thẩm Úc buông đũa xuống, thử tình thời gian thì cũng không sai biệt lắm, sắp tới rồi.

"Không phải," Thương Quân Lẫm mím môi, "Lần này là một nhóm người khác."

"Đừng nói là bệ hạ vẫn còn ghen vì chuyện lần trước đó nhé?" Thẩm Úc cúi người, gần như là muốn nửa tựa vào trên người của Thương Quân Lẫm luôn, "Đã lâu như vậy rồi mà bệ hạ vẫn còn chưa quên à?"

Chuyện Thẩm Úc nói đến đã xảy ra vào hôm sinh nhật của Thương Quân Lẫm, tuy rằng sau chuyện đó Thẩm Úc đã phải trả "cái giá nặng nề" nhưng giờ nghĩ lại y vẫn thấy rất thú vị.

Thương Quân Lẫm giơ tay lên xoa eo của Thẩm Úc, ngón tay hắn hơi dùng sức một chút khiến eo của Thẩm Úc mềm nhũn ra, cuối cùng ngã vào người của hắn và bị hắn ôm vào trong lòng ngực.

Thẩm Úc nằm ở trong lòng ngực của người đàn ông, cười đến nỗi run người: "Bệ hạ sẽ không tiễn các nàng đi luôn chứ?"

Sao lại đáng yêu như vậy chứ, chỉ vì y nhìn thêm mấy lần mà đã đổi người đi. Thương Quân Lẫm thật sự rất hay ghen, có đôi lúc nhìn hắn ghen còn rất thú vị nữa nhưng mà sau khi hắn ghen xong thì y cũng sẽ bị hắn ăn rất nhiều lần.

Thương Quân Lẫm đỡ lấy bả vai của người trong lòng ngực: "Trẫm đã thả các nàng ra khỏi cung rồi."

Biên độ run của Thẩm Úc lại càng lớn hơn nữa, trong giọng điệu của y cũng không giấu được sự vui vẻ: "Vậy nếu hôm nay ta lại nhìn thêm vài lần thì chẳng phải bệ hạ lại lần nữa đưa những vũ cơ nhảy múa này ra khỏi cung hay sao?"

Thương Quân Lẫm chỉ mím môi không đáp, hiển nhiên là trong lòng hắn cung có suy nghĩ đó.

"Cứ tiếp tục như vậy thì sau vài lần nữa nói không chừng vũ cơ ở trong cung cũng không đủ để dùng nữa, bệ hạ thật sự không cần như thế đâu, hôm nay ta sẽ chỉ nhìn bệ hạ thôi chứ không nhìn các nàng nhé?"

Thẩm Úc chống người lên để rời khỏi lòng ngực của Thương Quân Lẫm, trên mặt y vẫn còn đọng lại nụ cười chưa kịp tan đi, trong mắt y như chứa cả ánh trăng.

Thương Quân Lẫm dùng cái tay còn lại xoa lên khuôn mặt của Thẩm Úc: "A Úc cần phải nói được thì làm được."

Thẩm Úc nói được thì làm được, bất kể tiếp đó những màn ca múa có hấp dẫn như thế nào thì y cũng chỉ chống cằm nhìn Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm hoàn toàn không có hứng thú với việc ca múa nên toàn bộ quá trình hắn cũng chỉ chú ý tới mỗi Thẩm Úc, hắn cũng biết khẩu vị của Thẩm Úc nên không ngừng gắp những món y thích vào trong chén của y.

Phần thịt cá đã được lọc xương đi nên Thẩm Úc có thể ăn ngay.

Các món ăn trong bữa tiệc rất phong phú, hơn nữa lúc được đưa đến trước mặt Thẩm Úc thì đều là vừa được lấy từ nồi ra, vẫn còn nóng hôi hổi, cứ thế một người gắp, một người ăn, bầu không khí rất hài hòa.

Thẩm Úc đương nhiên cũng sẽ không ăn một mình, lúc gặp được món khiến mình thích thì y cũng sẽ đút cho Thương Quân Lẫm, y có cho cái gì thì Thương Quân Lẫm cũng không từ chối, chỉ cần là Thẩm Úc gắp thì hắn sẽ ăn.

Đút cho Thương Quân Lẫm ăn là một chuyện rất có cảm giác thành tựu, hắn không hề kém ăn nên bất kể Thẩm Úc gắp gì cho hắn thì hắn cũng sẽ cho y những phản hồi tích cực.

Không khí giữa hai người rất hòa hợp, cứ như là một khối trọn vẹn không chấp nhận được sự xuất hiện của người thứ ba.



Rất nhiều đại thần đã thành gia lập nghiệp nhìn hai người ở cạnh nhau mà thấy ê cả răng, vào thời điểm quan hệ của bọn họ và phủ nhân nhà họ thân mật nhất cũng không dính nhau đến vậy.

Phương Gia Di ở một nơi xa xôi như Túc Bắc nên nhà họ Phương chỉ còn lại Phương đại nhân và Phương phu nhân, mà Phương đại nhân đã tiến vào Nội Các nên nhà họ Phương cũng thuận theo nước lên thì thuyền lên, rất nhiều người muốn có quan hệ tốt với Phương phu nhân.

"Bệ hạ đối xử với quý quân thật tốt." Có phu nhân khẽ cảm thán.

"Hèn gì bệ hạ không muốn có thêm người mới vào cung, với phong thái của quý quân thì thật sự hiếm có ai sánh được." Một vị phu nhân khác lên tiếng.

"Đầu Xuân năm sau lại là lúc tuyển người, không biết lần này bệ hạ có cho thêm ai vào cung hay không."

"Chắc là không đâu, ta đã tìm cho con gái nhà ta một mối hôn sự khá ổn, bất kể bệ hạ có chọn thêm người hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà chúng tôi."

"Con gái nhà bà năm nay chắc cũng mới tầm mười lăm thôi mà, đúng là một độ tuổi rất tốt, sao lại quyết định sớm như vậy? Lỡ chẳng may bệ hạ tuyển thêm thì sao?"

"Bà nhìn sự gắn kết giữa bệ hạ và quý quân đi, bà cảm thấy bệ hạ sẽ buông lỏng sao? Trước kia lúc hậu cung trống không thì bệ hạ cũng đã không chịu tuyển người rồi, hiện tại lại còn có quý quân nữa nên đương nhiên lại càng không thể."

Vị phu nhân đang nói chuyện là cáo mệnh nhất phẩm, chồng bà tranh đua, những đứa con trai trong nhà bà cũng tranh đua, giờ có một đứa con gái mười lăm tuổi được nuôi như châu như báu, về tài năng hay về vẻ ngoài cũng đều là số một.

Phương phu nhân lôi kéo tay bà rồi khẽ nói: "Bà làm rất đúng, con gái của mình thì đương nhiên mình sẽ xót, mà hậu cung cũng chẳng phải nơi tốt lành gì."

"Đúng vậy, ban đầu chúng tôi còn định nếu năm nay bệ hạ chịu buông lỏng và tuyển thêm người thì sẽ để con gái vào cung, không phải khoe khoang nhưng dựa vào tài tình của con gái nhà tôi thì vẫn sẽ có thể có được cơ hội, nhưng hiện tại ta không nghĩ vậy nữa, rõ ràng bệ hạ đã có người để đặt trong tim rồi, nếu bệ hạ có thể vì quý quân mà sẽ mãi mãi không buông lỏng thì ta cũng sẽ kính nể ngài, mà nếu ngài ấy sẵn sàng buông lỏng thì nếu để con gái của ta vào cung cũng không đáng."

Cha mẹ luôn mong rằng sẽ mang lại cho con của mình những gì tốt đẹp nhất, tuy nói đàn ông thì tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường nhưng thế gian này lại có mấy người phụ nữ thật sự không hề có khúc mắc với chuyện này đây? Chẳng qua là không có lựa chọn mà thôi.

"Thật ra ta rất ngưỡng mộ bà, không chỉ ta mà hầu hết các vị phu nhân đang ngồi ở đây đều rất ngưỡng mộ bà," Bà kéo tay của Phương phu nhân, "Nếu có thể thì ta hi vọng chồng tương lai của con gái ta sẽ giống như Phương đại nhân, cả đời sẽ chỉ có một người, nếu Gia Di nhà bà là nam thì ta đã mặt dày đi tới cửa cầu thân luôn rồi."

Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm không biết được những động tĩnh bên dưới, sau khi ăn một lúc thì Thẩm Úc đã thấy hơi no.

Thương Quân Lẫm vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của y nên vừa thấy thế liền buông đũa xuống rồi cầm khăn lên lau miệng cho y.

Thẩm Úc sờ sờ bụng, trong mắt cũng hiện lên vẻ thỏa mãn.

"Bệ hạ cũng ăn no rồi sao?"

Không cần hỏi thì Thẩm Úc cũng biết khả năng cao là không no, loại tiệc như thế này là vậy, mục đích không phải là để ăn mà là để thể hiện ý nghĩa của nó.

Các đại thần nâng chén cụng ly, không khí cũng xem như là náo nhiệt.

Ngoài cung.

Đội trưởng đội cấm vệ quân dẫn người ẩn nấp ở trong bóng tối, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào phía trước.

Ở các giao lộ để đi đến nhà tù của bộ Hình trông thì có vẻ như là không hề có ai nhưng thật ra đều đã sắp xếp những binh lính tinh nhuệ canh gác, đêm nay hoàng cung mở tiệc nên nếu so sánh với thường ngày thì phòng thủ hôm nay là sơ sài nhất, nếu muốn làm gì thì chọn lúc này là phù hợp nhất.

Bên ngoài nghĩ đội trưởng đội cấm vệ quân đang dự tiệc ở trong cung nhưng trên thực tế thì hắn đã dẫn người đi mai phục tại con đường mà ai muốn đến nhà tù của bộ Hình thì chắc chắn sẽ phải đi qua để ôm cây đợi thỏ.

Đêm càng ngày càng khuya, trên con sông được đào để bảo vệ thành bắt đầu bốc lên từng đợt pháo hoa, dân chúng chen chúc nhau đi xem nên những nơi khác cũng trở nên vắng vẻ hơn.

"Răng rắc ——"

Tiếng bước chân cực kì nhẹ truyền tới nhưng cấm vệ quân vẫn ẩn nấp không hề xử động, khoảng chừng một khắc sau thì những người mặc đồ đen trông như những bóng ma bắt đầu xuất hiện ở đầu hẻm, sau khi xác định con đường này đã an toàn bọn họ liền thể hiện ra mục đích của mình đó là đi đến nhà tù của bộ Hình.



Không ngờ chính khoảnh khắc này bọn họ đã bước vào bẫy rập.

Trong một góc không người, một cuộc tàn sát đã diễn ra trong thầm lặng.

Máu tươi nhỏ giọt đã nhiễm đỏ con đường được lát đá xanh.

Thi thoảng sẽ có âm thanh truyền đến nhưng đã bị tiếng kêu lúc pháo hoa phát nổ át đi.

Những người ở trong cung không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra ở bên ngoài.

Trong âm thanh bắt tai của đàn sáo, những vũ nữ với dáng vẻ làm say lòng người đang đứng trong tòa điện lớn, các nàng mặc những bộ đồ lụa sáng màu và nhảy múa khiến những ống tay áo tung bay, trông cứ như những tiên tử hạ phàm.

Thẩm Úc đã ăn no rồi nên không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút, cuối cùng y bị Thương Quân Lẫm ép quay mặt về phía hắn: "A Úc nói hôm nay sẽ không xem."

Trong giọng nói còn mang theo một ít sự lên án rất khó nhận ra.

Thẩm Úc thong dong dời mắt đi, ánh mắt của y dừng lại ở trên mặt của Thương Quân Lẫm, mặt mày cũng cong lên: "Vẫn là bệ hạ đẹp hơn."

Thẩm Úc không hề nói dối, lúc mới gặp thì y đã bị gương mặt này làm cho chấn động rồi, ngũ quan thâm thuý, mặt mày sắc bén, còn cả đôi mắt phượng hẹp dài không hề chất chứa chút tình cảm nào khi nhìn mọi thứ nữa, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim bất cứ ai run rẩy. Mà hiện tại cặp mắt này đã vì y mà có sự ấm áp, lúc cặp mắt này nhìn về phía y thì vĩnh viễn sẽ luôn có tình yêu vừa kìm chế lại vừa ngang ngược.

Dưới ánh nhìn của y, vành tai của Thương Quân Lẫm khẽ đỏ lên, Thẩm Úc thấy thế liền tò mò mà duỗi tay ra sờ.

Tay áo to rộng vô tình quét qua cái chén trên bàn khiến cái chén rơi xuống và phát ra tiếng vang.

Chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ nên Thẩm Úc không hề để trong lòng, ai ngờ một vũ nữ vì nương theo vũ đạo mà có khoảng cách khá gần với họ bỗng đánh về phía bọn họ—