Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 202




"Hắn có thể là đứa trẻ cuối cùng mà nhà họ Lâm để lại ở trên đời này." Thương Quân Lẫm nói.

"Chuyện của nhà họ Lâm..." Thẩm Úc cũng từng nghe về nhà họ Lâm, đó là cả một nhà trung quân ái quốc nhưng lại vì tiên đế hoa mắt ù tai, tin vào những lời gian nịnh mà giết cả một nhà, ngay cả những đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót cũng không được buông tha.

Cũng đã có rất nhiều đại thần vì muốn cầu tình cho nhà họ Lâm mà bị liên lụy, bị chỉ trích và bãi quan, cũng có những đại thần lâu năm vì chuyện này mà tức đến mức từ quan, lui về núi rừng ở ẩn.

Gian nịnh mượn chuyện này để bài trừ những người trong sạch, sau vụ việc này thì gần như triều đình cũng đã bị bọn chúng khống chế.

"Chuyện năm đó thật sự có rất nhiều điều kì lạ, chỉ là không có ai dám hỏi mà thôi."

"Ta tin bệ hạ có thể xử lý tốt hậu quả mà vụ việc này đã để lại." Thẩm Úc dụi dụi vào bả vai của Thương Quân Lẫm.

"Tin trẫm đến vậy hay sao?"

Thẩm Úc gật đầu.

Kiếp trước không có ai để ý đến những vong linh trung nghĩa đã uổng mạng này nhưng kiếp này thì cơ hội đã bày ra ở ngay trước mặt, cũng nên đòi lại sự công bằng cho bọn họ rồi.

"Sao A Úc lại để ý đến nhiều chuyện như vậy chứ?" Thương Quân Lẫm nắm lấy một sợi tóc của chàng trai rồi để ở trong tay và ngắm nghía.

"Bởi vì ta muốn Đại Hoàn sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn dưới sự thống trị của bệ hạ."

"Là bởi vì trẫm sao?"

"Đúng vậy, bệ hạ là chồng của ta, ta hy vọng rằng lúc chồng của ta được những người khác nhắc đến thì sẽ chỉ có những lời ca ngợi."

Trong lòng của Thương Quân Lẫm có hơi xúc động, hắn vẫn luôn cho rằng những thứ mà Thẩm Úc đưa ra và mọi sự sắp xếp của y đều vì tấm lòng thương người thương đời của y, là sự xót thương trời sinh nhưng hiện tại Thẩm Úc lại nói cho hắn biết mọi thứ y làm đều là vì hắn.

Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy người của Thẩm Úc, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường việc làm một vị đế vương thật tốt bởi vì ước nguyện ban đầu của hắn khi dành lấy ngôi vị này chỉ là vì nếu người khác leo lên được vị ư này thì hắn sẽ chết, tất cả mọi người đều mong hắn sẽ chết đi cho nên hắn lại càng không muốn chết, hắn không chỉ phải sống thật tốt mà còn phải đứng ở vị trí cao nhất.

A Úc mong hắn sẽ trở thành một vị đế vương thật tốt thì hắn sẽ làm, hắn sẽ làm ra những điều tốt nhất để trong tương lai khi bọn họ nhắc tới hắn thì đều sẽ là sự ngưỡng mộ và ngợi ca, hắn sẽ cho A Úc của hắn những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Mới chớp mắt mà đã đến ngày hành hình Việt Vương, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thay qua trang phục bình thường rồi rời khỏi cung.

Mạnh công công cũng đã quen với việc thi thoảng hai vị chủ nhân của mình sẽ rời cung một chuyến cho nên cũng chuẩn bị tốt mọi thứ một cách đầy quen thuộc.

Trên đường rất náo nhiệt, mưu phản là mọit chuyện lớn và đã khiến dân chúng phải lo lắng trong một khoảng thời gian, hiện giờ mọi thứ đã xong xuôi, thủ lĩnh và chủ mưu của phản quân đều đã bị bắt và sắp bị hành quyết cho nên dân chúng cũng sôi nổi tiến đến để xem.

Thẩm Thanh Nhiên đang xen lẫn ở trong đám người, trong lòng của hắn có hơi mờ mịt, hiện giờ hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng, đường lui cuối cùng của hắn suýt chút nữa đã trở thành lá bùa đoạt mạng của hắn, chẳng lẽ hắn xuyên qua nhưng chỉ là để chứng kiến tháng ngày xuôi chèo mát mái của Thẩm Úc thôi sao?

Thương Quân Lẫm cũng không đưa Thẩm Úc tới nơi hành hình luôn mà còn chọn một lầu trà có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đó để đưa y đến.

Dân chúng đến rất đông, tiếng nói chuyện cực kì sôi nổi, Thẩm Úc nhìn Việt Vương bị đè lên trên đài hành hình mà cũng chẳng thể nói rõ cảm giác hiện tại ở trong lòng của mình là gì. Dường như là đã nghĩ rất nhiều nhưng dường như lại chưa từng nghĩ gì cả.

Bàn tay đặt ở trên bàn bị nắm lấy, Thẩm Úc ngước mắt lên: "Bệ hạ..."

"Nếu em không muốn xem thì chúng ta trở về cung thôi."

Thật ra nơi này vẫn cách nơi hành hình khá xa cho nên cho dù có xem thì cũng chỉ có thể nhìn sơ sơ mà thôi, Thương Quân Lẫm không muốn để Thẩm Úc nhìn thấy cảnh tượng quá máu me cho nên trên đường rời cung thì hắn vẫn luôn dò hỏi Thẩm Úc, nhưng mà Thẩm Úc lại muốn tự mình ra xem.

"Ta không sao đâu." Thẩm Úc lắc đầu, y đi chuyến này là vì muốn xác định cái chết của Việt Vương và cũng là xác định xem đời này có phải đã thật sự nhảy ra khỏi cốt truyện của cuốn truyện kìa hay không.

Thấy y vẫn kiên trì cho nên Thương Quân Lẫm cũng chỉ nắm chặt tay y mà không nói gì thêm nữa.

Trên đài hành hình, lúc này Việt Vương lại tỉnh táo hiếm thấy, hắn đang nhận thức một cách rõ ràng rằng cái kết đang chờ đợi mình là thế nào.

Ngày đó ở trong tù thì những lời nói của Thẩm Úc đã hoàn toàn phá vỡ sự ảo tưởng của hắn, hắn không biết sao Thẩm Úc lại biết được nội dung trong giấc mộng của hắn nhưng sau câu nói kia thì mỗi lần hắn rơi vào giấc mơ, điều hắn mơ thấy chúng là cảnh tưởng mình bị y đâm vào trái tim, dường như là muốn bổ sung sự thiếu sót của những giấc mơ trước đó cho nên từ sau ngày hôm đó, mỗi lần hắn rơi vào giấc ngủ thì sẽ mơ thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn thấy nhất.

Cứ thế từng lần từng lần trải qua quá trình tử vong, cảnh trong mơ cũng đã tái hiện lại mỗi một khoảnh khắc trong quá trình đó một cách rõ ràng, cảm giác chờ đợi cái chết ập đến khi trái tim bị đâm cứ lặp đi lặp lại mãi khiến Việt Vương gần như điên lên.

Hắn bị thị vệ ấn lên đài, lúc này hắn nghiêng đầu nhìn về phía nào đó, sau đó ánh mắt ngưng trọng.

Hắn nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.

Rất quen.

Cái bóng quen thuộc kia đã lần nữa xuất hiện.

—— Thẩm Úc.

Hắn không nhịn được mà khẽ cười.

Nhờ người này nên hắn đã lên đến đỉnh cao và cũng là nhờ người này cho nên hắn mới bị đẩy xuống địa ngục ngay lúc đang ở trên đỉnh cao đó, bất kể là ở trong mộng hay là ở hiện thực thì hắn đều thất bại ê chề trước người này.

Canh ba của buổi trưa, Thẩm Úc bị sự chói chang của mặt trời làm cho chói mắt cho nên đã nhắm mắt lại, lúc y lại mở mắt ra lần nữa thì mọi thứ đã kết thúc rồi.

Việt Vương đã chết.

Bên ngoài vẫn trời xanh mây trắng như cũ, chẳng có chuyện ngoài dự định nào xảy ra.

Tảng đá vô hình trong lòng Thẩm Úc cuối cùng cũng rơi xuống, ánh mắt của y dần xuất hiện tiêu cự.

Dưới lầu rất náo nhiệt.

Kẻ ác đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng, tất cả mọi người đều cảm thấy rất sảng khoái.

Thẩm Úc cảm nhận được một ánh mắt cực kì hung hiểm dừng lại ở trên người mình cho nên đã nhìn qua.

Đó là Thẩm Thanh Nhiên.

Đã khá lâu rồi Thẩm Úc không còn gặp một nhân vật chính khác trong cuốn truyện kia.

Bọn họ một người ở trên lầu và một người thì lẫn ở trong đám người, thế nhưng ánh mắt của họ vẫn chạm vào nhau.

Thẩm Thanh Nhiên dời mắt đi trước.

Thẩm Úc cũng dời mắt đi và nâng chum trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

"A Úc đã nhìn gì vậy?"

"Một kẻ râu ria mà thôi."

Sau khi Việt Vương bị xử tử thì triều đình cũng bắt đầu xử lý những viên quan liên quan đến hắn, có người nào thì xử người đó, tất cả đều bị xử lý nghiêm khắc, Hứa đại nhân và nhà vợ của ông ta, chỉ cần là người liên quan đến chuyện này thì nhẹ nhất cũng đã bị lưu đày rồi.

Thương Quân Lẫm phạt rất nặng nhưng vì liên quan đến chuyện mưu phản cho nên không ai dám nói gì, trong suốt một khoảng thời gian dài thì cái nơi chuyên dùng để hành hình kia đã tràn ngập mùi máu tươi.

Mà chuyện này cũng chẳng phải là mọit chuyện quá hiếm lạ đối với những người dân ở trong kinh thành, nhiều năm trước cũng đã từng xảy ra chuyện thế này một lần rồi nhưng khác với lần trước, lần này tất cả mọi người đều thấy giết rất hay.

Mỗi lần có một người bị xử quyết thì ngay ngày hôm sau, trên dân báo sẽ xuất hiện những hành vi phạm tội của những người đó, có người cảm thấy Thương Quân Lẫm không nên làm ra loại chuyện chứa nhiều sát nghiệp như thế nhưng cũng đã bị dân chúng phản bác lại ngay lập tức.

"Mấy loại người này thì chết cũng chẳng có gì mà tiếc!"

"Đúng vậy! Lúc bọn họ làm ra chuyện ác thì sao lại không nghĩ đến chuyện sẽ có rất nhiều người vì bọn họ mà chết chứ? Chỉ khiến bọn chúng đền mạng thôi mà, thế mà lại còn có người cảm thấy bệ hạ làm quá hay sao?"

"Tôi nói này, với cái đám này thì chém đầu thôi đã rất tốt cho bọn chúng rồi, trên người gánh nhiều mạng người như vậy thì dù có lăng trì cũng chẳng hề quá đáng."

"Dao không đâm đến người ai thì người đó sẽ không thấy đau, dù sao thì tôi vẫn cảm thấy triều đình làm như vậy cũng chẳng hề sai, phải xử lý nghiêm minh như vậy thì mới đe dọa được những ké có ý định làm những chuyện tương tự, không cần cảm thấy việc trong tay mình nắm được vài người là sẽ có thể làm loạn nữa, triều đình muốn xử lý các ngươi thì có có bao nhiêu người cũng chẳng đủ dùng."

Bởi vì động thái của triều đình quá lớn cho nên tất cả mọi người trong dân gian đều bàn tán về những chuyện này.

Lúc chuyện của Việt Vương hoàn toàn rơi vào dĩ vãng thì đã là giữa tháng tư, thời tiết cũng đã dần ấm hơn và trong triều cũng đã dần yên ổn trở lại.

Đất phong của Việt Vương đã bị triều đình thu hồi, chức quan của Tuân Triều cũng lên một bậc, ông cũng tiếp tục ở lại Nhạc Châu để xử lý những dư âm của chuyện này.

Ngày xuân ánh mặt trời rất đẹp, Thẩm Úc thích ngồi ở bên ngoài hơn cho nên Thương Quân Lẫm cũng sai người sửa sang lại đình hóng gió, bình thường Thẩm Úc đã dành hơn một nửa thời gian trong ngày để ở đây.

Vì sự tác động của Thẩm Úc cho nên chỗ phê sổ con của Thương Quân Lẫm cũng thành chỗ này.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu rọi từ bên ngoài vào, Thẩm Úc chán ngán cầm lấy cuốn sổ con ở trên bàn đứa.

Đây là những cuốn sổ Thương Quân Lẫm còn chưa phê xong, chỉ mới vừa được Mạnh công công bưng vào, đống sổ được phê xong đã được bưng đi rồi.

Thẩm Úc mở sổ con ra nhìn lướt qua rồi lập tức ném trở về.

Tiếng động phát ra cũng không hề nhỏ nên Thương Quân Lẫm lập tức dừng bút và ngẩng đầu lên nhìn: "A Úc nhìn thấy gì vậy? Sao lại tức giận như thế? Mạnh Thường, đưa cho trẫm xem xem."Mạnh công công đang chờ ở một bên vội vàng đưa sổ con qua cho Thương Quân Lẫm.

Thương Quân Lẫm nhìn thoáng qua, lập tức hiểu rõ.

"A Úc qua chỗ trẫm để ngồi đi."

Thẩm Úc chậm rãi đi qua bên đó.

Sau khi Thẩm Úc tới gần thì Thương Quân Lẫm cầm lấy cánh tay của y và thoáng dùng sức.

Thẩm Úc chưa kịp đề phòng thì đã ngã ngồi vào trong lòng ngực của người đàn ông và bị hắn ôm lấy.

"A Úc giận rồi sao?" Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng hôn lên gáy của Thẩm Úc, "Trẫm cũng sẽ không làm theo những gì bọn họ mong muốn cho nên A Úc giận cái gì chứ?"

"Ta biết bệ hạ sẽ không." Chỉ là người thuộc về mình bị người khác mơ ước vẫn khiến y thấy không thoải mái lắm.

Sổ con mà Thẩm Úc đọc được kia là một bản tấu xin tuyển thêm người vào hậu cung.

Mấy đời hoàng đế của Đại Hoàn đều tổ chức cái này để đưa những cô nàng đẹp đẽ trên khắp thiên hạ vào hậu cung, ngoại trừ Thương Quân Lẫm.

Sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi thì mỗi lần đến dịp tổ chức cuộc tuyển chọn này là hắn sẽ lại tìm đủ lý do để cho qua, năm nay lại sắp đến ngày đó cho nên lại bắt đầu có đại thần dâng tấu yêu cầu bệ hạ tổ chức tuyển người.

"A Úc không cần lo về mấy chuyện này đâu, trẫm sẽ tự xử lý tốt, sẽ không khiến bọn họ làm phiền em." Thương Quân Lẫm xoa lên gương mặt của Thẩm Úc.

Thương Quân Lẫm nói được thì làm được, hắn không chịu nói lỏng thì cơ bản các đại thần cũng chẳng còn cách nào khác, càng dừng nói tới chuyện hiện tại đã có hai trong ba vị đại thần ở Nội Các luôn đứng về phía của Thương Quân Lẫm.

"Bệ hạ vẫn không chịu mở rộng hậu cung," Sau khi hạ triều thì có vài đại thần lộ vẻ mặt ưu tư, "Bệ hạ yêu chiều quý quân thì cũng chẳng sao nhưng ít nhất cũng phải để lại một vài đứa con nối dõi chứ."

"Bệ hạ không muốn thì chẳng lẽ chúng ta còn có thể ép ngài ấy ngủ với những cô gái khác hay sao?"

"Ai có thể lay chuyển được suy nghĩ của bệ hạ chứ? Vào triều làm quan lâu năm như vậy mà vẫn chưa hiểu cái tính của bệ hạ hay sao? Nếu bệ hạ thật sự dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì sao đến tận giờ này mà hậu cung vẫn chỉ còn mỗi quý quân cơ chứ?"

"Này... Vấn đề con nỗi dõi..."

"Thay vì việc hy vọng bệ hạ nạp phi rồi sinh con đẻ cái thì thà mấy người cầu mong quý quân có cả khả năng này đi còn hơn."

Mọi người nhìn vào mặt nhau, bọn họ không thể không thừa nhận rằng những lời nói này cũng rất hợp lý.

Sổ con cũng đã trình lên rồi, bệ hạ không chịu tiếp nhận thì bọn họ cũng hết cách, thừa tướng và Phương đại nhân thì cũng đã đứng về phía bệ hạ luôn rồi, ngoại trừ những chuyện quan trọng ra thì hai người kia cũng chẳng thèm quản mấy chuyện khác, mà nếu muốn để đám bọn họ đi khuyên bệ hạ thì vẫn là thôi đi, nói không chừng lại còn bị mắng cho một trận.

Thái độ của Thương Quân Lẫm đã rất rõ ràng rồi, các vị đại thần cũng hiểu đánh theo hướng bệ hạ là đánh không nổi cho nên bắt đầu đánh về phía Thẩm Úc.

"Nếu mà quý quân chịu ra mặt khuyên bệ hạ thì sao đây?"

"Ông quên chuyện ngay từ lúc ban đầu thì quý quân chính là người không cho phép chuyện bên cạnh bệ hạ có người khác hay sao? Mệnh lệnh của bệ hạ cũng đã nói rõ chuyện cấm không được kéo chuyện này đến để làm phiền quý quân luôn rồi, nếu ông thật sự dám đi thì chưa cần nói đến chuyện chỗ quý quân sẽ thế nào, chắc chắn cũng sẽ bị bệ hạ xử lý."

Không đợi bọn họ bàn bạc thêm về chuyện này để tìm ra phương án thì một chuyện khác đã giáng xuống đầu bọn họ, lúc này thì đã không còn ai rảnh mà đi quản chuyện hậu cung của Thương Quân Lẫm.

Bệ hạ muốn phúc thẩm lại vụ án của nhà họ Lâm.

"Nếu bọn họ đã rảnh đến nỗi suốt ngày chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào hậu cung của bệ hạ thì cũng đừng ngại tìm thêm việc cho bọn họ làm." Thẩm Úc cầm lấy đống thư từ ở trên bàn, trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.

"A Úc nói không sai, tiên đế đã để lại rất nhiều vụ án đáng ngờ, nếu chỉ mỗi chuyện kia chưa đủ để chặn miệng bọn họ lại thì cứ kiếm thêm vài chuyện nữa vậy."

Sau khi biết có người muốn nhờ Thẩm Úc khuyên bảo mình thì Thương Quân Lẫm đã hung hăng cảnh cáo đám người đó, hắn đã bảo là sẽ không để chuyện này làm phiền Thẩm Úc thì chắc chắn sẽ không cho đám đại thần kìa có cơ hội đưa chuyện này đến trước mặt Thẩm Úc.