Thẩm Úc đưa ra câu hỏi này là bởi vì đột nhiên y nhớ ra một tác dụng khác của Phi Mộng: Bị người khác cố ý tung ra để tạo nên dịch bệnh.
Kiếp trước, Thẩm Úc đã tự mình trải qua cảnh tượng tựa như địa ngục ấy, nhưng mà nếu kiếp trước đã có người lợi dụng Phi Mộng để tạo ra dịch bệnh rồi, thế kiếp này thì sao đây? Từ trước đến giờ Cố Hoài vẫn luôn điều tra manh mối của Phi Mộng cho nên có phải hắn cũng sẽ biết được gì đó hay không?
Trong đầu Thẩm Úc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng y biết nếu muốn chứng thực điểm này thì hỏi thẳng Cố Hoài là biện pháp nhanh chóng nhất.
Thẩm Úc: "Bệ hạ, có thể để Cố Hoài vào cung một lần hay không?"
Thương Quân Lẫm: "Có phải A Úc đã biết gì đó hay không?"
Thẩm Úc: "Sự thất bại của đội quân nhà họ Lâm quá kì lạ, hơn nữa Cố Hoài cũng đang điều tra chuyện của Phi Mộng, bệ hạ có còn nhớ chuyện lần trước ta đã nhắc về Phi Mộng hay không, nếu nó được trộn với một vị thuốc nào đó thì sẽ tạo ra loại thuốc mới, nó có thể khiến người ta có những biểu hiện như là đã nhiễm phải một loại dịch bệnh nào đó, ta nghi ngờ sự thất bại của nhà họ Lâm cũng liên quan đến Phi Mộng."
Tạm thời vẫn chưa thể công bố thân phận thật sự của Cố Hoài ra bên ngoài, bởi vì chuyện của nhà họ Lâm mà trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã trở thành người được các đại thần trong triều chú ý nhất.
Đủ loại thiệp ngỏ ý muốn đến thăm hỏi không ngừng được gửi đến, người muốn giữ quan hệ tốt với hắn đến không hết, càng có không ít gia tộc quyền thế nhìn trúng gia thế và vẻ ngoái của hắn, muốn để con gái nhà mình đính hôn với hắn.
Nhưng mà trường hợp cuối cùng kia đã bị từ chối hết.
"Tiểu Hoài không muốn cưới một cô gái giỏi giang và đoan trang hay sao?" Cố thái y vừa phơi sách y vừa hỏi.
"Ca ca muốn đệ rước dâu về sao?" Động tác trên tay Cố Hoài khẽ khựng lại.
"Đệ đã trưởng thành rồi, đương nhiên cũng nên có gia đình của riêng mình."
Cố Hoài bóp chặt quyển sách trong tay, hắn còn đang muốn nói gì đó thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.
Là người tới từ trong cung.
Cố Hoài đi ra ngoài một lúc, một lúc sau hắn quay lại rồi nói: "Ca ca, đệ phải vào cung một chuyến."
Hoàng đế cho gọi cho nên hắn chỉ có thể rời đi trước.
Cố Hoài được một thái giám dẫn tới Phòng Ngự Thư.
"Thần tham kiến bệ hạ, quý quân." Nhìn thấy hai người, Cố Hoài hành lễ.
"Không cần đa lễ, người đâu, sắp chỗ đi."
Thái giám hầu hạ đưa ghế dựa đến, Cố Hoài vén áo bào lên rồi ngồi xuống.
"Hôm nay gọi ngươi tiến cung là vì muốn hỏi ngươi một ít chuyện về nhà họ Lâm, chính xác mà nói thì là muốn hỏi một chút về chuyện của quân đội nhà họ Lâm." Thẩm Úc đặt chum trà xuống, lên tiếng.
Cố Hoài cũng đã quen với hình thức ở chung của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm: "Không biết quý quân muốn biết chuyện gì?"
"Ta muốn biết có phải sự thua cuộc của quân đội nhà họ Lâm vào năm đó còn có ẩn tình khác hay không? Mà ẩn tình này có phải cũng liên quan đến Phi Mộng hay không?"
"Quý quân nhìn thấu mọi việc, quả thật bên trong chuyện này còn có ẩn tình khác, lúc trước thần đã từng cứu được một người từng làm đầu bếp cho quân đội nhà họ Lâm, người đó đã nói với thần rằng vào giai đoạn trước lần xuất chinh đó, quả thật trạng thái của mọi người không được tốt lắm, như là bộc phát căn bệnh nào đó, nhưng vấn đề là một chuyện lớn như vậy lại không hề được báo cáo lên, hoặc cũng là bị người ta cố ý dìm xuống." Nếu đã bị đoán ra thì Cố Hoài cũng không giấu giếm nữa.
"Vì sao ngươi không nói với Phương Quân những chuyện này?" Thương Quân Lẫm nhíu mày.
"Bởi vì thần cũng không nắm giữ chứng cứ xác thực, sau khi được cứu không được bao lâu thì người đầu bếp kia cũng đã qua đời, mà ngoại trừ người này ra thần thật sự không thể tìm ra thêm bất cứ ai có khả năng làm nhân chứng cho sự việc năm đó." Cố Hoài biết Phương đại nhân là một vị quan chấp pháp rất công bằng, những chứng cứ mà hắn nắm được thì hắn cũng đã giao cho Phương đại nhân hết rồi, còn những thứ còn sót lại thì đều là những thứ hắn không hoàn toàn nắm chắc.
"Thần đã âm thầm điều tra nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể điều tra được ra ai là kẻ làm ra những chuyện này, mọi manh mối đều bị cắt đứt một cách gọn ghẽ, vì vậy thần đã nghĩ thay vì việc nói ra gây rút dây động rừng thì thà tiếp tục âm thầm điều tra còn hơn."
"Lúc ngươi lên tiếng muốn lật lại bản án giúp nhà họ Lâm thì đã rút dây động rừng rồi, nếu những người năm đó hành động còn sống thì chắc chắn cũng sẽ nảy sinh lòng cảnh giác, thậm chí là sẽ có thêm hành động mới, nếu ngươi cứ im lặng như thế thì cũng chỉ khiến mình gặp nhiều nguy hiểm hơn mà thôi."
"Thần biết."
"Ngươi muốn dùng bản thân làm mồi để câu ra những người từng ra tay với nhà họ Lâm sao? Nhưng ngươi có nghĩ đến khả năng những người kia đã không còn tồn tại nữa rồi hay không?" Giọng nói của Thẩm Úc bỗng trầm xuống.
Từ lúc nhà họ Lâm xảy ra chuyện cho đến bây giờ thì trong khoảng thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là lúc Thương Quân Lẫm vừa lên ngôi kia, lúc ấy hắn đã nhân cơ hội đó để xử lí rất nhiều người ở trong triều, nói không chừng kẻ từng ra tay với nhà họ Lâm đã nằm lại trong khoảng thời gian đó.
"Là thần suy xét không chu toàn."
"Đã tới lúc này rồi mà ngươi còn không muốn nói thật sao? Trong lòng ngươi cũng đã có đối tượng tình nghi từ lâu rồi, không phải sao?" Thẩm Úc chống cằm, vờ như không biết rằng những gì vừa rồi mình nói ra đã tạo nên một tia sét lớn như thế nào ở trong lòng Cố Hoài.
"Quả thật thần cũng đã có đối tượng tình nghi rồi, nhưng thần không thể nói ra được, thần không hề nắm bất cứ chứng cứ nào cho nên cho dù quý quân sẵn lòng tin tưởng những gì thần nói thì thần cũng không thể bởi vì chuyện này mà làm liên lụy đến quý quân, hy vọng bệ hạ và quý quân có thể cho thần một ít thời gian, thần chắc chắn là sẽ tìm ra chứng cứ."
Đã nói đến nước này rồi, Thẩm Úc cũng không tiện ép Cố Hoài nói thêm cái gì nữa.
"Bệ hạ nghĩ ai là kẻ làm ra chuyện này?" Sau khi Cố Hoài rời đi, Thẩm Úc nửa tựa lên người của Thương Quân Lẫm rồi hỏi.
"Là tiên hoàng sao?"
"Hẳn là không phải, ông ta muốn giết người thì chỉ cần tùy tiện tìm ra một lý do là có thể giết, không nhất thiết phải làm ra mấy chuyện thừa thãi như vậy."
Vụ án của nhà họ Lâm đã liên lụy đến rất nhiều người, nhận được mệnh lệnh của Thương Quân Lẫm nên những người này đáng bị xử lý như thế nào thì cũng sẽ bị như xử lý như thế đó, cũng may từ sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi thì các viên quan trọng triều đã được thay đổi toàn bộ, không ảnh hưởng quá nhiều đến những viên quan còn đang nhậm chức.
Các gia tộc quyền thế cũng phải mệt mỏi với việc ứng phó với những chuyện này cho nên cơ bản là đã không còn thời gian để duỗi tay ra quản lý những chuyện xảy ra ở trong dân gian. Nhân cơ hội này thì dưới sự sắp đặt của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, biện pháp in chữ đã tiến thêm một bước trong quá trình mở rộng ra bên ngoài.
Không chỉ kinh thành mà những hiệu sách ở những địa phương khác cũng đã học được phương pháp này.
Chờ sau khi các gia tộc quyền thế nhận thức được thì bọn họ cũng đã không còn có thể dễ dàng nhúng tay vào việc này.
Tới nước này rồi thì sao bọn họ có thể không nhận ra rằng từ đầu đến cuối chuyện này đều có sự nhúng tay của Thương Quân Lẫm.
"Bệ hạ thật sự rất biết tính toán, dùng nhà họ Lâm để di dời sự chú ý, sau đó đánh chúng ta một đòn khiến chúng ta không kịp trở tay." Các viên quan thuộc các gia tộc quyền thế và có quan hệ tốt với nhau bắt đầu tụ tập, bàn bạc về chuyện lần này.
"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể mặc kệ nó hay sao? Nếu cứ tiếp tục như thế thì sau này các gia tộc như chúng ta đâu còn có ưu thế gì đáng nói nữa đâu?"
"Nếu không thì sao? Chúng ta có thể làm cái gì đây? Công khai đối đầu với ngài ấy hay sao? Chưa nói tới chuyện hiện tại triều đình đã bị ngài ấy nắm trong tay, cho dù là đặt vào khoảng mấy năm trước thì trong số mấy người dám đối mặt với ngài ấy kia cũng có mấy ai có kết cục tốt đâu?"
"Chắc chắn những chuyện bệ hạ muốn làm sẽ không chỉ dừng lại ở bước này, cứ chờ mà xem, những chuyện sắp tới chắc chắn sẽ chỉ khiến những gia tộc như chúng ta khó chấp nhận hơn mà thôi."
Theo việc vụ án của nhà họ Lâm được điều tra sâu hơn, càng ngày càng có nhiều chuyện bị ẩn giấu được lôi ra, những viên quan của triều trước từng bị oan uổng vì việc này cũng dần được lật lại bản án, ngày nào ở trên dân báo cũng xuất hiện những tiến triển liên quan đến vấn đề này.
Sau quá trình bàn bạc, triều đình quyết định sẽ trợ cấp cho những người này, tuy rằng đã gây nên sự tổn thương không thể cứu vãn được nhưng có thể bù đắp được chút nào thì cũng hay chút ấy.
Sau giấc ngủ trưa, Mộ Tịch bưng đồ ăn vặt mà Thẩm Úc muốn ăn tới: "Công tử, Huỳnh Hoặc đã truyền tin về."
"Hửm?" Thẩm Úc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, trong giọng nói vẫn còn mang chút giọng mũi.
"Gửi về từ Bắc Mạc." Mộ Tịch đặt đồ ăn vặt lên trên bàn rồi lấy một phong thư mật ra và đưa cho Thẩm Úc.
Lúc trước, khi Giang Hoài Thanh đến Bắc Mạc một mình thì Thẩm Úc đã sai thêm vài người của Huỳnh Hoặc đi theo, cứ cách khoảng vài tháng thì Huỳnh Hoặc sẽ gửi tin tức về.
Thẩm Úc mở mật thư ra, sau đó đọc từng bức một.
Trên thư viết những tin tức mà những Huỳnh Hoặc được sắp xếp đến Bắc Mạc thăm dò được, còn cả tiến triển của Giang Hoài Thanh.
Sau khi tới Bắc Mạc thì Giang Hoài Thanh đã dựa vào những người của Đại Hoàn đang ở Bắc Mạc để tiếp xúc với một vị đại thần, sau khi được người này coi trọng thì đã được tiến cử tới chỗ của tam hoang tử, một người cũng có chút khả năng trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Từ sau khi trở thành phụ tá của tam hoàng tử, Giang Hoài Thanh đã thành công giúp tam hoàng tử dành được thắng lợi trong một sự kiện đoạt quyền, vì thế mà bọn họ có thể đè ép được nhị hoàng tử, cũng vì thế cho nên tâm trạng của tam hoàng tử rất tốt, hắn không thèm màng đến sự phản đối của những người khác mà đề bạt Giang Hoài Thanh lên địa vị cao hơn, sau đó Giang Hoài Thanh Lai giúp tam hoàng tử hoàn thành thêm vài việc khó nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành cấp dưới thân cận của tam hoàng tử.
Vào bức thư mật được gửi về trong khoảng thời gian gần đây nhất thì Giang Hoài Thanh cũng đã có được một vị trí nhỏ ở bên cạnh tam hoàng tử, lúc đưa ra ý kiến thì cũng đã được tam hoàng tử coi trọng.
Bên phía Thẩm Úc đã nhận được tin tức thì hiển nhiên phía Thương Quân Lẫm cũng thế, Ẩn Long Vệ đã cải trang thành gã sai vặt luôn ở bên cạnh Giang Hoài Thanh, như thế cũng tiện trong việc bảo vệ hắn và cũng tiện trong việc lấy được tin tức xác thực nhất.
"Lúc trước A Úc đã biết Giang Hoài Thanh có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ này rồi sao?"
"Kiểu người như Giang Hoài Thanh, biết thích nghi, hơn nữa lúc làm việc không câu nệ tiểu tiết, lúc đưa ra kế hoạch này thì người đầu tiên mà ta nghĩ đến chính là hắn." Thẩm Úc không phủ nhận điểm này.
"Chờ sau khi hắn trở về từ Bắc Mạc thì có thể ở lại kinh thành luôn."
Thẩm Úc ngồi ở trên xích đu, Thương Quân Lẫm thì đứng ở phía sau lưng y để đẩy xích đu cho y, trong thiên hạ này, người có thể nhận được sự đối xử như vậy từ đế vương cũng chỉ có mình Thẩm Úc.
Lúc thừa tướng tìm đến thì cũng vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Mạnh công công vội vàng tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, thừa tướng đại nhân đến rồi."
"Bệ hạ đi xử lý công việc đi." Thẩm Úc quay đầu lại, nói với người đang đứng phía sau lưng mình.
"A Úc đi cùng trẫm đi." Thương Quân Lẫm vòng qua eo của Thẩm Úc rồi bế người lên.
Thẩm Úc không còn cách nào khác, đành phải đi cùng Thương Quân Lẫm.
Thừa tướng bị Thương Quân Lẫm mời vào cung để bàn về chuyện Giang Hoài Thanh đang ở Bắc Mạc, hiện giờ Giang Hoài Thanh đã giành được sự tin tưởng của tam hoàng tử, tình thế còn phát triển tốt hơn những gì bọn họ mong đợi, nước cờ đầu tiên đã được đặt xuống một cách thuận lợi rồi cho nên cũng đã đến lúc đi nước thứ hai.
Thừa tướng vào cung chính là vì nước cờ thứ hai này.
"Những gì Hoài Thanh làm được thật sự đã nằm ngoài dự kiến của thần." Thừa tướng đã quen với việc Thương Quân Lẫm sẽ dẫn theo Thẩm Úc trong lúc bàn bạc công việc cho nên biểu cảm trên gương mặt của ông cũng không xuất hiện bất cứ sự thay đổi nào.
Nếu có thể thì ông càng muốn Thẩm Úc vào triều làm quan hơn chứ không phải là thỉnh thoảng ra mặt như thế này, giống như lần này vậy, kế hoạch là do Thẩm Úc nói ra đầu tiên, người cũng là do Thẩm Úc chọn ra, quả thật bọn họ cũng có thể sai những người khác đi nhưng chắc chắn hiệu quả sẽ không tốt như vậy.
"Tiếp theo phải nghĩ cách để khiến Bắc Mạc nội loạn lâu hơn, mà chỉ dựa vào một mình tam hoàng tử thì chắc chắn không thể làm được, chờ sau khi thế lực của tam hoàng tử mở rộng thì phía Túc Bắc phải ra tay ngay." Thừa tướng nói.
"Đúng vậy, chỉ có thế lực ngang nhau, không cho bất cứ phe nào vươn lên dẫn đầu thì mới có thể kéo dài thời gian hết mức có thể."
Thừa tướng cố ý dẫn đề tài đến trước mặt Thẩm Úc, y không còn cách nào khác nên cũng chỉ có thể nói ra suy nghĩ của mình.
"Phải khiến Bắc Mạc không thể nhận ra sự can thiệp của chúng ta trong khoảng thời gian này, nếu không dưới sự tác động của bên ngoài, bọn họ sẽ lại kết thành một sợi dây thừng vững chắc và nhất trí đối ngoại, vì vậy lúc làm chuyện này cần phải nắm được thời cơ và chừng mực."
Sau một lúc bàn bạc, cuối cùng thừa tướng cũng hài lòng rời đi, Thẩm Úc tựa lưng vào ghế ngồi rồi thở dài: "Chuyện này rõ ràng bệ hạ và thừa tướng cũng có thể giải quyết được, sao thừa tướng cứ một hai phải khiến ta nói thêm gì đó?"
"Thừa tướng luôn rất tân tiến, dựa vào khả năng của A Úc thì nếu tiến vào triều đình, chắc chắn sẽ được thừa tướng trọng dụng." Thật ra Thương Quân Lẫm cũng hiểu suy nghĩ của thừa tướng, dù sao thừa tướng cũng đã khen ngợi tài năng của Thẩm Úc ở trước mặt hắn rất nhiều lần.
"Quả thật thừa tướng luôn có một phong cách riêng, nếu là những vị đại thần khác thì nói không chừng đã chĩa tay vào mặt ta và mắng hậu cung không được tham gia vào việc trọng đại của quốc gia." Thẩm Úc khẽ cười.
"Ở chỗ này của trẫm cũng không chỉ có một người như thế," Thương Quân Lẫm vươn tay ra, "A Úc qua đây, trước đó chẳng phải em muốn để Ẩn Long Vệ đi điều tra Chư Vọng hay sao, gần đây Ẩn Long Vệ đã điều tra được một vài thứ."
Thẩm Úc đi qua, sau đó bị người đàn ông kéo cánh tay và ôm cả người vào trong lòng ngực.