Khanh Chu Tuyết khi trở lại Hạc Y Phong cũng không biết mình đang mang theo tâm tình gì, nhưng nàng tuyệt đối không nguyện ý để Vân Thư Trần thấy mình trong bộ dạng lôi thôi đầy bụi, xám xịt như thế, nên quyết hướng thẳng đến phòng tắm mà đi.
Tắm rửa sạch sẽ, tẩy đi toàn bộ bụi tro cùng mồ hôi, rồi đổi qua một bộ trang phục mới. Sau khi ăn vận chỉnh chu, thơm tho tươm tất, nàng ôm trong tay bộ đồ bẩn, nào có ngờ vừa bước ra khỏi phòng tắm đã gặp phải Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần vốn dĩ đang muốn đến thư phòng, vô tình nhìn thấy nàng nên muốn nán lại một chút. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt của nàng, Khanh Chu Tuyết luôn không tự chủ nhấc chân, bất giác cất bước về hướng nàng đi tới.
"Hôm nay luyện tập thế nào?" Vân Thư Trần ôn nhu hỏi.
"À..." Nàng hơi cân nhắc đáp, 'cũng tốt."
"Tay của ngươi thế nào rồi?"
Vân Thư Trần thấy nàng ôm một bộ trang phục dính đầy bùn đất, ẩn bên dưới là một bàn tay còn đang khẽ run rẩy, nên nhẹ nhàng hỏi.
"Sư huynh ở Kiếm các luyện với ta một trận."
Vân Thư Trần để nàng đem quần áo đưa cho A Cẩm đi xử lý. Tay Khanh Chu Tuyết lúc này được rãnh liền buông xuôi xuống, che phủ bởi ống tay áo nên nhìn không rõ được vết thương.
"Đến đây."
Nàng đưa tiểu cô nương về phòng ngủ của mình, rồi lấy từ trong kệ tủ ra một bình dược trị thương, bảo nàng ngồi xuống. Khanh Chu Tuyết ngồi ngay ngắn trên ghế, mặc cho Vân Thư Trần kéo lên ống tay áo của mình.
Nhìn sơ qua đã thấy ở cỗ tay có một mảng bầm tím xanh khá lớn, trên làn da trắng nõn càng làm nổi bật hơn, không khỏi có chút doạ người. Vân Thư Trần vừa mở nắp bình, một mùi hương vô cùng khó tả, đắng chát đặc thù toả ra, xông thẳng vào mũi. Đây chắc chắn không phải là thuốc trị thương thông thường, chắc chắn là từ Liễu trưởng lão mang tới. Thành phần trong thuốc hẳn phải là từ những đan dược cao cấp được mài thành bột nhuyễn.
Vân Thư Trần nhẹ nhàng rắc thuốc lên cánh tay, rồi dùng tay mình ấn xuống, dùng chút lực vuốt dọc theo chỗ bị thương. Khanh Chu Tuyết đau đến như ngồi bàn chông, nàng chỉ biết mím môi chịu đựng. Cũng may cơn đau này cũng không kéo dài bao lâu, chỗ bầm khi nãy nhanh chóng tan đi như tuyết vào hạ.
"Còn chỗ nào nữa không?"
Khanh Chu Tuyết di chuyển cổ tay một chút, cảm thấy mọi thứ đã khôi phục lại như thường, nhẹ nhàng lắc đầu. Kỳ thật đầu gối nàng cũng trầy da một tí, nhưng với khả năng tự hồi phục siêu phàm của nàng, từ chiều đến giờ vết thương đã từ từ lành lại, biến mất không còn dấu vết.
"Không còn nơi nào nữa." Mắt nàng cong lên, lễ phép nói, "Cám ơn trưởng lão."
Đã nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn là như thế, trước sau như một vô cùng khách khí. Nha đầu này đúng là so với người khác luôn luôn bất đồng.
Bất quá hôm nay nàng còn cười được một chút. Khanh Chu Tuyết rất ít khi cười. Nàng luôn không thể hiện biểu cảm ra ngoài, nên lúc nào cao hứng lắm mới cong cong con mắt lên một chút như thế.
Mà như thế cũng đúng là có chút đáng yêu.
Đáng yêu đến mức Vân Thư Trần nằm ngoài dự đoán hỏi nàng, "Người so tài cùng ngươi là ai?"
"Tiêu..." Nàng bỗng nhíu mày, phát giác mình đã quên mất.
Vân Thư Trần cười nhạt một tiếng, "Biết rồi. Đại đệ tử của chưởng môn đúng không."
Hôm sau khi Khanh Chu Tuyết đến Kiếm Các, nàng không thấy vị sư huynh hung hăng như con bọ xít ngày hôm qua nữa, mà là nhị sư huynh Trần Liên Thanh với gương mặt có vẻ như đang vô cùng áy náy.
Trần Liên Thanh hỏi nàng, "Tay của ngươi có sao không?"
"Vô sự." Khanh Chu Tuyết vén tay áo lên, vết bầm ngày hôm qua hầu như đã biến mất, chỉ còn lại một chút dấu mờ mờ.
Trần Liên Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tốt quá rồi. Đối với Kiếm tu, tay là quan trọng nhất, nơi nào còn có thể bị đánh được, chứ chỗ này là không thể bị thương. Ngươi tuổi còn nhỏ, xương cốt còn chưa được rèn luyện cho cứng cáp, nếu lỡ bị thương tổn vào trong căn cơ sẽ rất khó để tiếp tục tu luyện."
"Chưởng môn sư tôn sau khi biết được chuyện đã rất giận dữ, người đã đem Tiêu sư huynh đi dạy dỗ một trận, giờ hắn đang bị phạt quỳ phía sau núi."
"Nếu biết trước như vậy, ta đã không ủy thác ngươi cho cái tên Hỗn Thế Ma Vương kia."
Trần Liên Thanh thở dài, "Ta chỉ nghĩ là hắn sẽ nằm ở đâu đó uống rượu rồi ngủ một giấc, bất quá thì cũng sẽ chỉ bỏ mặc ngươi thôi. Nào ngờ hắn uống say lại nổi điên, tìm ngươi đánh nhau, còn không biết phân nặng nhẹ như vậy."
"So tài trong nội môn đều là như thế sao?" Khanh Chu Tuyết hồi tưởng lại trận đấu ngày hôm qua, nhớ lại nàng đã vô lực chống đỡ cho bản thân như thế nào, rồi tự ngẫm không biết sau bốn năm trình độ của mình sẽ đến đâu.
"Không phải." Trần Liên Thanh an ủi nàng, "Năm đó Tiêu Hồng là đứng đầu bảng, thêm việc hắn hơn ngươi nhiều năm tu luyện, nên tất nhiên trình độ hai bên rất khác biệt. Trình độ chung của các thí sinh trong cuộc tỷ thí cũng thấp hơn so với hắn rất nhiều."
Đầu bảng.
Đại đệ tử của Chưởng môn là người đứng đầu bảng, như vậy đệ tử đầu tiên của Vân trưởng lão không phải cũng nên là đệ nhất danh tài cho đúng quy cách?
Khanh Chu Tuyết nghĩ đến đó, áp lực vô hình tự sinh ra.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Khanh Chu Tuyết ngày ngày đều cần cù thức dậy khi trời còn chưa sáng, bền lòng vững dạ luyện kiếm; Vân Thư Trần thì luôn luôn nhàn hạ ngủ đến quá trưa, nàng khi thức giấc nếu có việc gì đại sự bên chỗ Chưởng môn thì sẽ qua xem một chút, không thì sẽ ở trong sân tỉa tót cây cảnh, chăm hoa hay đọc sách. Cứ như thế, cuộc sống thanh tĩnh của hai người êm đềm trôi qua.
Chỉ có điều cơ thể nàng tựa hồ vẫn không được tốt lắm, mỗi khi tiết trời se lạnh nàng cứ mãi ho khan. Đệ tử của Linh Tố Phong thường đúng hạn đem dược liệu qua Hạc Y Phong.
Trước đây việc nấu thuốc cho nàng là do A Cẩm phụ trách, hiện giờ đã hoàn toàn do Khanh Chu Tuyết đảm nhiệm. Nàng hiện đã thuần thục việc đốt lò, quạt gió giữ đúng độ lửa. Mỗi khi nấu xong chén thuốc đen kịt, đặc sệt đắng nghét, nàng lại để lên bàn, chờ nguội mới đem qua.
Vân Thư Trần mỗi khi thức dậy, nhìn qua khe hở của tấm màn đều sẽ thấy chén thuốc được chuẩn bị kĩ càng trên bàn. Bên cạnh chén thuốc còn có một viên mứt hoa quả được chuẩn bị sẵn, cứ như sợ nàng bị vị thuốc đắng làm khó chịu.
Vân trưởng lão khi uống thuốc không khỏi nghĩ thầm, quả thật là tiểu hài tử, nàng nghĩ ai cũng sợ thuốc đắng.
Thuốc cứ theo hạn được đưa qua hết bốn năm, kiếm cũng được luyện mỗi ngày suốt bốn năm, nàng lúc này cũng đã thêm được bốn tuổi.
Nửa năm trước, Khanh Chu Tuyết đã vượt qua được kì thi viết ở ngoại môn một cách dễ dàng. Hôm nay là ngày chính thức đánh dấu đúng hạn mười năm, kể từ ngày nàng còn là một cô bé tám tuổi chỉ biết trông ngóng đến ngày tỉ thí của mười năm sau.
Ước hẹn của mười năm.
Hôm nay tuyết rơi thật nhiều, bông tuyết bay lả tả phủ kín khắp nơi.
Nội môn diễn ra thi đấu, thân là trưởng lão nhất định không thể vắng mặt. Vân Thư Trần hôm nay chịu khó dậy sớm. Nàng lười biếng ngồi trên giường một lúc, cố gắng làm bản thân thanh tỉnh. Một lúc sau nàng giương mắt nhìn qua khung cửa sổ, thấy có một bóng người mảnh khảnh đang múa kiếm trong sân.
Nàng vươn tay mở hé cửa sổ ra thêm một chút.
Nữ tử áo trắng với mái tóc dài đen như mực, nhẹ bay trong gió như thác nước. Gương mặt nàng vốn đã lạnh lùng, nay còn có vẻ thanh lãnh hơn, như được băng tuyết của Hạc Y Phong qua năm tháng bồi đắp thêm mà thành.
Nàng múa kiếm tới thức cuối cùng, tay khẽ vung lên, ống tay áo dài bay theo gió bồng bềnh, nhẹ nhàng thướt tha, hoà vào bông tuyết trắng bay bay làm cảnh sắc có chút vi diệu. Khi kết thúc chiêu, nàng chuyển nhẹ mũi kiếm đón một bông tuyết đang rơi xuống, để nó đáp ngay ngắn lên đầu mũi kiếm của mình.
Thời tiết đúng là có chút lạnh.
Vân Thư Trần thở nhẹ ra, chút hơi thở ấm áp vừa gặp khí lạnh liền kết thành khói trắng, thoảng bay lên rồi nhanh chóng hoà vào không khí tan biến đi.
Nàng nhìn thoáng qua khung cảnh trước mắt lần nữa, rồi khép cửa sổ lại.
Đợi đến khi Vân Thư Trần trang điểm xong thì Khanh Chu Tuyết cũng đã rời đi được một lúc. Nàng là thí sinh nên cần phải đến sớm.
Cuộc tỉ thí này mười năm mới diễn ra một lần, nên chủ phong của Thái Sơn Cảnh nghiễm nhiên là sẽ được chuẩn bị, bày trí vô cùng nghiêm trang, tráng lệ. Mọi người từ khắp nơi, bốn phương tám hướng đều kéo về đây, trong đó có không ít con em thế gia, danh gia vọng tộc trong giới tu tiên đến nơi này với hi vọng có cơ hội được nhập môn.
Trong bầu không khí vô cùng đông đúc đến có mức chật chội, ồn ào náo nhiệt, Vân Thư Trần lặng lẽ ngồi xuống cạnh Liễu Tầm Cần trên thượng đài, nơi dành riêng cho các vị trưởng lão, rồi đưa mắt nhìn nhanh qua đám đông bên dưới. Lướt qua một chút gương mặt của từng người, ánh mắt nàng cuối cùng dừng lại trên Khanh Chu Tuyết.