Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 176




Vân Thư Trần nắm chặt tờ giấy, nhìn thật lâu, không biết từ bao giờ đã tê dại. Đầu ngón tay thậm chí không cảm nhận được đang chạm vào nó, ngay cả khi tờ giấy mỏng rơi xuống đất cũng không hề hay biết.

Đầu ngón tay nàng miết nhẹ lên vết nước mắt kia, đã khô từ lâu.

Vân Thư Trần không nhịn được nghĩ, khi nàng ta viết những dòng này... Tâm trạng ra sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, đã bị nàng dập tắt.

Nàng bình tĩnh sắp xếp những tờ giấy, nguyên vẹn nhét vào nơi chúng nên ở.

Vân Thư Trần bước ra khỏi thư phòng, bên ngoài cỏ xanh mướt, trời quang mây tạnh.

Ánh nắng ấm áp có thể sưởi ấm con người, nhưng nàng nhìn thấy cảnh tượng rực rỡ này chỉ cảm thấy chói mắt.

Mãi đến đêm, Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng hoàn thành việc tu luyện, sau khi ra ngoài, nàng luôn cảm thấy sư tôn có chút trầm mặc.

"Khanh nhi." Nàng ngước mắt nhìn nàng ta: "Hiện giờ, tu vi của ngươi thế nào rồi?"

Khanh Chu Tuyết vừa định đáp, nhưng gần đây tu vi tăng quá nhanh, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ, nàng nhất thời suy nghĩ cách diễn đạt, không lập tức mở miệng.

Vân Thư Trần lại trực tiếp thăm dò kinh mạch của nàng, một luồng linh lực hóa thành con mắt, nhìn vào bên trong, có thể thấy khí hải ngày càng dồi dào trong đan điền của Khanh Chu Tuyết.

"Hợp Thể Kỳ trung kỳ."

Vân Thư Trần khẽ lẩm bẩm một lần, rồi lại cười khổ một tiếng, "Thôi vậy, quả thật ngươi rất thích hợp."

Khanh Chu Tuyết mở to hai mắt, lùi về sau một bước nhỏ, "Ta..."

"Ngươi còn muốn giấu ta đến bao giờ?"

Nàng đột nhiên đứng bật dậy, cũng chẳng quan tâm chén trà bên cạnh bị tay áo hất đổ, rơi xuống đất vỡ tan, làm đổ ra một vũng nước trà sẫm màu. Mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất, Vân Thư Trần từng bước ép sát, chẳng hề để ý đến cơn đau dưới chân mình, theo từng bước nàng tiến đến gần Khanh Chu Tuyết, làn váy xê dịch, phía sau cũng lưu lại vết máu đậm nhạt.

"Cả đời sao?"

Vân Thư Trần cười mỉa mai, "Ta mưu cầu điều gì đây? Ngươi cho rằng ta thiếu người chăm sóc? Hay là nói thiếu một người bạn giường ngoan ngoãn nghe lời?"

Bàn tay kia nắm lấy cổ áo nàng, gần như kéo cả người lại, trước ngực nặng trĩu, rồi lại nhanh chóng đè người ngã ra sau.

Khanh Chu Tuyết loạng choạng một bước, trong lúc hỗn loạn, nàng va vào Vân Thư Trần, vẫn theo bản năng bảo vệ eo nàng ta.

Lưng nặng nề dựa vào tường, Khanh Chu Tuyết thở hổn hển, Vân Thư Trần áp sát lại gần nàng.

Dưới ánh nắng ngược chiều, Khanh Chu Tuyết nhìn gương mặt lạnh lùng của Vân Thư Trần, sư tôn tuy sở hữu vẻ đẹp dịu dàng, nhưng khi không cười lại mang đến sự áp bách nặng nề.

Khanh Chu Tuyết không né tránh, mà nàng cũng sẽ không né tránh sư tôn.

Môi nàng giật giật, đáy mắt khẽ gợn sóng nhưng chỉ sau giây lát đã bằng phẳng trở lại.

"Dù sao đi nữa, ta vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người."

Khanh Chu Tuyết khẽ nói.

Cằm nàng bị một bàn tay nâng lên, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Bàn tay còn lại trên cổ nàng khẽ siết nhẹ, cảm giác ngạt thở ập đến, tuy không quá mạnh nhưng vẫn gây ra chút khó chịu.

Nàng ta dùng lực vừa phải, vẫn khiến vùng da ấy đỏ ửng lên.

Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu, cụp mắt nhìn nàng ta, không nhúc nhích.

Vân Thư Trần cũng nhìn đồ nhi chằm chằm. Thiếu nữ trước mặt là do nàng nhìn lớn lên, ánh mắt dù nhảy lên đuôi lông mày hay khóe mắt, sống mũi bờ môi, đều là nàng từng chút từng chút nhìn nàng ta trưởng thành, từ một người non nớt lột xác thành dáng vẻ như tiên tử.

Đôi mắt trong veo như đầm nước kia, từng không giấu được sự yêu thích đối với nàng, giờ đã hoàn toàn đóng băng, tựa như nước tĩnh lặng.

Thế nhưng miệng nàng ta vẫn lặp lại hai chữ "Yêu thích". Cũng không biết là đang thuyết phục nàng hay thuyết phục chính mình.

Giống như Khanh Chu Tuyết năm xưa, để lại một chút chấp niệm cuối cùng.

Hơi thở của Vân Thư Trần từ dồn dập đến dịu lại, cuối cùng trong sự bình tĩnh, ẩn chứa một tia bi thương bất lực.

"Ta nên làm gì, sư tôn mới vui vẻ hơn một chút."

Móng tay Vân Thư Trần hơi khẽ ấn vào trong, nàng lại cúi đầu, dùng đầu lưỡi mơn man vết đỏ kia.

Một tiếng xé vải đột ngột vang lên, ngón tay nàng siết chặt, khiến vải áo ở cổ bung ra một chút.

Khanh Chu Tuyết cảm thấy làn gió lạnh lẽo ùa vào, tiếp theo là hơi ấm ẩm ướt.

"Sư tôn..."

Nàng khẽ hít một hơi, hàng mi cuối cùng cũng khép lại.

"Đừng nói."

Bờ vai đột nhiên bị siết chặt, một mảnh da thịt nhỏ bị cắn chặt, dường như thấm ra một chút máu.

Cơn đau và ngứa ngáy đan xen tạo thành một cảm giác kỳ lạ, giống như bị côn trùng nhỏ cắn, mang theo một loại khoái cảm căng tức.

Do thể chất bẩm sinh, vết thương nhẹ này giống như những gợn sóng trên mặt hồ, nhanh chóng lành lặn hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vân Thư Trần nhìn làn da trắng nõn nà của nàng ta, không hề có chút dấu vết nào, trong mắt thoáng hiện vẻ căm hận.

Đến ngày hôm nay, sự bình yên khó khăn lắm mới tìm thấy trong lòng lại lập tức bị treo lơ lửng, lay lắt trong gió.

Khanh Chu Tuyết có thể diễn trò, dỗ dành nàng cả đời, nhưng Vân Thư Trần duy chỉ trong chuyện tình cảm lại đặc biệt nghiêm túc.

Nàng không thể chịu đựng sự miễn cưỡng như vậy, nếu là trước đây, thà rằng tự tay đập vỡ miếng ngọc có tỳ vết này, cũng không muốn mang theo bên mình, nhìn thấy chỉ thấy khó chịu.

Nhưng mà, nàng ta không phải một khối ngọc chết. Nàng ta là Khanh Chu Tuyết.

Trong khoảng không gian chật hẹp và ngột ngạt này, lý trí và tình cảm của nàng bị một sợi dây mảnh kéo căng, lúc nào cũng có thể đứt lìa.

Trong lúc bị dày vò trong nước sôi, ý nghĩ đen tối chợt siết chặt. Vân Thư Trần quay đầu đi, cánh môi lướt qua hõm cổ, không ngừng nghĩ, có lẽ nàng nên bẻ gãy đôi cánh của nàng ta từ sớm.

Phế bỏ đạo pháp này.

Trói chặt cả thể xác lẫn tinh thần nàng ta bên cạnh.

Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần lại thở gấp, nàng cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng nói, "Hợp tịch với ta."

Gò má của Khanh Chu Tuyết cũng bị cọ xát đến nóng bừng, nơi tiếp xúc, dường như cũng có thứ gì đó nóng bỏng và cay đắng chảy xuống.

"Ta cưới ngươi, cũng gả cho ngươi."

***

Một màu đỏ rực lửa ngập tràn tầm mắt, như máu, cũng như phượng hoàng, thiêu đỏ một góc trời u ám của vùng Tây Bắc.

Bao trùm cả đất trời.

Khi Khanh Chu Tuyết mở mắt ra lần nữa, nàng đã bị đưa đến Ma vực cách xa ngàn dặm.

Nàng chậm rãi đứng dậy, đôi chân trần dẫm lên tấm thảm lông trắng muốt, trên cổ chân mảnh khảnh không còn bị trói bằng dây đỏ, mà là một khối huyền thiết nặng trịch.

Toàn bộ tu vi đều bị vật này khóa chặt, lúc này không thể dễ dàng sử dụng.

Thực ra nàng cũng sẽ không chạy trốn.

Khanh Chu Tuyết không biết làm sao để Vân Thư Trần tin tưởng mình, nàng cúi đầu nhìn mũi chân, bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Nếu là cách có thể khiến nàng ta an tâm, vậy cứ để sư tôn dùng đi. Vân Thư Trần an tâm, Khanh Chu Tuyết cũng thấy hợp lý.


Tuy rằng trong chữ tình này, điều đáng sợ nhất chính là "lý" lẽ nên như vậy.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động nhẹ. Hình như có mấy người đang dừng chân trước cửa.

Phạm Âm phân phó với nhóm ma nữ đi theo phía sau, "Mọi thứ đều phải tuân theo lễ chế cao nhất."

Trong đó có một người khó xử nói, "Lễ chế cao nhất chính là... Quân thượng thành thân, mà ngài còn chưa có chính thất, e rằng sau này sẽ tổn hại đến uy nghi."

Phạm Âm thầm thở dài trong lòng: Hiện giờ người làm chủ Ma vực là ai, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?

Nàng giả vờ lạnh nhạt, "Cần phải nói lại lần nữa sao? Còn có một việc, phải trông chừng tiểu tiên tử kia cho kỹ, nếu người ta xảy ra chuyện gì, mười cái mạng của các ngươi cũng không đủ đền."

Khanh Chu Tuyết ở bên trong nghe một lúc lâu, cũng không nghe thấy giọng nói của Vân Thư Trần.

Phạm Âm mở cửa, nàng chậm rãi bước vào, ánh mắt dò xét.

"Lâu rồi không gặp."

Phạm Âm thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười.

Khanh Chu Tuyết bản năng chán ghét Ma tộc, nàng lạnh nhạt gật đầu, không nói gì thêm.

"Tuy không biết ngươi và di mẫu có xích mích gì," Ma quân trẻ tuổi cụp mắt nhìn nàng, "Nhưng đã sắp thành thân rồi, hy vọng ngươi thật lòng đối đãi với người. Dù sao nàng ta cũng là huyết thống duy nhất còn sống trên đời của ta."

Thấy sắc mặt Khanh Chu Tuyết không chút gợn sóng, Phạm Âm nhướng mày, nàng hơi cúi người xuống, "Sao vậy? Ngươi không vui sao?"

"Mỹ nhân Ma vực nhiều vô số kể, không thiếu mỗi mình ngươi. Nếu ngươi không vui, có rất nhiều nữ nhân tranh nhau chen lấn đến chỗ nàng ta. Ngươi có biết di mẫu lúc trẻ có một thanh mai trúc mã, cũng chính là cánh tay phải đắc lực của ta --- Úc tướng quân, người ấy rất đau lòng cho nàng ta."

Giọng điệu Phạm Âm uyển chuyển, nhưng lại có chút ý tứ uy hiếp.

Nghe câu này, Khanh Chu Tuyết bỗng cảm thấy không thoải mái. Nhưng nàng còn chưa kịp nắm bắt cảm xúc này, nó đã như mây bay gió thoảng, trong lòng trống rỗng.

Một lát sau, Phạm Âm phẫn nộ đứng dậy, khúc gỗ này, mặc kệ nàng nói gì, cũng không có chút phản ứng nào?!

"Phạm Âm."

Nàng kinh ngạc quay đầu lại, Vân Thư Trần đang đứng ngay phía sau.

Bắt gặp ánh mắt của nàng ta, Phạm Âm lập tức trở nên cung kính, "Vâng, ta nhiều lời rồi."

Phạm Âm vội vàng đi ra ngoài.

Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ma khí nồng đậm khiến nàng khó thở.

Nhìn Vân Thư Trần, ánh mắt nàng dịu đi một chút, sự cảnh giác trong toàn thân cũng tan biến hết.

Đây là sự tin tưởng tự nhiên được hình thành sau nhiều năm mài giũa.

Vân Thư Trần ngồi bên cạnh nàng ta, như thể những ngày này chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn ôn hòa như ngày nào, "Muốn ra ngoài đi dạo không?"

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, "Sư tôn, ở đây rất tốt."

Vân Thư Trần mỉm cười, nâng khuôn mặt Khabg Chu Tuyết lên, "Khanh Khanh, ngươi có vui không?"

Khanh Chu Tuyết còn chưa kịp trả lời, Vân Thư Trần đã thì thầm, "Không sao, nếu ngươi không cảm nhận được cũng không sao. Bây giờ, ta sẽ vui vẻ thay cả phần của ngươi."

"Sắp rồi." Vân Thư Trần lại chậm rãi vòng tay ôm eo nàng ta, có chút mệt mỏi nắm chặt tình cổ giấu trong tay áo.

"Ngươi cũng sắp cảm nhận được rồi."

Nàng đầy hy vọng tựa vào nàng ta, dịu dàng thì thầm.

Đây là năm đó khi ra ngoài, tình cờ gặp được giáo chủ Tế Tiên Giáo, tặng cho nàng một món quà, nói là để dành dùng vào ngày đại hỷ.

Vừa đúng lúc, nàng sắp thành thân với Khanh Chu Tuyết rồi.

Thật đúng là trời đất tác hợp.

Khanh Chu Tuyết khẽ nhíu mày, nàng luôn cảm thấy sư tôn bây giờ có chút thất thường, tâm trạng đã không còn ổn định.

Nàng nhìn vào mắt Vân Thư Trần, xác nhận nàng ta chỉ cong khóe môi, thực ra trong mắt không mang theo chút ý cười chân chính nào.

Cảm giác trống rỗng trong lòng lại dâng lên.

Khanh Chu Tuyết cảm thấy mình thiếu một loại cảm xúc ở nơi này, một mảng lớn.

Nhưng nàng đã không còn cách nào để cảm nhận được đó là gì.

Là một cái giá phải trả, là niềm tiếc nuối, cũng là một loại may mắn.

Nếu Khanh Chu Tuyết còn có thể hiểu được, nàng sẽ biết --- nhìn thấy Vân Thư Trần cười như vậy, lúc này hẳn là cảm giác dao cùn xẻo tim, đau đớn đến nghẹt thở.

Cùng với cảm giác tội lỗi tột cùng đến mức muốn tự giết chính mình, lột da rút xương.