Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 179




Vân Thư Trần đè nén tia kinh hãi trong mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nàng từ trong tay áo lấy ra Tinh Toại, lặng lẽ thi triển một đạo thuật pháp lên đó, rồi nắm lấy tay Khanh Chu Tuyết, đặt vào lòng bàn tay nàng ta.

Ánh đèn leo lét tự động thu nhỏ lại, giống như một nắm đom đóm bị siết chặt.

"Mang theo vật này." Nàng dặn dò, "Đừng làm mất."

"Cứ làm những gì ngươi muốn." Vân Thư Trần cúi đầu, không nhìn ra vui buồn.

"Người không cần nữa sao?" Trong ấn tượng của Khanh Chu Tuyết, vật này đối với sư tôn mà nói có ý nghĩa phi phàm.

Vân Thư Trần khẽ cười.

"Chuyện cũ không thể níu kéo."

Nàng ta nói.

Sư tôn đưa nàng đến trước Già La Điện, phía dưới có rất nhiều bậc thang. Nhìn một cái, kéo dài vô tận.

Khanh Chu Tuyết đeo kiếm, im lặng không nói, từng bước đi xuống.

Vân Thư Trần dừng tại chỗ cũ, không nhúc nhích. Ngay từ khi nàng cướp đi Tinh Toại, trong Kiếm Trủng giả vờ cùng Khanh Chu Tuyết đoạn tuyệt, nàng liền không có ý định ở lại Thái Sơ cảnh.

Sau đó vẫn luôn không trở về, có lẽ trong lòng vẫn muốn trông nom Khanh Chu Tuyết.

Giờ phút này, buông bỏ đi sợi dây ràng buộc cuối cùng, nàng nhìn theo bóng hình ấy khuất dần.

Tuy nét mặt Vân Thư Trần vẫn không đổi, nhưng nội tâm lại chẳng hề bình thản như vẻ ngoài. Tâm trí nàng giằng xé, chỉ sợ thêm một lần nhìn người kia, nàng sẽ không nhịn được mà kéo người ấy trở lại.

Nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo bóng hình nàng ta.

Khi Khanh Chu Tuyết đi được nửa đoạn bậc thang, không hiểu sao bước chân càng lúc càng chậm, như đang dạo chơi ngắm cảnh sắc ven đường.

Cuối cùng, nàng dừng lại, xoay người, ngoảnh đầu nhìn lại.

Bầu trời Ma vực luôn âm u, nhưng hôm nay lại hiếm hoi trong xanh, ánh tà dương nhuộm đỏ cả một khoảng trời, càng thêm vẻ thê lương tịch mịch.

Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, nàng không còn nhìn rõ gương mặt sư tôn nữa.

Chỉ có thể thấy bóng hình nữ nhân vẫn đứng đó, ung dung như lần đầu gặp gỡ, phong hoa vô somg.

Cảnh tượng này.

Chính là ký ức cuối cùng của Khanh Chu Tuyết về Ma vực.

***

Khanh Chu Tuyết hoàn hồn, trước mắt nào có cảnh hoàng hôn rực rỡ, chỉ thấy đỉnh Hạc Y Phong bao phủ bởi một màu tuyết trắng xóa, bay lả tả đầy trời.

Nàng ngồi xếp bằng, ngẩn người hồi lâu, cho đến khi có vài bông tuyết bay vào cửa sổ, làm ướt cả nền nhà.

Nàng mới đứng dậy, đóng cửa sổ lại.

Từ ngày rời xa Vân Thư Trần, nhờ chăm chỉ tu luyện ngày qua ngày, đạo tâm của Khanh Chu Tuyết đã vững vàng hơn rất nhiều.

Không còn ho ra máu nữa.

Tu vi cũng tăng tiến lên một bậc.

Cửu Lý Hương trong lò đã tắt từ nhiều năm trước, Khanh Chu Tuyết sống một mình nơi này, cũng chưa từng đốt lại nó.

Bởi vậy trong phòng không còn mùi hương thơm thoang thoảng ngày nào, chỉ còn ngửi thấy mùi cỏ cây thanh khiết của núi rừng.

Con đường độc hành đến đỉnh cao, có lẽ đã định sẵn là cô độc.

Kể từ khi trở về từ Ma vực, Khanh Chu Tuyết liền đóng cửa không ra ngoài, không gặp các sư tỷ muội, cũng không gặp các sư thúc.

Nàng vô tri vô giác tu luyện, trong cuộc sống dường như chẳng còn gì, trong sự trống rỗng của Vô Tình Đạo, dốc hết sức lực hấp thu linh khí xung quanh, chuyển hóa thành nội lực.

Những năm này, người duy nhất nàng còn nói chuyện có lẽ là Thái Thượng Vong Tình.

"Vong Tình chi đạo, vừa là tịch diệt, cũng không phải tịch diệt."

Khanh Chu Tuyết tuy đã suy ngẫm rất lâu, nhưng vẫn không hiểu thấu câu này, "Ý này là sao?"

Thái Thượng Vong Tình nói, "Cảnh giới cao nhất của Vô Tình Đạo, không phải là hoàn toàn mất đi tình cảm. Đó chỉ là một giai đoạn mà thôi."

"Cho nên những năm trước ta vẫn luôn chờ đợi, đợi đến khi ngươi tìm lại được tình căn mới đến gặp ngươi."

Khanh Chu Tuyết suy nghĩ một lát, trong đầu bỗng hiện lên ba câu nói. Năm đó trong động băng, ba câu nói thanh thoát vang bên tai.

Câu thứ nhất là "Bất cập tình" (không đạt đến tình), câu thứ hai là "Tình chi sở chung" (nơi tình cảm hướng về), câu thứ ba mới là "Vong tình".

"Ngươi so với bất kỳ đệ tử nào ta từng dạy đều phù hợp hơn." Thái Thượng Vong Tình nhìn nàng, khẽ mỉm cười, "Dù sao người sinh ra đều có tình có dục, bọn họ thường không trải qua giai đoạn thứ nhất."

Mà Khanh Chu Tuyết sinh ra đã không trọn vẹn tình căn, trong nhiều năm theo đuổi tình cảm, lại vừa đúng lúc hoàn thành giai đoạn tu luyện đầu tiên một cách vô tình.

Khanh Chu Tuyết cau mày nói, "Như ta bây giờ, cái gì cũng không muốn nghĩ, có thể coi là vong tình sao?"

"Không. Đây chỉ là tịch diệt."

"Làm sao để bước vào giai đoạn tiếp theo?"

Thái Thượng Vong Tình dường như trầm ngâm suy nghĩ, "Tuỳ từng người mà khác nhau. Năm đó ta... cũng không biết là vì chuyện gì, bỗng nhiên liền đột phá. Không thể cho ngươi tham khảo được."

"Có lẽ còn phải chờ thêm, cơ duyên chưa tới." Nàng ta dường như cũng có chút bất lực.

Khanh Chu Tuyết nâng mi mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút châm biếm.

"Lão tổ bạc tình quả dục, nhìn thế nào cũng không giống như là người có tình với vạn sự vạn vật."

Thái Thượng Vong Tình nghe vậy, cũng không hề tức giận, "Kiếm Hồn, nếu ngươi cũng nhớ rõ việc sống đi sống lại nhiều năm tháng như vậy, lạnh lùng nhìn cùng một nhóm người sinh sinh tử tử, ban đầu có lẽ sẽ có chút xúc động, đối với sự ra đi của những gương mặt quen thuộc không biết làm sao --- cho đến sau này cuối cùng sẽ trở nên tê liệt."

"Sẽ có một ngày cái gì cũng không còn sót lại."

Khanh Chu Tuyết thở dài trong lòng.

Một cuộc đối thoại, vẫn không có thu hoạch gì, cũng không có gì đột phá.

Nàng chỉ đành vội vàng trở về, một đường đi ra khỏi Lưu Vân tiên tông.

Mấy năm nay, bởi vì Thái Thượng Vong Tình giữ lời hứa, hai tông môn vẫn luôn bình an vô sự, đều đang tĩnh dưỡng.

Mà nhìn xuống phía dưới tầng mây, nhân gian cũng rất yên bình, là một mùa đông ấm áp.

Nơi duy nhất biến động, đối với Khanh Chu Tuyết mà nói cũng coi như là tin tốt, Ma vực càng thêm phồn vinh cường thịnh, lãnh thổ đã từng bước vượt qua vùng Bắc Nguyên Sơn, khiến cho đám tiểu tông môn tụ tập ở đó đêm không thể ngủ, tập thể dời về phía Nam mấy chục dặm.

Thế giới này thái bình đến mức không giống bình thường, trên mặt ai nấy đều có vẻ ung dung, sống cuộc sống với đủ loại niềm vui và nỗi buồn của riêng mình.

Nhưng Khanh Chu Tuyết luôn có một loại cảm giác bão táp sắp đến.

Sự yên bình trước khi cơn bão ập tới.

Hôm nay trên trời lại xuất hiện dị tượng, ban ngày không mây, vậy mà vẫn có sấm chớp.

Khi Khanh Chu Tuyết đang đứng trên đỉnh Nhất Mộng Nhai ngẫm nghĩ về đạo pháp, chợt thấy một tia sét đánh xuống chủ phong.

Ánh chớp lóe lên giữa ban ngày, không mấy rõ ràng. Nhưng tiếng sấm đủ khiến cả ngọn núi dưới chân Khanh Chu Tuyết rung rinh.

Trên kết giới của chủ phong, lại xuất hiện thêm một vết nứt.

Chỉ trong chốc lát, trên dưới chủ phong lại trở nên bận rộn, may mà có kết giới bảo vệ, nếu không một tia sét đó đánh xuống, lực đạo mạnh mẽ như vậy, dường như đủ để khiến mạch núi gãy lìa.

Khanh Chu Tuyết im lặng nhìn về phía đó, lần trước khi Thái Thượng Vong Tình dùng Thái Sơ Cảnh uy hiếp nàng, cũng đã từng phá vỡ kết giới.


Cảnh tượng tương tự khiến nàng chìm vào hồi ức chẳng mấy tốt đẹp.

Cũng không biết chưởng môn thế nào rồi.

Thôi vậy. Chắc là có Liễu sư thúc ở đó, mọi người hẳn đều bình an vô sự.

Thiên Đạo sụp đổ dường như vẫn đang tiếp diễn.

Khanh Chu Tuyết hiện giờ càng lo lắng về chuyện này, nàng tự giác phải tăng tốc tiến độ. Vạn nhất sụp đổ đến mức độ nào đó, không thể nội hóa linh lực, đến lúc đó chỉ càng bị động hơn. Vì vậy nàng vẫn ngày ngày không bước ra khỏi Hạc Y Phong, từ vách núi đi về phòng, tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa tu luyện.

Nhắm mắt nhập định này, chẳng biết trời tối trời sáng, lại là mấy năm trôi qua.

Thời gian trôi qua kẽ tay.

Khi nàng gần đạt đến tu vi Đại Thừa Kỳ, Vô Tình Đạo cũng hoàn toàn bị kẹt ở nút thắt cổ chai, tốc độ tu luyện dần dần chậm lại --- tuy vậy, cũng gần như không khác biệt so với tốc độ trước đó. Loại công pháp này, chỉ xét từ góc độ tu luyện, quả thực hiệu quả rõ rệt, khiến người ta kinh diễm.

Khanh Chu Tuyết vốn còn muốn tiếp tục nghiên cứu.

Nhưng tiếng người tiếng bước chân đã lâu không xuất hiện trên Hạc Y Phong, cuối cùng khiến nàng mở mắt ra, ngừng vận công.

Cửa phòng vừa mở, là mấy người quen cũ.

Người đi đầu, một thân huyền y, thần sắc đoan trang là Lâm Tầm Chân. Người kia ăn mặc hơi phô trương một chút, nhưng vẫn trầm ổn hơn trước rất nhiều --- là Nguyễn Minh Châu.

Bạch Tô đứng sau hai người họ, tay áo khẽ nâng lên, hình như đang lau mặt, rất nhanh lại buông xuống.

Thần sắc của Nguyễn Minh Châu lại mang theo một tia bi thương, "Sư tỷ, chưởng môn bệnh nặng, ngươi mau đến chủ phong."

Khanh Chu Tuyết khẽ giật mình, quanh năm không nói chuyện với người khác, khiến nàng mở miệng có chút chậm chạp, vì vậy chỉ trực tiếp gật đầu.

Đến lúc này, một cảm giác bất an khó hiểu dâng lên trong lòng.

"Bây giờ là thời gian nào rồi?"

Mấy vị sư tỷ muội của nàng đã kéo nàng bay lên mây, Lâm Tầm Chân nghe vậy, chỉ biết thở dài một tiếng, nàng có chút thương hại nhìn Khanh Chu Tuyết: "Sư muội. Từ khi ngươi về núi, đã bế quan hai mươi mấy năm rồi."

"Hai mươi mấy năm..."

Khanh Chu Tuyết nhíu mày, nàng chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, dường như chỉ là nhắm mắt ngủ một giấc mà thôi.

Các sư tỷ muội đợi ở ngoài cửa, Khanh Chu Tuyết một mình bước vào Xuân Thu Điện.

Một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Chỉ trong vài thập kỷ, chưởng môn rốt cuộc đã không vượt qua được cửa ải độ kiếp, sớm xuất hiện dấu hiệu suy yếu.

Khanh Chu Tuyết nhìn kỹ, thậm chí có chút không nhận ra, lão nhân tóc bạc trắng trước mặt này, chính là vị chưởng môn đã từng dạy nàng những bài kiếm pháp vỡ lòng.

Hắn ta dường như không quá bất ngờ, cũng không tỏ ra hoảng loạn, sự thật là, trong mấy chục năm cuối đời, hắn ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc của Thái Sơ Cảnh.

Việc cuối cùng này, cũng đến lúc phải làm rồi.

Hắn ho khan, vịn ghế đứng dậy, "Thanh kiếm Vô Phong kia, ngươi có giữ gìn cẩn thận không?"

Khanh Chu Tuyết gật đầu, "Có, ta đã mang nó cùng với Thanh Sương kiếm đến đây."

Hắn vuốt râu gật đầu: "Tốt. Ngươi lại gần đây một chút."

Bàn tay kia ấn vào một bức tường của Xuân Thu Điện, cả bức tường liền bong ra, Khanh Chu Tuyết nhìn rõ, chính là cơ quan giống như thư phòng của sư tôn.

Hàng ngàn ngọn đèn, như những vì sao, tụ lại trong bức tường này, tầng tầng lớp lớp, như đuôi công xòe ra, đột ngột xuất hiện trước mắt nàng.

Thật sự chấn động.

Trong phòng không bật đèn, có vẻ hơi u ám, những điểm lửa như những ngôi sao càng trở nên sáng rõ, cứ như thật sự đưa nàng vào giữa dải ngân hà.

Sau mỗi ngọn đèn đều có một tấm bảng gỗ, trên đó viết tên.

Có những cái vẫn còn sáng, có những cái đã tắt.

"Đây là Hồn Đăng, tất cả mọi người trong nội môn, không chỉ ghi danh trên sổ sách, mà còn có một ngọn đèn nhỏ như vậy. Khi còn sống thì sáng, cho đến khi qua đời, khụ khụ... Mới tắt."

Khanh Chu Tuyết nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện đèn của mình đang đặt dưới Vân Thư Trần, thể hiện quan hệ bối phận.

Vì nàng ta chỉ có một mình nàng là đồ đệ, so với những vị phong chủ khác có vẻ chật chội, thì chi nhánh của Hạc Y Phong này lại có vẻ rất đìu hiu, hai ngọn Hồn Đăng nương tựa lẫn nhau.

Đặt ở chính giữa là tên họ của các đời chưởng môn.

Thái Sơ Cảnh khai tông lập phái chưa lâu, tạm thời mới trải qua hai đời chưởng môn, nếu Khanh Chu Tuyết kế thừa vị trí này, nàng sẽ là đời thứ ba.

Chưởng môn từ ái nhìn nàng, "Làm người đứng đầu một tông phái, có thể làm được rất nhiều việc, nhưng không thể làm được nhiều việc hơn. Ý của câu này, ngươi có hiểu không?"

Khanh Chu Tuyết suy nghĩ một chút, "Là chưởng môn, không thể làm việc trái với lợi ích của tông môn."

"Nói như vậy có lẽ không sai." Chưởng môn thở dài, "Nhưng ngươi cũng cần phải suy nghĩ lâu dài, có những lợi ích có thể chiếm lấy, có những lợi ích thì không."

Khanh Chu Tuyết khẽ nhíu mày, dường như vẫn còn mơ hồ về chuyện này.

Chưởng môn ôn tồn nói, "Là người đứng đầu một tông phái, cả Thái Sơ Cảnh đều nghe theo lệnh của ngươi, đương nhiên có thể làm được rất nhiều việc mà một mình khó lòng làm được, nhưng đồng thời... Hài tử à, đó cũng là trách nhiệm và gông cùm."