Đề nghị nàng nên tìm đạo lữ là Băng linh căn
Khanh Chu Tuyết lại một mình đi đến quấy rầy Bạch Tô sư tỷ, Liễu trưởng lão cũng vừa lúc đang ở đấy. Sau khi nghe xong ý của nàng liền hơi gật đầu, tỏ ý cho phép.
"Y tu thường hiếm khi tham gia những sự kiện như này, nhưng bản tọa cho rằng người có thể đi." Nàng liếc mắt nhìn Bạch Tô, "Tùy ý của ngươi."
Bạch Tô sư tỷ liền gật đầu, cười nói, "Thật vinh dự khi được chung tổ đội với khôi thủ* của chúng ta. Sư muội, ngoài chúng ta ra thì còn có ai?"
(Khôi thủ: Thủ khoa, người đứng đầu một cuộc thi.)
"À..." Khanh Chu Tuyết không thể giấu diếm, "Nguyễn Minh Châu cũng tham gia."
Bạch Tô sửng sốt, quay đầu thoáng nhìn Liễu Tầm Cần, có vẻ muốn nói lại thôi.
Liễu Tầm Cần hít một hơi thuốc lá, sắc mặt như thường. Đôi môi mỏng khẽ hé phun ra một đám sương khói mờ mịt, "Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Bản tọa sẽ không vì một đứa trẻ ấu trĩ mà tức giận, chẳng qua là nàng ta quá mức ồn ào. Ngươi nếu muốn tham gia thì cứ đi."
Nói xong Liễu trưởng lão liền rời đi.
Khanh Chu Tuyết nghĩ tới một chuyện, chạy theo nàng, "Liễu sư thúc."
Liễu Tầm Cần dừng lại ngoái nhìn nàng, "Đúng rồi, máu của ngươi chỉ là máu bình thường, không có gì đặc biệt."
"Ngươi cắt tay lại một lần nữa được không?"
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài trong lòng, cắt một vết trên tay. Ban đầu không có gì khác thường, nhưng chỉ một lúc sau miệng vết thương như những gợn sóng trên mặt hồ, lăn tăn một hồi rồi lại bằng phẳng mượt mà như cũ.
Liễu Tầm Cần trầm tư nhìn chằm chằm vào chỗ đó, "Tốc độ khép lại đã nhanh hơn. Có lẽ liên quan tới tu vi ngày một tăng cao của ngươi."
"Quái lạ." Nàng chặc lưỡi, dường như vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ.
"Liễu sư thúc," Khanh Chu Tuyết đuổi theo nàng đương nhiên không phải vì của chuyện của nàng, "Bệnh tình của sư tôn ta đã nhiều năm như vậy, có cách nào trị tận gốc không?"
"Vân Thư Trần?" Liễu Tầm Cần lấy lại tinh thần, nhạt nhẽo nói, "Nếu ả ta chịu nghe lời ta nói thì cũng sẽ không như còn mèo hen đến vậy. Mà dù sao thì cũng không chết được, ngươi yên tâm đi."
"Điều gì mà sư tôn lại không chịu lắng nghe?"
"Thân thể của nàng ta dễ bị cảm lạnh, ta kê thuốc có thêm vài vị để ngăn chặn hàn độc nhưng sẽ có tác dụng phụ." Liễu Tầm Cần dừng lại một lúc, "Ta đề nghị nàng nên tìm đạo lữ, nếu như là Băng linh căn thì càng tốt."
Liễu trưởng lão liếc nhìn Khanh Chu Tuyết một cái, "Đáng tiếc ngươi lại là đồ đệ của nàng."
"Mặc dù như vậy thì cũng không có gì to tát, chỉ là nên chú ý thêm, lạnh quá cũng không được mà nóng quá cũng không xong."
Khanh Chu Tuyết sửng sốt hồi lâu, sau đó liền suy nghĩ thông suốt.
Đương nhiên là không thể can thiệp vào đời sống tình cảm của sư tôn. Cho nên liền chú trọng vào đời sống hàng ngày của nàng.
Bắt đầu từ đó, chỉ cần Vân Thư Trần khẽ ho một tiếng liền có thể nhận được ánh mắt quan tâm của đồ đệ. Sau đó nàng sẽ được bọc kín lại một cách cẩn thận, ân cần chu đáo mà đưa vào trong phòng.
A Cẩm được dặn dò kỹ, đồ ăn trở nên rất thanh đạm, hạn chế cay để bảo vệ cổ họng quý giá của sư tôn.
Còn nếu ở trong phòng mà nóng bức thì rất không cần phải lo lắng – theo tu vi ngày càng tăng cao, Khanh Chu Tuyết có thể đem nhiệt hộ hạ thấp xuống một cách thoải mái.
Dù bây giờ mùa thu vẫn còn chưa qua hết, thế mà Khanh Chu Tuyết đã bắt đầu suy tư lo nghĩ về mùa hè năm sau. Nàng tự hỏi không biết khi đó đã có thể hay không, đem toàn bộ Hạc Y Phong hạ tới nhiệt độ vừa phải.
"Ngươi suốt cả ngày ở trên núi trừng mắt nhìn ta, rốt cuộc là có ý gì?" Vân Thư Trần có chút bấc đắc dĩ mà liếc nhìn nàng.
"Đại hội kia cũng sắp tới rồi, sao còn chưa đi tìm sư muội của ngươi mà luyện tập đi?"
Khanh Chu Tuyết lúc này mới nhớ tới chuyện đó. Vừa mới ra tới cửa liền ngoái đầu lại: "Sư tôn."
"Nhìn trời như muốn mưa, về chiều chắc là sẽ trở lạnh. Người nhớ giữ ấm, cũng đừng đi ra ngoài ngắm mưa."
Biểu cảm và giọng nói của nàng vẫn như thường. Đồ đệ xưa nay chưa bao giờ là người nói nhiều.
Nhưng Vân Thư Trần cảm thấy dạo gần đây nàng lải nhải rất giống một bà mẹ già. Chủ đề chỉ xoay quanh chuyện ăn mặc ngủ nghỉ, không có chút nào tinh thần của người trẻ.
Tiễn được đồ đệ ra khỏi cổng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Dưới chân truyền đến tiếng động sột soạt.
"Mau ra đây." Vân Thư Trần lạnh lùng nói, "Ngươi cuối cùng là mèo nhà ai? Tại sao làm đồ ăn đều nghe theo lời nàng mà không bỏ ớt vào?"
Con mèo kia đang nhịn cười tới mức cuộn tròn người lại, nghe vậy liền ngừng lại, trung thực nói: "Đồ đệ của ngài nói không sai, ăn ít cay sẽ tốt cho cơ thể của ngài hơn."
Vân Thư Trần dùng mũi chân đẩy nó đi, "Đồ ăn cây táo rào cây sung."
Thái Sơ Cảnh, diễn võ trường.
Khanh Chu Tuyết hội tụ cùng Nguyễn Minh Châu và Bạch Tô.
"Ta đã hỏi chưởng môn, người nói dù sao cũng là sơ tuyển nên năm ngươi là hạn mức cao nhất. Nếu như tự tin thì không cần đủ năm người cũng có thể dự thi." Bạch Tô dùng âm thanh nhẹ nhàng, nhìn hai người nói, "Vậy chúng ta còn cần thêm ai khác không?"
"Có ta cùng Khanh Chu Tuyết là đủ rồi." Nguyễn Minh Châu không buồn để tâm, tay nắm chặt đại đao, mười phần tiêu sái.
Nàng chỉ nhắc đến kiếm tu là Khanh Chu Tuyết, mà không hề nhắc gì tới Bạch Tô – đa số đều là như vậy, chỉ cho rằng y tu là để trị bệnh cứu người, không có sức chiến đấu.
Bạch Tô hiểu rõ trong lòng, âm thầm thở dài.
Trên diễn võ trường sắp đặt một trận pháp, có thể tạo ra được ảo ảnh để chiến đấu.
Nguyễn Minh Châu cùng Khanh Chu Tuyết liên tiếp giết địch, thực lực tất nhiên không tầm thường. Chỉ có điều Bạch Tô ngồi một bên xem các nàng chiến đấu, cảm giác giống như các nàng chỉ đang đánh riêng lẻ.
Đao quang kiếm ảnh rất hoa lệ, nhưng không kết hợp lại với nhau.
Hai người chiến đấu như vậy nên không có chỗ cho Bạch Tô phát huy, nàng chỉ có thể ngồi đợi ở một bên. Tính tình nàng ôn hòa nên cũng không mất kiên nhẫn, chỉ là hơi chau mày lại.
Khi kết thúc huấn luyện, Nguyễn Minh Châu đánh sướng tay liền vui vẻ ngồi xuống xếp bằng, "Đánh nữa không?"
Hai người kia nhìn không có vẻ mặn mà gì, các nàng liền ngồi nói chuyện phiếm một hồi, xong xuôi thì ai về núi nấy.
Ngày tiếp theo đáng lẽ cũng như vậy, nhưng khi các nàng đang huấn luyện thì thấy có vài bóng người đi tới.
"Khanh sư muội?"
Trần Liên Thanh, nhị đệ tử của chưởng môn.
Khanh Chu Tuyết khẽ gật đầu chào, bỗng nhiên thoáng thấy một ánh mắt đang chăm chú quan sát nàng.
Thì ra là Tiêu Hồng.
Tay phải hắn cầm kiếm, tay trái thì dắt theo bầu rượu. Khi nhận ra là Khanh Chu Tuyết, hắn khẽ nhếch miệng cười không rõ ý nghĩa, "Khỏe không, cô nhóc trưởng thành rồi."
Sau đó hẳn đảo mắt về, cầm kiếm chỉa về phía võ đài, "Các vị tiểu mỹ nhân đã đánh nhiều trận rồi, bây giờ tới lượt ta sử dụng."
Nguyễn Minh Châu cảm thấy tên này thật sự ngạo mạn, lúc nói chuyện mặt hếch lên trời, không đem bọn họ để vào trong mắt. Nàng chua ngoa nói, "Tới trước được trước, lão nương vất vả mới giành được, ngươi dựa vào cái gì mà đòi chiếm của ta?"
"Không cần phải nhiều lời." Tiêu Hồng nhún vai, "Rút kiếm ra đi, dám đánh không?"
Nguyễn Minh Châu liền quát lớn: "Đánh thì đánh!"
Bạch Tô muốn tiến tới ngăn cản, nhưng thân ảnh đỏ rực kia đã cầm theo đao lửa hướng phía đối diện chém tới.
Tiêu Hồng nghiêng người, lộn vài vòng lùi lại đứng vững vàng, phủi phủi tay áo bị cháy đen, "Dù sao cũng là tranh tài, chúng ta hãy cùng thi đấu theo thể thức đồng đội đánh một trận nào."
"Được." Khanh Chu Tuyết đột nhiên lên tiếng.
"Ồ!" Ánh mắt hắn lại lần nữa rơi xuống người Khanh Chu Tuyết, nhạo báng nói, "Ngươi là người lớn rồi, dù cho có gãy chân cùng đừng chạy về khóc lóc với sư tôn của ngươi nha. Nếu như vậy sư huynh cũng không dám đánh với ngươi."