Sao ngươi trở lại rồi?
Khanh Chu Tuyết cùng Bạch Tô giẫm trên Thanh Sương kiếm, sau lưng còn kéo theo Vương Ngũ đang không ngừng co giật.
Linh kiếm ngày đi được nghìn dặm, các nàng dùng tốc độ tối đa trở về Thái Sơ Cảnh. Vừa đến Linh Tố Phong, Bạch Tô vội vàng lấy một viên thuốc từ trong tủ ra nhét vào miệng Vương Ngũ, sau đó rót cho hắn một chén nước thuốc.
Bạch Tô bận bịu đi lại, Khanh Chu Tuyết không hiểu về dược lý nên không cách nào hỗ trợ. Nàng liền đi ra ngoài, chuẩn bị bay về lại để tiếp ứng cho Nguyễn Minh Châu cùng Lâm Tầm Chân, bỗng nhiên nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Là Vân Thư Trần cùng Liễu Tầm Cần đang cùng nhau nói chuyện.
Sư tôn liếc thấy nàng, hơi ngạc nhiên mà hỏi: "Sao ngươi trở lại rồi?"
Khanh Chu Tuyết tóm tắt lại mọi chuyện, không nhịn được hỏi thêm, "Những chuyện này do chưởng môn cố ý xếp đặt sao?"
"Không phải."
Vân Thư Trần nói, "Theo lý mà nói, đối tượng của lần lịch luyện này cũng không phải do Thái Sơ Cảnh tự ý lựa chọn – chúng ta đã gửi thiệp mời tới các thôn trấn, hễ ai có y muốn tu hành, bất luận giàu nghèo sang hèn, tư chất như nào cũng đều có thể ghi danh."
"Mẹ của Vương Ngũ là yêu." Khanh Chu Tuyết nhíu mày, "Tại sao lại chủ động đến ghi danh... Đúng rồi, có lẽ hắn cũng không biết tình hình của bản thân mình. Sư tôn, sư thúc, trước tiên ta đi tìm bên Lâm sư tỷ hai người..."
Ngay lúc đang nói chuyện, trong phòng truyền đến một tiếng la lớn, Liễu Tầm Cần cau mày, "Âm thanh gì vậy?"
Bạch Tô cùng một bóng người đang ôm lấy nhau tới ngưỡng cửa liền lăn ra. Vương Ngũ gương mặt dữ tợn, há miệng muốn cắn cổ Bạch Tô, nàng dùng hết sức bình sinh chặn hắn lại, "Sư muội cứu mạng!"
Khanh Chu Tuyết cầm kiếm xông tới, tuy nhiên nàng không thể gây nguy hiểm tới tính mạng của Vương Ngũ, dù sao nhiệm vụ vẫn chưa làm xong – khó tránh khỏi tay chân bị bó buộc. Chỉ có thể khiến cho hắn bị đau mà buông ra, kết quả tiểu tử kia lưng bị đâm một kiếm vào lưng máu chảy ra ào ạt, thế nhưng vẫn hung hãn như mãnh thú, tay chân mềm oặt ra mà vẫn vặn vẹo bò tới bám chặt Bạch Tô để cắn tiếp.
Liễu trưởng lão lạnh lùng đứng nhìn – thẳng cho đến khi bọn họ sắp đè hư cái vườn ươm của nàng.
Nàng bình tĩnh đi qua, một tay xách Vương Ngũ lên, tay còn lại một chưởng vỗ nát đầu hắn, lúc này tràng diện mới trở nên yên tĩnh.
"Sư tôn!"
Bạch Tô giãy giụa đứng lên, không để ý tới vết cào trên người mình, trợn tròn mắt nói, "Người chết..."
Khanh Chu Tuyết cũng sửng sốt.
"Mỗi người đều có sẵn mệnh số. Thứ đáng ra đã nên chết mười mấy năm trước rồi, giữ lại làm gì?" Liễu Tầm Cần phẩy tay áo bỏ đi, nói vọng lại một câu khó hiểu.
Xác chết của Vương Ngũ không giống với người thường, ngay khi vừa tắt thở liền có khí đen từ trán bay ra, cái xác lập tức biến thành một đống xương khô.
Hắn... hắn căn bản không phải là người sống.
Nhưng có vẻ như ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra. Mà không riêng gì hắn, hai vị tiểu tiên sư tu vi chưa đủ ở đây cũng không nhìn ra chút manh mối nào.
Vân Thư Trần thở dài chán nản, Liễu Tầm Cần dùng một câu đã nói toạc móng heo ra hết, nữ nhân đó lúc nào cũng nhàm chán như vậy.
Nàng ban nãy đứng ở một bên bàng quan xem kịch, thấy hai tiểu đệ tử bị hù dọa tay chân luống cuống trông rất vui mắt.
"Yêu lực có thể duy trì thi thể không phân hủy, nhưng ký ức thì vĩnh viễn dừng lại ở tại thời điểm lúc chết đi."
Vân Thư Trần dường như rất có hứng thú, theo tay nàng nâng lên, bộ xương khô chậm rãi bò dậy. Hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm trông rất đáng sợ.
Âm thanh khàn khàn vang lên, phát ra từ trong hàm răng không còn nguyên vẹn, dần dần tái hiện lại toàn bộ câu chuyện xưa.
Năm ba Võ Đức.
Suối măng cạnh Trúc Sơn thôn, khói bếp bảng lảng, không khí yên bình, đất đai màu mỡ.
Hắn ra đời, cha mẹ không biết chữ nhiều bèn gọi hắn là Vương Ngũ. Mong trong nhà có một điềm báo tốt, con cháu đầy đàn.
Trong nhà nuôi gà vịt, ngoài cửa thì treo thịt khô nên phải đề phòng chồn. Thế hệ trước nói rằng không được đánh đuổi hoàng bì tử*, nhưng tới thời nay lại thấy nó là tà vật, nếu xuất hiện ở trong thôn sẽ không sạch sẽ. Bình thường nếu ai nhìn thấy đều sẽ đánh chết, sau đó dùng lửa thiêu.
(Hoàng bì tử: Chồn lông vàng.)
Nhưng tiểu hài tử đương nhiên không hiểu được cái gì là tà môn cái gì không. Bọn hắn chỉ yêu thích chó mèo các loại tung tăng nhảy nhót vui vẻ.
Tới năm bốn tuổi, hắn đang ngồi ở ngưỡng cửa, người lớn trong nhà tạm thời không có thời gian rảnh để ý đến. Hắn nhìn ra phía xa, thấy được một con vật nhỏ màu vàng nhìn rất linh hoạt. Tròng mắt của nó láy động liên tục, dường như đang rình mò thịt khô thơm ngon treo trên kệ.
Nhưng con vật nhỏ kia không dám tới gần.
Hắn khanh khách cười lên, con vật kia bị dọa vội vàng chạy đi bốn năm bước. Tuy nhiên thấy hắn không có đuổi theo, nó lại đứng tại chỗ quan sát.
Vương Ngũ nhón chân lấy miếng thịt, hướng phía nó ném qua. Có vẻ như đã làm nó giật mình, con vật kia liền ba chân bốn cẳng chạy mất, không còn thấy bóng dáng.
Đi mất rồi. Vương Ngũ đi tìm vài vòng không thấy, thất vọng tràn trề, bắt đầu òa lên khóc nức nở. Mãi đến khi mẹ ruột của hắn đến ôm hắn bế đi, thủ thỉ, "Không khóc nữa, không khóc nữa – coi chừng hoàng bì tử tới ăn ngươi đó."
Từ đó hắn với chồn liền bén duyên.
Con chồn kia như có linh tính, cách mấy ngày sau lại xuất hiện trước cổng nhà hắn. Vương Ngũ cực kì vui mừng, hắn mạo hiểm khả năng có thể bị đánh đòn, nhón lấy miếng thịt khô trong nhà quăng ra ngoài cửa.
Lần này con chồn cúi xuống hít ngửi, sau khi xác nhận là đồ ăn liền ngậm lấy chạy đi. Qua lại như vậy, một người một thú dần dần quen thuộc với nhau sau lưng mọi người. Vương Ngũ có đôi khi sẽ lượm được một vài đồ vật hắn chưa bao giờ thấy qua ở trước cửa – vỏ sò, ngọc thạch bị vỡ, thậm chí ngẫu nhiên còn có vàng vụn.
Mỗi khi hắn chậm chạp ngồi trên mặt đất nhặt đồ, sinh linh màu vàng kia đều ở một nơi không xa quan sát. Sau khi hắn nhặt xong rồi, nó liền chui vào rừng cây biến mất.
Hắn bắt đầu gọi nó là Tiểu Hoàng. Nó giống như là tinh linh, mỗi lần hắn gọi tên, Tiểu Hoàng sẽ từ một nơi nào đó mà xuất hiện.
Bỗng sau một mùa xuân, Tiểu Hoàng không còn ghé nữa. Vương Ngũ từ ban đầu ngóng chờ dần trở nên thất vọng, sau đó tâm tư phai nhạt đi theo thời gian.
Mãi cho tới khi tuyết trời bao phủ toàn bộ lá thu, hoa cỏ mùa xuân năm sau lại lần nữa đâm chồi nảy lộc.
Một ngày, Vương Ngũ mở cửa sổ, ngạc nhiên phát hiện ra một cái bóng màu vàng, "Tiểu Hoàng!"
Tiểu Hoàng dáng người thon gầy, bộ lông có màu vàng như nghệ, nhìn thần thái không còn tinh anh như trước. Bụng của nó phình lên căng tròn, có vẻ như là có con.
Vương Ngũ lấy miếng thịt khô ra chuẩn bị ném cho nó, lại nghe thấy tiếng mẹ mình kinh ngạc hô lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một cây chổi đã phang thật mạnh vào nó.
Vương Ngũ đau lòng chạy ra, nước mắt lã chã tuôn rơi nhấc cây chổi lên, trong lòng nhẹ nhõm – Tiểu Hoàng đã kịp chạy đi.
"Sao những ngày gần đây lại có nhiều con vật như này đến thế? Không phải lần trước ngươi đã săn được mấy ổ liền, còn lột được rất nhiều bộ da mới sao? Lang quân, phải cẩn trọng coi sóc gà trong sân." Hắn nghe thấy mẫu thân nói chuyện với phụ thân như vậy.
Từ đó trở đi, mấy năm liền Vương Ngũ cũng không gặp lại nó nữa. Hắn từ một thằng bé con trở thành một thiếu niên.
Mấy năm nay thu hoạch không tốt, công việc trở nên càng lúc càng khó khăn. Vương Ngũ đã tới tuổi đi đến học đường đọc sách, mà những thứ này đều là tiền. Hắn thấy quần áo của mẫu thân mặc trên người vá chằng vá đụp, trên bàn ăn hơn nửa năm cũng không thấy được món thịt.
Hắn moi từ dưới chồng rơm rạ sau nhà ra một chút mảnh vụn vàng cùng với ngọc vỡ, những thứ này được hắn dành dụm bấy lâu, đưa cho phụ mẫu để đổi nhu phẩm thiết yếu.
Phụ mẫu nảy sinh nghi ngờ, những vật vụn vặt này nếu đổi ra hết có thể được kha khá tiền tài, bèn hỏi hắn về nguồn gốc của chúng. Vương Ngũ chỉ nói sự thật, là Đại Hoàng Tiên cho hắn.