Nụ hôn trước khi ngủ
Hạc Y Phong.
Khanh Chu Tuyết đọc bản danh sách dài ngoằng kia trước mặt Vân Thư Trần. Sư tôn chống cằm nghe một lúc, sau đó ra hiệu nàng dừng lại.
"Những cái này đều cho ngươi. Nhưng mà chú ý đừng xài trước mặt mấy ngoại môn đệ tử, bị người ta nhìn thấy thì không tốt lắm."
Ngoại trừ vô số quà tặng lớn nhỏ đủ kiểu dáng, còn có một chồng thư. Vân Thư Trần tùy ý đọc vài bức, cười cười, đặt ở một bên, nhìn Khanh Chu Tuyết nói, "Mấy cái này ngươi cũng giúp ta hồi âm đi."
Hồi âm? Khanh Chu Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, "Hồi âm như nào?"
"Ngoại trừ cự tuyệt ra còn có thể như nào nữa. Cũng đúng lúc, về sau ngươi cũng sẽ phải trải qua kỳ thi kinh thư văn phú, coi như là mượn lúc này để tập hành văn luôn."
Sau khi tiến vào nội môn, nội dung tu tập ngày càng thêm tinh thâm. Vì để tránh cho đệ tử biến thành những người chỉ biết tu đạo và luyện võ nhưng lại thất học; hoặc là chỉ biết hãm sâu vào một lĩnh vực rơi vào bình cảnh khi tu luyện, nên tổ sư gia đã định ra truyền thống: Mỗi mười năm sẽ tổ chức một vài khóa học, do chưởng môn cùng trưởng lão của sau ngọn núi thay phiên nhau truyền thụ. Yêu cầu cũng không cao, nhưng mà tất cả nội môn đệ tử đều phải học tập đến khi nào được thông qua thì mới thôi. Nếu như thi rớt, thì phải tiếp tục theo học lại ở lần tiếp theo.
Bởi vì nhân số ở ngoại môn quá nhiều, ngư long hỗn tạp khó quản lý, cho nên đây là vinh dự dành riêng cho nội môn đệ tử. Năm thứ nhất sẽ chọn lĩnh vực mà mình yêu thích để học tập, bắt đầu từ năm thứ hai sẽ học thêm những môn khác.
Chương trình học chia thành kiếm đạo, đan dược, trận pháp, âm thức, luyện khí, bùa chú. Mấy năm gần đây lại có thêm văn phú cùng đạo kinh.
Khanh Chu Tuyết đã nhập môn được gần một năm, tính toán thời gian tới, nàng cũng sẽ nhanh chóng mà đối diện với những đợt kiểm tra này.
Sư tôn đã nói như vậy nên nàng cũng không có gì dị nghị. Ôm chồng thư ngồi trong lương đình, mở từng bức ra đọc.
[Vân trưởng lão, mặc dù lần trước so tài ở nội môn bị bại trận, nhưng ta từ đầu đến cuối đều tin tưởng rằng ngày ấy ngài mỉm cười với ta, là kỳ vọng vào tương lai của ta... Mười năm tiếp theo, ta sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để tiến vào nội môn, không làm cho ngài thất vọng. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*, mặc dù ngài có lẽ vĩnh viễn không tiếp thu một kẻ hèn mọn như ta, nhưng nhiều hay ít...]
(Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri: Núi có cây, cây có cành, tim yêu người, người đâu hay.)
Khanh Chu Tuyết kiên trì đọc hết, sau đó cầm bút lông nhúng vào nghiên mực, trải ra một trang giấy để trên bàn. Ngòi bút hơi ngập ngừng, nàng rơi vào trạng thái không biết phải viết gì.
Sau một nén hương, trên tờ giấy có bốn chữ "Tiếp tục cố gắng". Nàng viết xong lại cảm thấy không có lộ ra ý cự tuyệt, suy tư thêm hồi lâu, lại rặn ra tiếp được ba chữ, "Chớ quấy rầy."
Nàng thở dài một hơi, mở bức thư tiếp theo. Đây là do một tiểu cô nương viết, nét chữ thanh tú, ngữ khí hoạt bát, ngôn từ phóng khoáng, [Lần đầu tặng lễ vật cho ngươi, cũng không biết ngươi thích cái gì. Ta nghĩ tới nghĩ lui, nếu có thể đóng gói bản thân để sư tỷ gửi tới thì tốt...]
Khanh Chu Tuyết mới đọc tới đoạn mở đầu liền vội vàng viết: Không cần, nàng ta tạm thời không tiếp nhận loại nghiệp vụ như vậy.
Tiếp theo là một bức thư với cỡ chữ cực đại, nhìn qua mỗi chữ cũng phải nặng vài cân, rất có thể là do một nam tử thô thiển viết, [Nhà ta ở sườn núi ngoại ô Tây Bắc, nghe nói Vân trưởng lão cũng ở ngọn núi phía Tây Bắc Thái Sơ, hắc hắc, đây chính là duyên phận của chúng ta rồi... ngài có thể cho ta một cơ hội không?]
Sự tự tin này rốt cuộc là từ đâu tới? Khanh Chu Tuyết nhướng mày, nhấn bút: Thư đưa đến, duyên phận đã hết.
Không thể không nói, ngoại trừ một số ít nội dung tương đối kỳ quái thì đa số - đặc biệt là các cô nương hành văn rất không tệ, viết ra tràn đầy một cõi nhu tình, lại xen lẫn những ý ngây ngô chờ mong.
[Mỗi lần nhìn thấy ngài từ xa trên đại điện, ta vẫn luôn luôn chờ mong ngài sẽ chú ý, dù cho chỉ là vô tình thoáng qua thôi cũng đủ để cho ta mãn nguyện, cảm thấy vạn vật đều không còn muộn phiền nữa.]
Khanh Chu Tuyết đọc đến đây bỗng dừng lại.
Nàng đọc lại thêm vài lần nữa, tìm thấy được trong đó những cảm nhận tương tự.
Dường như nàng cũng giống như vậy, từ nhỏ đến lớn đều mong muốn sự chú ý của người ấy.
[Mặc dù chỉ là vô nghĩa, nhưng ta không tự giác được mà luôn quan tâm đến ngài. Thân thể ngài có tốt không? Tâm tình có đang vui không? Hoặc thảng khi nhìn lên bầu trời trăng sáng trong, lại không kìm được mà âu lo, tông môn sự vụ nặng nề, trưởng lão vào giờ phút đó đã được nghỉ ngơi chưa?]
Khanh Chu Tuyết siết chặt bức thư tới nhăn nhúm – nàng cũng là như thế, nhịn không được mà luôn quan tâm đến sư tôn lạnh hay nóng, sợ nàng bị bệnh, sợ nàng cảm thấy khó chịu.
Một mùi thơm ngọt ngào bay đến từ sau lưng, mùi huân hương thường được sử dụng của Hạc Y Phong.
Khanh Chu Tuyết ngơ ngẩn trong thoáng chốc, nhìn thấy một đôi mắt nhu tình mềm mại, giống như chất chứa phù vân.
"Đang nghĩ gì thế?"
Nàng siết chặt lấy cây bút, hoàn hồn lại, theo quán tính gọi, "Sư tôn."
"Nghĩ về ta sao?" Vân Thư Trần cười cợt.
Không hiểu vì sao, trong lòng nàng bây giờ cũng như có từng làn mây khói trôi lững lờ, nhìn không thấu. Khanh Chu Tuyết "ưm" một tiếng, phát giác lời mình nói lại ra một nghĩa khác nên có chút lúng túng.
Lúc này Vân Thư Trần đã đứng ở ngay phía sau nàng, đầu ngón tay chỉ một chỗ trên trang giấy, đọc qua một hàng chữ, sâu xa nói, "Quả là nghèo nàn."
"Sư tôn, cái gì nghèo nàn?"
"Ngôn từ của ngươi." Vân Thư Trần khẽ thở dài một cái, "Tờ giấy to như vậy, mà chỉ có thể rặn ra được vài chữ như thế. Ta nhớ rõ ràng rằng ngươi cũng đọc không ít sách mà?"
Việc này cùng với đọc nhiều sách cũng không liên quan đến nhau mấy. Khanh Chu Tuyết lúc thi viết vào nội môn, nàng trình bày bài viết rất có trật tự, rõ ràng.
Có lẽ là do nàng không đủ cảm ngộ, cảm xúc quá nhạt quá nông.
Cho nên ngôn từ nghèo nàn thể hiện ra cảm xúc nghèo nàn của nàng.
"Nếu như khảo thí, ngươi viết văn phú mà chỉ rời rạc mấy lời như này, có lẽ là sẽ không qua được."
Khanh Chu Tuyết cảm thấy có hơi khó khăn, nàng cũng không biết phải viết ra làm sao. Vân Thư Trần thấy nàng trầm tư, liền tốt bụng mà kiếm chủ đề cho nàng, tiện tay chỉ vào con cá chép trong hồ.
"Ngươi có thể thử miêu tả cái này một chút không?"
Dưới ánh mắt khích lệ của sư tôn, Khanh Chu Tuyết trầm mặc thật lâu, không tự tin lắm mà nói, "... Cá."
Vân Thư Trần cũng trầm mặc một lát, "Là cá đúng rồi, ngươi có thể như là mô tả kỹ càng thêm một chút."
"Cá," Khanh Chu Tuyết vơ vét hết vốn từ cả một đời, sau cùng khô cằn mà nói tiếp, "... Chép."
Vân Thư Trần tay chống lên trán, tựa như là muốn cười lên, nhưng vẫn nhịn lại được. Nàng dùng âm thanh dịu dàng mà hỏi giống như hỏi một đứa trẻ đang bi bô tập nói, "Vậy cá chép nhỏ là đang làm gì?"
Khanh Chu Tuyết nghe ra giọng điều đùa cợt của nàng, buồn tẻ trả lời, "Đang chuyển động."
"Đồ nhi." Vân Thư Trần cuối cùng là vẫn không nhịn được mà bật cười, "Nếu ngươi nói là nó đang bơi lội thì cũng còn có chút sinh động, không tới mức nhạt nhẽo như vậy."
"Được rồi, có lẽ do ngươi không có cảm xúc gì với cá cả." Nàng chu đáo đổi chủ đề, "Hay là ngươi thử miêu tả ta xem sao?"
Nghe thấy chủ đề như vậy, trong lòng của Khanh Chu Tuyết bỗng thót lên một cái.
Nàng chậm rãi đưa mắt lên, ánh mắt đi dọc theo bờ môi của nàng, lướt lên sóng mũi, vào trong hồ nước sóng sánh dưới hàng chân mày lá liễu. Nữ nhân kia đang chăm chú nhìn nàng, sống động những rất đỗi dịu dàng.
Tựa như có muôn vạn lời muốn nói, hàng ngàn câu từ muốn miêu tả, nhưng không biết làm sao để thốt ra được.