Đồ đệ bị mê hoặc khi đút thuốc cho sư tôn
Phía sau là cái đầu rồng đang phun hơi nước mờ mịt, phía trước là cánh chim như mây che lấp bầu trời của con Chu Tước, bốn người như hạt gạo bé tí đứng trên một con thuyền băng mỏng manh, lúc nào cũng có thể bể nát giữa mênh mông sóng nước.
Chu Tước xoay tròn ở trên không trung, Thương Long cúi người ép xuống, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, dường như đang tích sức để tung ra một kích.
Mũi kiếm của Khanh Chu Tuyết chỉ xuống dòng nước, cố gắng ngưng nước thành băng nhiều nhất có thể để tranh thủ không gian trụ lại.
"Thuỷ Hoả tương khắc."
Trong khoảng lặng ngắn ngủi trước khi bão giông tới, Khanh Chu Tuyết nói ra một câu.
Lâm Tầm Chân chạm mắt với Khanh Chu Tuyết, kết hợp với việc con Chu Tước kia sau khi bị dội nước thì khí thế hạ xuống rất nhiều, nàng lập tức hiểu ra.
Vì cái gì mà Chu Tước vừa xuất hiện Thương Long lại núp xuống vực nước sâu không hiện thân nữa, nguyên do có lẽ là vì như vậy.
Tranh thủ khoảng lặng này, nàng níu lấy Nguyễn Minh Châu và Bạch Tô, gấp gáp nhìn bọn họ nói mấy câu.
Thân thể con rồng cuối cùng cuộn lại thành một tư thế có lực nhất, vọt lên thành một cột nước cao ngàn trượng đập xuống mặt băng nho nhỏ kia.
Bọt nước văng lên tung tóe, miếng băng mỏng mảnh đứt gãy, sau đó bị chôn vùi vào dòng nước đang chảy xiết.
Khanh Chu Tuyết lặn xuống nước, chụp lấy Thanh Sương kiếm đang bay xuyên lên, tiếp đó đạp lên sống kiếm mà vọt ra khỏi mặt nước.
Nàng không do dự bay lên không trung, con Chu Tước ở phía trên tựa như một vầng mặt trời, chỉ cần tới gần thôi đã khiến gương mặt nóng bỏng như sắp bị thiêu cháy đến nơi.
Nguyễn Minh Châu ngoi đầu lên mặt nước, ho muốn bể phổi. Nàng nhìn thấy Khanh Chu Tuyết đang đi đối phó với Chu Tước, nhớ tới lời của Lâm Tầm Chân vừa nói, ngay lập tức hướng mũi đao đâm về phía Thương Long.
Lâm Tầm Chân ôm Bạch Tô ẩn nấp ở trong nước, dùng Thuỷ linh căn kích thích dòng nước xung quanh Nguyễn Minh Châu giúp đẩy nàng tiến lên phía trước. Với sự trợ giúp này, nàng đã có thể linh hoạt như cá gặp nước.
Móng vuốt rồng vồ đến từ dưới nước sâu, Nguyễn Minh Châu né được, dùng trường đao dũng mãnh mà chém xuyên qua thân thể rồng trong suốt.
Hành động này đột nhiên khiến dòng nước xung quanh nàng khuấy động thành một cái lốc xoáy, nó như muốn nuốt trọn nàng xuống.
"Đi mau!" Nàng mơ hồ nghe thấy Lâm Tầm Chân gọi mình. Thanh đao của Nguyễn Minh Châu bị cuốn xuống càng lúc càng sâu, không thể không buông bỏ thanh đao, nàng lỏng tay ra, cơ thể trở nên nhẹ hơn, hướng về phía Khanh Chu Tuyết mà bơi đến.
Mấy sợi tóc của Khanh Chu Tuyết đã bị lửa thiêu rụi, bỏng như muốn tróc da tróc thịt, nàng ngự kiếm bay lượn, va chạm liên tục với con chim lửa sáng rực nóng giãy kia. Bất kể nàng quấy nhiễu như nào, Hỏa Thần Chúc Dung đầy linh tính vẫn không muốn mạo hiểm tiếp xúc với thuỷ vực mà Huyền Minh triệu hoán ra.
Có điều từng cọng lông chim của nó đều dựng lên hết như thể muốn nổ tung, có vẻ nó đã cực kỳ tức giận vì bị Khanh Chu Tuyết làm phiền.
Phi kiếm thì linh hoạt, mà thân hình nó lại khổng lồ nên cuối cùng vẫn hơi bất tiện, mổ hụt vài lần. Khanh Chu Tuyết lợi dụng khoảng trống khi nó giương cánh lên để quạt ra một cơn sóng nhiệt, lách người cao chạy xa bay.
Có lẽ những sinh vật sinh ra với tính hoả trong người đều tương đối bá đạo và kiêu ngạo, nó hú lên một tiếng dài, rốt cuộc mất đi lý trí mà đuổi sát theo đuôi phi kiếm.
Khanh Chu Tuyết thấy Nguyễn Minh Châu đang bơi cực lực hướng về phía nàng ở trong nước, phía sau là một cái đầu rồng ngoác to miệng nhô lên.
Nàng quay đầu nhìn lại trên thanh kiếm đang lao đi nhanh, thấy con Chu Tước kia đang theo sát mang theo làn sóng nhiệt cực độ thiêu đốt làn da của nàng.
Nàng bình tâm lại, nhìn về phía Nguyễn Minh Châu, hạ thấp thân mình xuống đếm khoảng cách ở trong lòng.
Mười thước, chín thước...
Gần hơn nữa.
Ngay lúc vừa sượt qua Nguyễn Minh Châu, Khanh Chu Tuyết dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà giơ tay nhấc nàng lên từ dưới nước, đem người đặt lên phi kiếm, cùng nhau đằng không hướng lên trên bay lên.
Một vùng khí loãng nổ tung phía sau các nàng.
Chu Tước và Thương Long không kịp chuyển hướng va vào nhau, hỏa diễm nóng bỏng bị dập tắt đồng thời cũng làm bốc hơi toàn bộ thân thể rồng thành một làn sương trắng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Khanh Chu Tuyết ngự kiếm vẫn chưa triệt để ra khỏi phạm vi bị ảnh hưởng, nàng bị dư chấn nóng rực từ vụ nổ lan đến, té xuống cùng với Nguyễn Minh Châu.
Nhiệt độ khi thuỷ hỏa hóa khí có thể khiến người hôi phi yên diệt*.
(Hôi phi yên diệt: Cát bay khói tàn. Dùng để chỉ sự biến mất rất nhanh như bụi, như khói.)
Đúng lúc đó một đạo linh lực nhu hòa bao bọc lấy các nàng, thân thể đang đau đớn vì da thịt cháy nát, vị rỉ sắt từ nước ở trong tim phổi hoàn toàn biến mất ngay khi được linh lực chạm vào.
Khi các nàng rơi xuống mặt đất, phát hiện ra thân thể đã không còn tổn hại chút nào.
Bạch Tô thõng tay xuống, rốt cuộc mới thở phào buông lỏng người. Muốn ở trên không trung chuẩn xác mà đón được hai người bọn họ cần hết sức chuyên chú mà khống chế, nàng mặc dù không hề di chuyển nhưng thật ra đã hao tổn tâm sức rất nhiều.
Nước bốn phía dần rút đi, bầu trời cũng sáng trở lại, trận pháp cuối cùng đã bị triệt hồi. Trước mặt lại là diễn võ trường quen thuộc.
Các nàng sức cùng lực kiệt co quắp ngồi dưới đất, nhìn về phía Vân Thư Trần --- nàng chẳng biết từ lúc nào tìm lấy một cái bóng cây gần diễn võ trường, dời một cái ghế mấy đến, mười phần nhàn nhãn mà thưởng trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Nguyễn Minh Châu đảo tròn mắt, "Mệt chết đi được." Sau đó nàng ngã về sau, không chút bận tâm về hình tượng, dang rộng tay chân nằm đè lên người Khanh Chu Tuyết.
Khanh Chu Tuyết chỉ cảm thấy như có một tảng đá đè lên người, nàng hai tay thoát lực đẩy nửa ngày vẫn không đẩy ra được. Cuối cùng Lâm Tầm Chân cảm thấy cái tư thế này quá mức bất nhã trước mặt Vân sư thúc, gọi ra một màn nước ngăn cách hai nàng, nâng Nguyễn Minh Châu hạ xuống mặt đất.
Vân Thư Trần thu hồi ánh mắt.
Nàng cúi mặt nhìn chằm chằm mặt nước trà xanh biếc trong tay, giấu đi tia lạnh lẽo dưới đáy mắt, dừng một chút, sau đó ngước mặt lên với nụ cười ôn hòa đã treo trên khóe môi, "Thật không tệ."
"So với lúc mới bắt đầu, đã tốt hơn nhiều. Mỗi người đều quản tốt vị trí của mình, không cần quan tâm ai xuất lực bao nhiêu, mà là đem sở trường của mình phát huy đến tận cùng."
"Nếu không phải hai người các ngươi ở phía dưới hộ giá, lần này cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ như vậy." Vân Thư Trần hướng về phía Lâm Tầm Chân và Bạch Tô hơi gật đầu.
Nàng cười nói, "Còn muốn tập luyện nữa không?"
"Không cần."
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, "Sư tôn, nghỉ ngơi một chút."
Ngày bình thường vô luận là ở Kiếm Các lăn lê bò toài thế nào, vẫn sẽ cùng Nguyễn Minh Châu đối luyện, Khanh Chu Tuyết chưa từng hô qua một tiếng ngừng. Nguyễn Minh Châu mặc dù giờ phút này đang nằm dưới mặt đất không muốn nhúc nhích, nhưng nghe tới câu nói này nàng dường như đã hiểu ra gì đó, đáy lòng không nhịn được cười đắc chí một tiếng.
"Vậy hôm nay dừng tại đây." Vân Thư Trần uống xong ngụm trà cuối cùng, đứng dậy.
Cáo biệt sư tỷ sư muội, Khanh Chu Tuyết và Vân Thư Trần trở về ngọn núi cùng nhau.