Năm đổi tháng dời, không bệnh không lo
Khanh Chu Tuyết phát giác ra rằng, khi bản thân luôn phải cố gắng khắc chế ý nghĩ muốn thân cận với sư tôn, thì người lại không hề kháng cự việc ngủ chung với nàng.
Trải qua cảm giác mất mát khó hiểu lúc trước, lúc này Khanh Chu Tuyết cảm thấy có phần nhẹ nhõm. Thì ra nguyên nhân là như vậy.
Suy đi nghĩ lại, nàng trước đó còn không hiểu mà cứ kiên trì năm lần bảy lượt muốn lên giường, hẳn là làm cho sư tôn rất khó xử.
Bất quá hiện tại nàng vẫn nguyện ý ôm mình đi ngủ, bản thân có lẽ xa xa vẫn chưa giẫm lên ranh giới cuối cùng của sư tôn.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh. Tư thế ngủ của Vân Thư Trần trước sau như một, chỉ cần chưa thấy lạnh, sẽ chỉ nằm nghiêng người, một tay khoác lên eo của nàng.
Khanh Chu Tuyết cẩn thận từng li từng tí nhấc cái tay kia lên, sau đó buông xuống. Đang lúc chuẩn bị đứng dậy đi luyện kiếm, bên eo đột nhiên bị vuốt ve một hai cái, tay của Vân Thư Trần lại nhẹ nhàng mà đặt lên.
Đợi cho Khanh Chu Tuyết lặp lại hành động đó vài lần, nàng vẫn chưa thành công mà rời giường. Thế là khẽ thở dài một cái, không ngọ ngoạy nữa, an phận nằm trên giường cùng Vân Thư Trần mặt đối mặt.
Vân Thư Trần nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng chỉ trong một chớp mắt đã khôi phục lại diện mạo an tĩnh khi ngủ.
Lần trước đọc tùy bút, chữ "Nàng" với vết mực loang kia đặc biệt chói mắt. Vân Thư Trần không biết "Nàng" này đến cùng là chỉ ai, cũng không phải rất muốn tìm hiểu kỹ, chỉ coi như chưa từng nhìn thấy qua. Nhưng đã đập vào mắt một lần như vậy, dưới đáy lòng chung quy vẫn là có tâm sự.
Nàng từ nhỏ đã có tật xấu, khi có tâm sự sẽ hướng người khác để trút giận.
Để xem tiểu đồ đệ kiên nhẫn như nào?
Kết quả là, phi thường kiên nhẫn.
Khanh Chu Tuyết không nhúc nhích, tâm bình khí hòa nằm với nàng đến lúc mặt trời lên cao, cuối cùng nhằm mắt lại như thể bản thân cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ lại.
"Hôm nay không đi luyện kiếm sao?" Vân Thư Trần cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhìn về phía nàng với nụ cười đong đầy đôi mắt.
"Buổi tối tập cũng không khác biệt gì."
"Từ giờ tới lúc đó làm gì?"
"Không biết." Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, cũng không nên quá lười nhác, "Tu luyện?"
Khanh Chu Tuyết cảm giác mặt mình bị nhéo nhẹ một cái, nữ nhân thầm thì trêu ghẹo, "Ngươi có phải là một tiểu thần tiên từ trên trời rơi xuống không?"
Nàng nhìn qua, "Vì sao sư tôn lại nói như vậy?"
Vân Thư Trần chống tay ngồi dậy, dáng vẻ như chuyện đương nhiên, "Nếu không thì ngươi vội vàng tu luyện trở thành tiên làm gì, là phải về thiên đình phục mệnh sao?"
Khanh Chu Tuyết yên lặng không nói gì, chỉ hết sức chăm chú mà nhìn bóng lưng của Vân Thư Trần. Nhìn một lúc lâu, trong lòng lại cảm thấy nàng mới là tiên tử từ trên trời rớt xuống.
"Đợi một lát nữa rồi đi ra ngoài một chuyến." Vân Thư Trần ngồi trước gương đồng, cầm lược trong tay, mắt nhìn vào trong gương phát hiện ra vẻ mặt trầm trọng của đồ đệ.
"Làm sao vậy?"
"Sư tôn lần này là đi mấy ngày?"
Vân Thư Trần thả lược xuống, tựa vào cạnh bàn ngoái nhìn nàng, "Hỏi cái này làm gì? Ngươi cũng cùng đi."
Khanh Chu Tuyết đầu tiên sững người, sau đó đôi mắt hơi sáng lên, gật đầu một cái. Nàng nhanh chóng xuống giường, đi tìm áo ngoài mặc, giơ tay nhấc chân đều nhẹ nhàng như một cơn gió.
Vân Thư Trần thong thả trang điểm, đem sợi tóc cuối cùng búi lên gọn gàng, quay đầu lại thì đã thấy đồ nhi ngồi đợi bên cạnh từ lâu.
Nàng quan sát người kia vài lần, mỉm cười, "Ngươi lại đây."
Hai vai của Khanh Chu Tuyết bị ấn xuống cái ghế nàng vừa ngồi, Vân Thư Trần đứng phía sau cúi người nâng mặt nàng lên.
Nàng lúc nào cũng là một bộ dáng như phù dung dưới làn nước trong, mái tóc đen nhánh được thắt lại đơn giản bằng một mảnh lụa, rũ xuống tới thắt lưng.
Vân Thư Trần cũng không biết hứng thú từ đâu tới, tiên tay nhặt lên một cây trâm bằng bạch ngọc, tách vài lọn tóc của nàng ra rồi búi lên.
"Phóng nhãn khắp Thái Sơ Cảnh, cũng không tìm ra được tiểu tiên tử xinh xắn như này." Âm thanh của Vân Thư Trần rất dịu dàng, sau khi búi xong, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai của nàng, hướng nhìn vào trong gương.
Khanh Chu Tuyết cũng nhìn mình ở trong gương, có điều đã thấy mặt mình rất nhiều năm, từ lâu đã không còn cảm giác gì.
Ánh mắt liếc sang một chút, nhìn vào gương mặt của Vân Thư Trần, không khỏi suy nghĩ nếu có thể cùng nàng tương xứng, như vậy thì sẽ rất tốt.
Đến khi hay người bay qua sơn môn, Khanh Chu Tuyết mới nhớ hỏi, "Sư tôn, chúng ta đang đi đâu đây?"
"Không phải là chuyện quan trọng gì. Có một ngôi chùa nằm ở hướng Đông Bắc phía này, vi sư nhiều năm trước từng mượn sách ở Tàng Thư Các của bọn hắn, bây giờ cũng đến thời điểm nên trả lại." Vân Thư Trần nhìn về phía Khanh Chu Tuyết, "Nhìn ngươi cả ngày ở trên núi như muốn mọc cỏ, nên cũng muốn cho ngươi đi ra ngoài chơi một lúc."
Vượt qua vài tòa núi non trùng điệp, họ đáp xuống và nghe được mấy tiếng chuông thanh u từ cửa chùa, kèm theo mùi nhang khói tinh tế.
Các nàng bước từ cửa lớn vào trong chùa.
Một tiểu hòa thượng đọc lên phật hiệu, hướng các nàng hành một cái Phật lễ, "Thí chủ."
"Không biết Tuệ Giác sư phụ hiện tại còn ở chỗ này không?"
"Trụ trì vẫn luôn ở đây." Tiểu hòa thượng gật đầu, "Thí chủ xin mời theo ta."
"Trụ trì?" Vân Thư Trần thấp giọng nhắc lại, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Các nàng đi qua nhiều cánh cửa son đã cũ, tiến đến một thòa thiên điện, cửa hơi hé mở, mùi nhang khói bên trong nồng nặc hơn rất nhiều.
Khanh Chu Tuyết nhìn vào trong, ánh sáng không quá rõ ràng. Từ dưới lên là từng trản đèn hoa sen nối tiếp nhau, một mảng ngọn lửa lúc sáng lúc tối lấp lóe như hàng ngàn ngôi sao ở trong điện.
Một tăng nhân đang ngồi xếp bằng trước những ngọn đèn, lưng hơi cong xuống, âm thanh trầm nặng của tiếng gõ mõ vang lên đều đặn.
Vân Thư Trần đi tới, "Tuệ giác sư phụ? Mới vài năm không gặp, ngươi rốt cuộc đã trở trành trụ trì rồi sao?"
Tăng nhân dừng gõ mõ, giương mắt nhìn về nữ nhân trước mặt, "A Di Đà Phật, thì ra là Vân tiên tử."
Vân Thư Trần từ trong tay áo lấy ra một quyển kinh thư mang theo hơi thở rất xưa cũ, so với những quyển sách mới chỉnh tề bày ở giá sách nhà mình hoàn toàn khác biệt, hiển nhiên là không thuộc về nàng.
Khanh Chu Tuyết nhìn bìa sách, 《Kim Cương La Hán Trận》.
Tuệ Giác đứng dậy, tăng bào vung lên, ngồi xuống bồ đoàn ở phía trên, hắn nhận lấy quyển sách, "Vân tiên tử tới đây là vì trả sách sao?"
Hắn nhìn qua Khanh Chu Tuyết một chút, "Vị này là..."
"Đồ đệ." Vân Thư Trần cười nói, "Ngoại trừ trả sách, còn phải trả một cái nhân tình. Nếu như trụ trì không chê, chúng ta có thể ở lại ăn một bữa cơm chay không?"
"Giờ phút này còn chưa tới buổi trưa, vậy thì mời hai vị thí chủ chờ một chút."
"Được." Vân Thư Trần quay đầu nhìn Khanh Chu Tuyết nói, "Ta muốn cùng vị sư phụ này ôn lại chút chuyện, chỉ sợ là rất không thú vị. Khanh nhi lần đầu đến chùa miếu, nếu nhàm chán thì có nhờ vị tiểu sư phụ kia đưa ngươi đi dạo được không?"
Vân Thư Trần cùng bằng hữu ôn chuyện, Khanh Chu Tuyết ở lại đúng là có chút không tiện. Thế là nàng gật đầu, đi theo tiểu sư phụ đang đứng một bên.