Sư tôn đọc sách, chìm vào suy tư trong thời gian hiền triết
Hôm nay đồ đệ thật sớm đã ra khỏi cửa.
Vân Thư Trần dõi theo đồ nhi biến mất tại cửa ra vào, mới yên lòng mà quay trở về phòng. Bốn phía rõ ràng là sáng sủa, nàng lại đóng chặt hết cửa sổ lại, tựa vào đầu giường chong đèn lên.
Nàng lấy quyển 《 Dĩ hạ phạm thượng 》 mở ra, tiếp tục đọc đoạn sau.
Cũng không biết Việt Trường Ca ngày thường trong đầu chứa phế liệu gì, để phục vụ sở thích của độc giả, văn chương trong này viết hết sức thô tục.
Vân Thư Trần lật thêm vài tờ, hai người vẫn ở trên giường vân vũ Vu Sơn, dây dưa triền miên. Ban đầu nàng còn có chút nóng mặt, sau đó trở nên mỏi mệt cả về tinh thần lẫn thể xác. Cuối cùng, nàng bình tĩnh lại và có thể thản nhiên mà nhận xét mối quan hệ này.
Thoại bản của Việt Trường Ca luôn luôn như vậy, một vài đoạn thì miêu tả đến cực kì tỉ mỉ, nhưng lại keo kiệt giải thích tại sao cả hai lại yêu nhau.
Vân Thư Trần càng xem càng chau mày.
Nàng chung quy là vẫn không thể hiểu lắm Tiêu Thành Ngọc tại sao lại yêu Bạch Thu Nguyệt. Một tên vãn bối thủ đoạn bỉ ổi, tính cách méo mó, là một tiểu nha đầu chưa trưởng thành, xúc động cố chấp, trừ bỏ thanh xuân ra thì không còn một ưu điểm nào khác.
Sư phụ của nàng chẳng lẽ hiếm khi nào gặp được nữ nhân xinh đẹp sao?
Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần mất đi hứng thú đọc sách, thậm chí còn cảm thấy có chút ghê ghê, ném quyển sách đi chỗ khác.
Ngẫu nhiên lại nhớ tới Khanh nhi cũng mới chỉ hai mươi tuổi, thật sự non nớt. Tuy nói tuổi này ở nhân gian đã có thể xuất giá, nhưng trong mắt của Vân Thư Trần, nàng chỉ giống như một mầm non xanh mướt mát.
Dưới ánh mắt kén chọn để chọn đạo lữ, thì tuổi tác và tiêu chuẩn của nàng là không đủ. Nàng tuy là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ của mình, nhưng nền tảng đó so với tiền bối lớn hơn nàng tới năm trăm tuổi, thì chẳng khác nào giọt nước so với dòng sông.
Nàng mở cửa sổ ra, nhìn ánh sáng bên ngoài. Tâm trí nàng trở nên rối bời, muốn đi ra dạo một vòng.
Từng bước một, lại dạo tới Nhất Mộng Nhai. Từ khi đồ nhi ở chỗ này múa kiếm đến một trời tuyết đầy vơi, bây giờ mỗi lần Vân Thư Trần nhìn đỉnh cô nhai không người này, vẫn luôn thấy đã mất đi vài phần cảnh sắc.
Nàng có thể thích người kia ở chỗ nào đây? Một bộ túi da xuất trần thoát tục? Hay là tính tình ngoài lạnh trong nóng, chỉ thuần tuý đặt nàng ở trong lòng mà quan tâm? Hoặc là có thể làm bạn với nhau lâu dài, ôm lấy cảm giác bình yên là đồ nhi sẽ không rời đi?
Phóng tầm mắt nhìn ra, cụm mây đỏ khắp núi vẫn đang sáng rực như lửa. Vân Thư Trần dõi mắt nhìn ra phương xa, phân tích những cảm xúc của mình từng chút một - nàng chỉ cảm thấy từng việc từng thứ, tách riêng ra thì đều không phải, nhưng nếu thật sự nhìn kỹ vào thì đều là.
Đều là nàng. Bất tri bất giác, đều đầy ắp bóng hình của nàng.
Vân Thư Trần hỏi bản thân, lại phát hiện bản thân không thể nào trả lời, ngàn lời vạn lẽ cũng khó mà nói rõ. Nàng vốn dĩ muốn dùng lý trí để bẻ gãy sự hỗn loạn này, phân loại tìm kiếm hòng truy ra được mầm mống tai họa, cảnh báo chính mình đây chỉ là sự mất cân bằng nhất thời, những năm này sống có chút cô đơn mà thôi. Chỉ là một tiểu cô nương bình thường, cũng không tốt đẹp như mình tưởng, cũng không cần thích nàng nhiều như vậy.
Giống như là tự lừa mình dối người, càng kìm nén những cảm xúc đang ngày càng dâng trào lên thì chúng lại càng bành trướng, dần dần khiến lồng ngực nhức nhối, bối rối khó chịu.
Tình yêu nguyên lai chính là như vậy.
Cứ đến một cách rất vô lý không cách nào giải thích được.
***
Khanh Chu Tuyết ngự kiếm, lặng yên bay đến biên giới của Thái Sơ Cảnh. Nàng chọn một địa phương trống trải, cỏ cây thưa thớt và không có dấu vết của cư dân lẫn muông thú.
Nàng gỡ cây bạch ngọc trâm xuống, cẩn thận để ra tít đằng xa. Nàng kiểm kê lại những đồ vật quanh mình, chỉ để lại mỗi Thanh Sương kiếm bên hông.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Khanh Chu Tuyết nhìn lên trời, ngồi xổm xuống chậm rãi tháo sợi tơ hồng chưa bao giờ rời khỏi cổ chân của mình ra.
Chớp mắt khi sợi tơ hồng vừa rơi ra, trời đất bỗng nhiên biến sắc. Gió đang dạo chơi trên cánh đồng bát ngát cũng chợt dừng lại.
Nàng trừng mắt nhìn bầu trời, mây đen như mực dần dần chuyển qua xám rồi đen kịt, sấm chớp mưa bão dường như đang tích tụ sức mạnh.
Trong bầu không khí ngột ngạt cực độ, Khanh Chu Tuyết rút thanh kiếm dài bên hông ra và bắt đầu thi triển từng chiêu thức đã học được.
Chiêu thức đầu tiên, [Khinh Vân Xuất Tú].
Mũi kiếm nhọn hoắt đâm về phía trước, trong nhu có cương. Lúc này không khí tĩnh lặng, không có lấy một gợn gió.
Nàng nhẹ bước về phía trái, ngay sau đó quay người xuất ra chiêu thức thứ hai, [Quyển Niểu Tri Hồi]. Kiếm này uyển chuyển linh hoạt, xuất kỳ bất ý*.
(Xuất kỳ bất ý: Xuất hiện bất ngờ.)
Mây đen càng lúc càng dày nặng thêm.
Chiêu thức thứ ba [Kinh Hồng Quán Nhật] là một nhát đâm dũng mãnh, nhanh như cầu vồng. Khi nhát kiếm này đâm ra, bầu trời rền rỉ tiếng sấm sét vang vọng.
Dưới uy áp của sấm sét, tay Khanh Chu Tuyết run rẩy, nàng mím môi, nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hất lên cao, hoàn thành chiêu thức thứ tư [Đối Nguyệt Triều Ảnh], cả người cơ hồ bay lên khỏi mặt đất, vạt áo trắng như tuyết tung lên, đứng bằng một chân như hạc tiên sắp bay.
Đúng lúc này, một tia chớp xẹt qua, trời đất chợt sáng rõ như ban ngày. Điện quang chiếu sáng lên dáng người mảnh mai hiên ngang của nàng, cùng với đôi mắt trong trẻo sáng ngời.
Kiếm thứ năm, thứ sáu được nàng múa nhanh chóng, dường như là đang tranh từng giây từng phút với tiếng sấm sét không biết khi nào giáng xuống.
Chiêu thức cuối cùng trong Thất Kiếm Thái Sơ, [Biển Xanh Sinh Triều], kiếm phong mạnh mẽ, mặt đất vang lên tiếng vỡ vụn khe khẽ như sóng biển vỡ ra. Đúng lúc này, một tiếng sét ầm ầm vang lên, như thể bầu trời một lần nữa bị búa rìu khổng lồ của Bàn Cổ chẻ làm đôi.
Trái tim của Khanh Chu Tuyết tức khắc ngừng đập, kiếm rơi khỏi tay gây ra tiếng loảng xoảng trên mặt đất. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng cúi xuống nhặt sợi dây đỏ lên, cẩn thận buộc vào cổ chân.
Nàng kiệt sức ngã ngồi xuống mặt đất, chậm rãi chờ tiếng sét ngừng. Rất mau chóng, trời đã trở nên quang đãng, ánh sáng chói lọi.
Trán của nàng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, sau vài lần thở dốc, nàng dần dần bình tâm lại. Không lâu sau, nàng nhấc Thanh Sương kiếm bên cạnh lên, lại tháo sợi tơ hồng xuống.
Bắt đầu lại.
Một lần lại một lần, cuối cùng sẽ có thể tiến bộ.
Khanh Chu Tuyết cũng không có nghĩ ra cách gì quá khôn khéo, nàng chỉ có thể trực tiếp đối diện với nỗi sợ của mình, múa kiếm dưới uy áp của sấm sét cho đến ngày nàng không còn làm rơi kiếm nữa.
Nhưng nàng luyện kiếm quá mức nhập tâm, không hề chú ý đến bóng người ở phương xa đang lẳng lặng đứng nhìn hồi lâu.
Sợi tơ hồng Vân Thư Trần cho đồ nhi có một tia thần thức của bản thân bám vào. Dù cho cởi ra hay buộc vào, ở bất kì nơi đâu, nàng đều có thể cảm nhận được một cách mơ hồ và đại khái về vị trí của đồ đệ.
Lúc trên đỉnh Nhất Mộng Nhai, lòng nàng cảm thấy không yên nên đã lần theo, nhìn xung quanh và thấy được cảnh này ---
Cô nương quật cường kia đem sợi tơ hồng hết tháo lại buộc, dưới sự áp bức của lôi kiếp, một lần lại một lần mà nhặt kiếm lên, giống như một điệu múa với xiềng xích.
Ban đầu, tay nàng run rất nhiều, mỗi khi sấm sét rền vang nàng lại đánh rơi kiếm.
Cho đến một lúc sau, đã tốt hơn nhiều, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự tiến bộ.
Lôi kiếp kia dường như có chút dị thường, hiện ra một màu tím mỹ lệ. Vân Thư Trần quan sát, bấm tay tính toán, phát hiện ra cảnh giới của đồ đệ đã có dấu hiệu dao động.
Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thở dài, nhìn lên bầu trời rộng lớn cười một tiếng. Đứng yên đó nhìn thêm chốc lát, vẫn không lên tiếng quấy rầy, cuối cùng thì rời đi.
***
Vài ngày sau, trên diễn võ trường, Nguyễn Minh Châu và mọi người nhìn Khanh Chu Tuyết, "Ngày ấy ngươi bị thương, hôm nay đã khỏe lại rồi sao?"
"Khỏe rồi." Khanh Chu Tuyết đáp, "Có điều hôm nay tới không phải để huấn luyện, mấy ngày tiếp theo e rằng không thể đến được."