Nàng đọc rất kỹ cuốn kinh thư nhan đề làVân Thư Trần
Nói đến cũng kỳ quái, Vân Thư Trần luôn luôn giải thích cho những thắc mắc của nàng, biết gì thì nói nấy. Nhưng câu hỏi này của nàng, lại không được sư tôn trả lời.
Người chỉ nói, "Chớ có suy nghĩ nhiều, sống yên ổn mà tu đạo."
Khanh Chu Tuyết đem tâm sự hỗn loạn nhét lại vào trong lòng, mặc kệ trong mấy ngày. Nghĩ lại thì, sự muộn phiền của nàng cũng rất nhạt nhòa, lo lắng một hồi rồi lại nghĩ rằng --- ít ra thì vẫn có thể thật sự yêu thích sư tôn.
Như vậy dường như đã rất tốt rồi.
Còn lại cũng không thể cưỡng cầu.
Tâm tình của nàng lại một lần nữa trở về bình thường, nhưng ai ngờ rằng nàng chỉ tùy tiện hỏi một câu, thế mà lại làm cho sư tôn của nàng đáy lòng nổi sóng, ngũ vị tạp trần, ngày đêm lo sợ đồ đệ nhà mình bị người ta cõng chạy đi mất.
Nạn dân được thu nhận không thể uống tiên lộ ăn linh đan sống qua ngày, cần phải có gạo thóc dầu muối. Bên trong Thái Sơ Cảnh không có người làm ruộng, những thứ này cũng chỉ có thể phân phối người xuống núi mua.
Khanh Chu Tuyết là ngự kiếm phi hành, coi như tiện lợi, mỗi ngày nàng cùng vài sư tỷ muội đồng môn qua lại giữa các phiên chợ.
Ngẫu nhiên vào một ngày, nàng lại gặp được sư tôn trên đường. Vân Thư Trần dường như đang cùng Diệu Thuấn nói gì đó, sắc mặt như thường. Ngay khi Khanh Chu Tuyết nhìn qua, Vân Thư Trần như có linh tính mà cũng nghiêng đầu nhìn, thấy được đồ đệ của mình đang tay xách nách mang mấy túi gạo.
Vân Thư Trần ngoái lại nói thêm vài câu với Diệu Thuấn, sau đó nữ nhân kia thi lễ một cái rồi cáo lui, bước vào một ngôi nhà màu đỏ.
Trong lúc đó, Khanh Chu Tuyết cất hai túi gạo vào nạp giới.
"Sư tôn, ta cùng người trở về không?"
Vân Thư Trần nói, "Hiếm khi được xuống núi ngó nghiêng, ngươi về trước đi. Ta đi dạo một chút."
Khanh Chu Tuyết thu dọn đồ đạc, mau chóng đuổi theo bóng dáng của nàng, "Cái này cũng không có gì khẩn cấp, về sớm hay muộn đều không sao cả. Ta cùng đi bồi tiếp sư tôn."
Vân Thư Trần vẫn không nói gì. Nói trắng ra thì nàng lúc này rất không muốn để ý tới người kia --- đồ đệ ngốc, ánh mắt thật kém cỏi, hiện tại nhìn không đáng yêu chút nào.
Bởi vì thời gian trước Vân Thư Trần thường xuyên dắt tay nàng, nên Khanh Chu Tuyết không cảm thấy có gì khác thường, tự nhiên mà nắm tay của Vân Thư Trần.
Vân Thư Trần cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp mềm mại, trong lòng không tự giác mà sáng lên một chút, chỉ là trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của sư tôn không quá tốt. Nhiều năm trôi qua, nàng phát hiện ra được rằng không phải ai cũng sẽ thẳng thắn như mình, đặc biệt là sư tôn, có chuyện gì cũng sẽ giữ ở trong lòng suy nghĩ, không dễ bộc lộ ra ngoài.
Nói một cách đơn giản, cảm xúc của nàng cần phải để người khác đoán.
Tuy nhiên, dù sao cũng là đồ đệ thường xuyên ở cạnh, Khanh Chu Tuyết cũng có gom được rất nhiều tâm đắc. Sư tôn cười cũng không nhất định là đang vui vẻ, tương đối khách khí là lễ phép, ý cười không lên đến mắt là đang trào phúng, chỉ khi đôi mắt nàng hơi cong cong mới tính là tâm tình tươi đẹp.
Nếu sư tôn không biểu lộ cảm xúc gì, phần lớn là do mệt mỏi và bất mãn, hoặc cảm thấy nhàm chán. Nếu vành tai hơi ửng đỏ, vậy thì cả hai điều trên đều không phải --- mà là ngượng ngùng.
Có điều người hiếm khi ngượng ngùng, hai lần duy nhất đều lúc nhìn nàng tắm rửa và cùng nàng tắm rửa.
Cái này tiêu đề là Vân Thư Trần kinh thư, Khanh Chu Tuyết học đến mười phần cẩn thận.
Khanh Chu Tuyết không phải là người giỏi thấu hiểu lòng người, chí ít về điểm này thì kém xa Lâm sư tỷ, thậm chí nàng còn chậm chạp trong việc nhận biết những thay đổi ở ngoại giới.
Chẳng qua là nàng ở bên cạnh Vân Thư Trần quá lâu, ánh mắt lại suốt ngày dính lấy người sư tôn, nên mới có thể từ những điều bình thường tìm ra được chút manh mối.
Lúc sư tôn không vui, tốt nhất là nên trò chuyện với nàng. Khanh Chu Tuyết nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi đâu đây?"
Vân Thư Trần làm sao biết là đi chỗ nào. Nàng vốn dĩ là tìm Diệu Thuấn có việc, sau đó thì tùy tiện đi dạo, cũng không có mục đích gì. Sư đồ hai người tản bộ trong một lúc, đến được biên giới của Thái Sơ Cảnh.
Chiến tranh nổi lên ở nhân gian, đoán chừng là lại thay đổi triều đại. Mấy ngày trước chưởng môn đã hạ lệnh đóng lại kết giới, người bên trong và bên ngoài không được hỗ trợ, liên lạc với nhau.
Bỗng Khanh Chu Tuyết nghe được bên kia truyền đến âm thanh lạ thường, nàng nhìn kỹ hơn thì thấy một cảnh kinh hoàng. Từng đoàn bách tính đen kịt, xanh xao vàng vọt, dắt theo trẻ nhỏ, hễ ai còn sức lực thì đều cố lao vào kết giới. Một tia sáng lướt qua, họ lại giống như hạt thóc bị đánh bật xuống đất.
Bọn hắn bò dậy, như những con thiêu thân liều lĩnh, ngoan cường mà lại đâm vào kết giới. một tiếng rồi lại một tiếng, như tiếng gõ cửa.
Gõ một cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra.
Khanh Chu Tuyết nhìn bọn họ.
So với những nạn dân được Thái Sơ Cảnh thu nhận, thì bọn hắn càng gầy đến đáng sợ, giống như là quỷ hồn chỉ còn lại một hơi tàn, trong mắt không có tia sáng, chỉ còn lại một mảnh chết lặng tuyệt vọng.
Lớp kết giới trong cùng không bị mây và sương mù quấy nhiễu, mọi thứ đều thông thoáng và sáng sủa. Tuy nhiên dưới ánh mặt trời quang đãng, chỉ cách nhau đường ranh giới, một bên là những nạn dân đập đầu vào kết giới, một bên là bách tính ở trong Thái Sơ Cảnh sống an nhàn không âu lo.
Nhìn ra xa hơn, đầy đất là chân cụt tay đứt, khói lửa ngút trời, cảnh tượng kinh hoàng. Một bên là địa ngục trần gian, một bên là tiên cảnh nơi trần thế, càng khiến người ta cảm thấy hoang đường.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp đặt lên mắt của nàng, che lại cảnh hỗn loạn kia. Khanh Chu Tuyết không còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nữa.
"Đừng nhìn."
Đôi mắt trong trẻo xinh đẹp tuyệt trần này, chỉ cần nhìn thấy khung cảnh tuyết trắng tinh khôi trên Hạc Y Phong là đủ rồi, không cần phải nhìn những cảnh như luyện ngục này, đây là...
Là sự ích kỷ mà chính bản thân nàng cũng không hiểu.
Vân Thư Trần dùng tay che khuất mắt của nàng, dịu dàng nói vào bên tai nàng, "Từ xưa đến nay khi thay triều đổi đại, tứ bề đều sẽ nổi lên khói lửa, bách tính luôn luôn là khổ nhất. Thái Sơ Cảnh xem như là Tiên gia duy nhất mặc kệ thiên khiển, thu nhận nạn dân. Chỉ có điều địa bàn vật tư cũng là có hạn, cứu được sáu, bảy ngàn người đã là cực hạn. Nếu như cứ liên tục thu vào không ngừng, nhân khẩu càng nhiều thì cũng cần phải có cơm ăn, vậy còn khẩu phần lương thực của dân chúng bên trong Thái Sơ Cảnh biết đi tìm nơi đâu? Sợ rằng sẽ lại biến thành luyện ngục thứ hai."
Nàng giơ tay lên, ngưng tụ ra một đám mây mù, củng cố kết giới, "Cổ nhân thường nói "Vô dục để quan sát sự huyền bí, có dục để quan sát sự biến đổi". Đã hiểu rõ "biến đổi" này, làm được trong khả năng là tốt nhất rồi."
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, "Sư tôn, người không cần lo lắng, ta cũng không có cảm giác gì. Chính vì không có cảm giác gì, mấy ngày trước đây trăm mối tơ vò vẫn không tìm ra cách giải, cho nên mới hỏi người."
"Mấy ngày trước đây?"
"Tình yêu."
Vân Thư Trần nhất thời sửng sốt, thì ra nàng muốn nói là yêu người yêu đời, lại bị bản thân nghĩ bảy thành tám, suy nghĩ quá xa xôi lạc đề.
Nàng khẽ thở dài dưới đáy lòng, xoa xoa mi tâm, nhất thời thấy nhẹ nhõm hẳn; lại bỗng đồng thời thấy mệt mỏi, tương đối là mâu thuẫn.
"À... trở về lại nói tiếp."
Lông mi Khanh Chu Tuyết run run, cuối cùng rũ mắt xuống, "Sư tôn, ta có lẽ không giống với người thường."