Ảo Cảnh
Ráng chiều tắt lịm trên đỉnh núi cát xa xăm, đã đến thời điểm lên đường.
Các nàng nghỉ ngơi suốt cả buổi trưa và chiều, giờ đây đã lấy lại sức lực, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đi qua bãi cát, lại lội qua một con suối, trước mắt hiện ra một mảng cỏ nhỏ và một khu rừng rậm rạp.
Chính là nơi này.
Linh khí ngay lập tức trở nên nồng đậm hơn, bọn họ như cá mắc cạn nằm thoi thóp trên cát vì khát, cuối cùng cũng được một con sóng cuốn vào nước. Sau mấy ngày chống chọi, linh lực trong đan điền vốn đã gần cạn kiệt nay được bù đắp, toàn thân cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhẹ nhàng như muốn bay theo gió.
"Tới được đây rồi, phải thật cẩn thận." Lâm Tầm Chân khẽ nói, "Đoán chừng những người khác cũng đã đến, nếu sớm hơn chúng ta, có khả năng là sẽ mai phục."
Nếu là như thế thật, phiến rừng rậm này có lẽ đang giăng đầy cạm bẫy.
Không khí ở đây rất ẩm ướt, có thể ngưng kết thành băng được. Khanh Chu Tuyết nhặt một viên đá hình dạng khá tốt, lấy đó làm lõi, băng sương dần dần bao trùm lên, lan rộng ra trước sau, ngưng tụ thành một thanh kiếm băng đơn giản.
Tuy không biết thanh kiếm này có bền hay không, nhưng dù sao trong tay cũng có thêm vũ khí. Nàng cầm lấy thanh kiếm, tỉ mỉ mài giũa suốt nửa ngày, vô cùng hài lòng.
Nhìn sang bên kia, Nguyễn Minh Châu đã bẻ gãy một cành cây mới thẳng tắp và đều đặn, cầm trong tay thành một chiếc gậy vừa vặn.
"Ngươi cũng biết xài côn pháp sao?" Khanh Chu Tuyết kinh ngạc.
"Thật ra có rất nhiều loại binh khí, làm sao mà tinh thông hết được, nhưng không có cái nào mà ta không biết." Nguyễn Minh Châu cười nói, "Lúc còn nhỏ đánh nhau, ai mà quan tâm nhiều thế, cầm cục gạch cũng phải đập lên chứ?"
Bạch Tô nhắm mắt lại, lẳng lặng đợi hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng, "Trong phiến rừng rậm này dường như có người."
Nàng là y tu nên đối với hơi thở của người sống đặc biệt mẫn cảm. Lâm Tầm Chân gật đầu, điều này đã chứng minh phỏng đoán trước đó của nàng, có người đến trước họ một bước.
Tại bất kỳ bí cảnh nào, bảo vật trong đó cũng được yêu quái canh giữ. Những kẻ đến đoạt bảo trước tiên đều đánh tới kiệt sức, rất khó giữ được vật trong tay. Bởi vậy, trở thành người đầu tiên tiến vào bí cảnh cũng không phải điều gì tốt đẹp.
Tốt nhất nên làm con chim sẻ vàng bắt con châu chấu.
Khanh Chu Tuyết dựa vào thân pháp cực tốt, nhảy mấy bước lên ngọn cây, ẩn nấp giữa các tán lá rậm rạp. Ở trên cao nên tầm nhìn của nàng tốt hơn, có thể quan sát xung quanh. Những người còn lại bước đi nhẹ nhàng, theo bản đồ từng bước tiến sâu vào bên trong.
Trên đường đi chỉ có tiếng chim hót, nước chảy róc rách, tạo nên bầu không khí yên bình và tĩnh lặng.
Giống như là một chuyến đạp thanh* bình thường.
(Đạp thanh: Đi dã ngoại, đi dạo.)
Tuy nhiên, mấy người họ không dám chủ quan, cảnh giác với động tĩnh từ bốn phía. Bỗng nhiên, các nàng nghe thấy tiếng chiến đấu và âm thanh gào thét vang vọng. Khanh Chu Tuyết đứng vững vàng trên ngọn cây, sau đó bám vào thân cây nhảy xuống, "Hình như có một đoàn người đang đánh nhau cùng yêu thú."
"Đang tiến về phía này."
Mấy người họ thu liễm hơi thở, nương vào một tảng đá để che chắn lại, lắng nghe những âm thanh đang càng lúc càng tiến lại gần. Sau đó giống như là nước sôi lên, cực kỳ ầm ĩ.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một sợi tơ bạc, lơ lửng bay xuống mặt đất. Nguyễn Minh Châu dùng cây gậy gỗ chọc vào vật thể màu trắng đục đó, thấy nó dính chặt vào và mau chóng trở nên cứng rắn trong gió lạnh
"Cái gì đây?"
Bạch Tô nhìn kỹ, sắc mặt đột ngột thay đổi, "Đừng chạm vào... Đây là sợi tơ của nhện dệt mộng, cũng được sử dụng để làm thuốc. Nó có thể biết được suy nghĩ của con người, nếu chạm vào thì cần phải phá vỡ ảo trận mới thoát ra ngoài được. Nếu không sẽ chết thảm trên mạng nhện."
Lại thêm một sợi tơ nhện từ trên trời rơi xuống.
Hơi thở của các nàng bỗng trở nên chậm hơn. Trong bãi cỏ có tiếng xào xạc, những âm thanh gào thét gọi người chẳng biết đã tắt từ khi nào, chỉ còn lại tiếng sột soạt trên mặt đất.
"Nó đang rất gần rồi." Nguyễn Minh Châu hạ thấp giọng, siết chặt cây gậy trong tay. Khanh Chu Tuyết cũng căng người, nắm chặt thanh kiếm bên hông, để nó ở vị trí thích hợp xuất một kích toàn toàn lực.
Cỏ bị đè bẹp xuống.
Cả đám người mở to hai mắt, một cuộn tơ màu trắng lăn ra, đang giãy dụa vặn vẹo, trông như con mồi bị bọc trong kén.
"Cứu mạng!"
Cuộn tơ còn gào khóc thảm thiết, lúng búng không rõ, giống như một vị đồng môn nào đó của các nàng. Nguyễn Minh Châu nhận ra thanh âm của hắn, dường như là một vị huynh đệ trên núi. Nàng bàng hoàng, nàng vội vàng dùng gậy đẩy cuộn tơ ra xa, dẫm lên từng lớp tơ đang quấn chặt hòng tách rời chúng.
Thế nhưng nó không nhúc nhích tí nào. Sợi tơ giống như là dây leo quấn quanh, từng lớp từng lớp quấn chặt người vào, cuối cùng ngưng tụ thành một cái vỏ cứng, không còn nghe thấy tiếng thở bên trong nữa.
Chết rồi sao? Nguyễn Minh Châu lảo đảo lui về sau mấy bước, cổ tay bị Khanh Chu Tuyết chụp lấy kéo mạnh, "Chạy ngay!"
Nàng bỗng nhiên hoàn hồn lại, chạy như điên theo Khanh Chu Tuyết.
Sau lưng vang lên một tiếng cười quái dị, âm thanh ghê rợn, vừa giống nam mà lại cũng giống nữ, nghe rất quỷ quái. Tiếng cười cứ chợt xa chợt gần, các nàng không hề dám quay đầu lại, Lâm Tầm Chân nhìn thấy lối ra của phiến rừng rậm, phía trước là một mảng sáng ngời, trong lòng nàng khẽ buông lỏng. Chỉ cần đến được bãi đất bằng phẳng là sẽ không bị cản trở, cưỡi gió ngự kiếm thoát khỏi kiếp nạn.
Lâm Tầm Chân kéo Bạch Tô, tay bấm pháp quyết, sẵn sàng đạp lên không trung mà bay đi. Băng kiếm của Khanh Chu Tuyết đã vờn quanh người, cũng sẵn sàng ngự kiếm vọt lên.
Mười trượng, bảy trượng, ba trượng...
Nàng níu lấy Nguyễn Minh Châu, đạp chân lên băng kiếm, giống như diều hâu sải cánh bay đi từ vách núi, thoải mái uốn lượn.
Ngay lúc này.
Không biết từ đâu bay tới một sợi tơ màu bạc, như ma quỷ quấn lấy cổ chân các nàng.
Bị lực lượng vô hình này kéo một cái, mấy người họ lảo dảo, từ trên không trung rơi xuống.
Ở phía dưới.
Một con nhện khổng lồ giăng mạng dưới chân họ, tám chiếc vuốt nhọn hoắt chìa ra. Khanh Chu Tuyết cúi đầu nhìn vào tám con mắt đang chuyển động của con nhện dệt mộng, nó há miệng phun ra vô số sợi tơ trắng.
Nàng chưa kịp nhắm mắt, chỉ thấy đôi con ngươi nhói nhói, trước mặt một mảng trắng xoá, không còn nhìn thấy gì nữa.
Khanh Chu Tuyết tỉnh dậy trên một cái giường mềm mại êm ái.
Mí mắt của nàng run nhè nhẹ, sau đó mở ra, cảm giác có một bóng người dịu dàng đang tiến sát vào người nàng.
Nàng bỗng đẩy người đó ra, nhìn kỹ hơn thì lại sững sờ, "Sư tôn! Sao người lại ở đây?"
Nữ nhân kia đưa tay lên vai, nhẹ nhàng xoa bóp, thở dài, "Ngươi đẩy ta đau quá."
Tay của sư tôn ve vuốt trên eo nàng, Khanh Chu Tuyết cảm thấy hơi nóng, co rúm người lại, "Như này... hơi ngứa."
"Ngứa là bởi vì còn chưa chạm vào đủ." Vân Thư Trần nhìn nàng cười, mắt khẽ cong cong, dưới ánh đèn mờ ảo trông rất phong tình.
Khanh Chu Tuyết chưa bao giờ thấy sư tôn cười với mình như vậy, nàng có chút hoảng hốt. Khi đang cúi mặt xuống, đôi môi đỏ của nữ nhân kia đã áp vào, hôn lên cổ nàng.
Khanh Chu Tuyết vẫn cảm thấy rất ngứa, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cả người nàng đã bị sư tôn đè lên, quần áo lả tả rơi ra.
Nàng lặng yên cảm nhận, giống như lần trước ở trong mộng, thân thể sẽ nổi lên những cảm giác xa lạ.
"Khanh nhi." Nàng thì thầm một cách lả lơi, "Gọi ta đi."
Ngay khoảnh khắc nàng dừng lại, Khanh Chu Tuyết đột nhiên phát hiện ra bản thân mình thì ra là khao khát được sư tôn gần gũi như này, được nàng hôn, được nàng nhìn chăm chú.
Thế nhưng...
Đó là sư tôn.