Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 74




Một màu son môi tuyệt đẹp

Bên trong phòng thuốc.

Việt Trường Ca nhìn quanh một vòng, thấy các loại linh thảo tiên dược đều được phân loại và sắp xếp gọn gàng. Bầu không khí trong phòng sạch sẽ, chỉ có một mùi vị thanh đắng của thảo dược, ngửi vào rất dễ chịu.

Trên người Liễu Tầm Cần cũng là mùi vị này.

Nàng ra hiệu cho Việt Trường Ca ngồi xuống, sau đó đặt tay lên mạch của người kia. Rốt cuộc cũng là do nàng ra tay, thương thế như nào trong lòng đại khái là cũng hiểu rõ. Giúp Việt Trường Ca điều tức một hai lần, xoa dịu vết thương do đấu pháp trong kinh mạch, rồi rút tay lại và nói, "Có thể đi được rồi."

"Ngươi thật hiếm khi có lương tâm như vậy." Việt Trường Ca hừ nhẹ một tiếng, "Cũng hiếm khi đối xử dịu dàng với ta. Gần đây có phải ngươi đã làm chuyện gì trái lương tâm không?"

"Ngươi muốn ta thị phạm cho tiểu bối à?" Liễu Tầm Cần cúi mắt nhìn xuống, lại giở y thư ra một lần nữa, "Vậy nói thẳng là được rồi, cần gì phải dùng biện pháp này."

Việt Trường Ca vừa tính mở miệng, lại nghe được Liễu đại y tiên từ trong khóe miệng khắt khe thả ra hai chữ, "Bị bệnh."

Nữ nhân ngồi đối diện Liễu Tầm Cần trợn tròn mắt lên, một tay bắt đầu chống lên má, sau đó lướt dọc theo má nghiêng xuống, đổi thành chống cằm.

"Nhàm chán."

Nàng khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào dải lụa cột tóc của người kia.

Lúc Việt sư thúc đi ra, ở trong tay chắp sau lưng nắm chặt một dải lụa mềm mại.

Tuy là thua trận, nhưng nhìn tâm trạng của nàng có vẻ rất tốt.

Nàng liếc nhìn mấy tiểu bối, "Cũng không thể chỉ đứng xem náo nhiệt được. Khi nãy ta đấu pháp với nàng ta, các ngươi có lĩnh ngộ gì không?"

Lĩnh ngộ.

Bạch Tô chưa từng nhìn thấy Liễu Tầm Cần xuất thủ, hiện tại lần đầu được chứng kiến, trong lòng rất bội phục sư tôn.

So với khả năng khống chế lực tinh tế của nàng, có thể dẫn dắt người khác đi theo, Bạch Tô tự nhận mình còn kém xa vạn dặm.

Thí dụ như nàng chỉ có thể tác động đến một tấc dưới da, sâu hơn thì không có khả năng, hơn nữa chỉ có thể khiến da thịt liền lại, không thể điều khiển hành động.

Nàng suy nghĩ một lúc, "Vẫn cần phải tinh tế hơn nữa."

So sánh như vậy, khả năng kiểm soát linh lực của bản thân quả thật thô thiển, nàng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Mà Lâm Tầm Chân thì càng chú ý Việt Trường Ca hơn một chút, trong lúc đấu pháp với Liễu Tầm Cần, mặc dù nàng ở thế hạ phong, nhưng chỉ cần dùng một tiếng sáo lại có thể nhiễu động khiến toàn bộ linh lực ở xung quanh rung chuyển.

Nàng cũng không phải là đơn linh căn, một trong các linh căn của nàng có thể dung hợp với vạn vật là Thủy. "Nước trong thì không có cá", có lẽ chính là cần phải khuấy động cho mọi thứ trở nên hỗn tạp, mới có thể thuận lợi hơn.

Việt Trường Ca đang cong môi cười, nhưng sau khi nhận được một tin truyền âm, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, lông mày nhíu lại, như có oán giận mà liếc nhìn cánh cửa đóng kín của Liễu Tầm Cần.

"Việt sư thúc?"

Việt Trường Ca buồn bã xoa nắn bả vai, ánh mắt chuyển sang Khanh Chu Tuyết, suy nghĩ giây lát, "Ngươi, Khanh sư chất, trở về Hạc Y Phong."

Ba chữ "Hạc Y Phong" khiến Khanh Chu Tuyết tỉnh táo lại, nàng sững sờ, "Sư tôn có chuyện gì sao?"

"Nàng ta thì có thể có chuyện gì." Việt Trường Ca cười lạnh một tiếng, "Còn không phải trách ta mang các ngươi đi lêu lổng sao!"

Trên Hạc Y Phong.

Ngoài cửa sổ đang tràn ngập tiết xuân rực rỡ, Vân Thư Trần không khỏi có chút buồn ngủ.

Nàng vừa phe phẩy quạt ngủ trong chốc lát, tiếng truyền âm của đồ nhi liền đánh thức nàng. Vừa vất vả dặn dò xong mọi việc, nàng lại chợp mắt chưa được bao lâu, thì Liễu Tầm Cần lại truyền một tin từ ngàn dặm xa xôi, kéo nàng ra khỏi giấc mộng.

Lúc này tuy đã tỉnh, nhưng trong lòng vẫn bực bội, nàng lười biếng nằm trên giường, một lúc không muốn xuống, lại nhắm mắt, muốn tìm lại chút ít ý ngủ còn sót lại.

Ngoài cửa vang lên tiếng sột soạt.

Vân Thư nhíu mày.

Đã lời ngon tiếng ngọt nhờ vả Việt Trường Ca chỉ dạy tiểu bối đôi lời, vậy mà vẫn có thể mang các nàng đi náo loạn Linh Tố Phong.

Dù cho có náo loạn đến long trời lở đất, Liễu Tầm Cần làm thịt nữ nhân kia cũng không liên quan gì tới nàng.

Chỉ là bị quấy rầy giấc mộng đẹp tới mấy lần, trong lòng Vân Thư Trần nảy sinh một sự bực bội vô cớ.

Khi âm thanh kia cuối cùng cũng đến gõ cửa, nàng mơ màng ngồi dậy, vung tay áo, một luồng uy áp tỏa ra, cửa phòng lập tức bật mở, vốn dĩ muốn để Việt Trường Ca nếm chút đau khổ ---

Vừa thoáng nhìn thấy bóng người áo trắng, Vân Thư Trần sững người, phản ứng vô cùng nhanh chóng gượng lại, bỗng chốc cảm thấy cổ họng tanh ngọt.

Khanh Chu Tuyết từ bên này nhìn lại, sư tôn không hề có dấu hiệu nào máu liền trào ra từ khóe môi, nàng gục xuống mép giường ho khan, mái tóc đen rũ xuống, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

"Sư tôn?"

Nàng sững người trong giây lát, sau đó liền tiến đến trước mặt, đem người kia đỡ dậy, "Người bị sao vậy?"

Cú phản phệ vừa rồi có chút đau đớn khiến nàng nói không nên lời, Vân Thư Trần định nói không sao, nhưng có lẽ do hơi thở không ổn định, nàng lại ho ra một ngụm máu.

Khi nhìn vào đôi tay đang run rẩy ôm lấy mình, nàng vô tình bắt gặp ánh mắt có chút hoảng loạn của Khanh nhi.

"Đi Linh Tố Phong." Khanh Chu Tuyết bối rối trong chốc lát, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng nàng vẫn chưa đủ bình tĩnh --- nàng quên mất cách niệm pháp quyết, bèn bế ngang sư tôn lên, bước đi vội vã, định đi ra ngoài.

Vân Thư Trần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sửng sốt trong chốc lát, sau khi định thần lại, không khỏi dở khóc dở cười, "Không sao. Ngươi hãy buông ta xuống."

"Ho ra máu nhất định là do nội thương, nguyên nhân không rõ, sư tôn không thể không đi."

Cô nương kia mặt mày lạnh băng, lúc này như một lưỡi kiếm sắc bén xuất vỏ, hoàn toàn không có chỗ quay đầu. Vân Thư Trần thấy nàng sắp đi lên Nhất Mộng Nhai, bất cứ lúc nào cũng có thể phi kiếm rời đi, mới nhéo một cái ở eo người kia, "Buông ra, ta tự biết rõ thân thể mình."

Khanh Chu Tuyết vốn đã ôm rất vất vả, eo lại không chịu nổi nhột, bị nhéo một cái, sức lực bỗng chốc tan biến, suýt nữa ném người xuống. Vân Thư Trần nhân cơ hội này, tóm lấy nàng, thở dài, "Ngay cả thuật pháp cũng không dùng, ta dù có nhẹ đến đâu cũng tương đương với thân hình của ngươi, ngươi không mệt sao?"

Khanh Chu Tuyết quan sát sắc mặt của nàng, dưới ánh nắng ấm áp lại có chút hồng hào, quả thực không phải là dáng vẻ xanh xao suy nhược, lúc này lòng mới an tâm, nhưng không hề trả lời mệt hay không mệt.

"Thật sự không sao chứ?" Nàng lại nhìn vết máu dính trên khóe môi kia, cau mày, vẻ mặt không mấy tin tưởng.

Vân Thư Trần mỉm cười, giải thích cặn kẽ cho nàng một hai câu, lúc này mới rõ ràng.

Đồ nhi của nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này hai cánh tay thật sự nhức mỏi, mới nghĩ ra dùng một thuật pháp để người trong lòng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Phần cổ trở nên nặng hơn, hai cánh tay đột ngột quàng lên, không lâu sau, hơi thở ấm áp lại phả vào mặt. Khanh Chu Tuyết nghe thấy bên tai một tiếng oán giận, "Chưa mang giày, không đi được."

"Bế ta về."

"Được." Nàng không suy nghĩ nhiều, đại khái cho rằng đó là điều đương nhiên.


Vân Thư Trần được nàng ôm rất vững vàng, nên cảm thấy khá thư giãn, chỉ ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào chiếc cằm thanh tú và xinh đẹp của đồ nhi. Nàng nhìn mãi, rồi mỉm cười nhẹ, lại nhắm mắt lại. Nỗi bực mình trước đó bị đánh thức nhiều lần, trong quãng đường không quá dài này, đã tan biến hoàn toàn.

Nhắm mắt lại, vẫn còn một chút ánh sáng lọt qua từ trên cao, lấp lánh trên mí mắt. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, lưng đã dựa vào giường, Khanh Chu Tuyết rút tay ra, lại đắp chăn cho nàng cẩn thận, để tránh chỗ này chỗ kia lại bị lạnh.

Sau khi hoàn tất mọi việc, nàng bưng đến một chén trà xanh, "Sư tôn hãy súc miệng, mùi tanh của máu trong miệng sẽ khiến người khó chịu."

Vân Thư Trần hơi nhích người lên một chút, tựa vào đầu giường, rồi nhận lấy chén trà từ nàng.

"Ban đầu ta định gọi Việt Trường Ca đến," Vân Thư Trần khẽ hừ một tiếng, "Không hiểu nàng ta bị bệnh hay sao, lại thúc giục ngươi trở về đây."

Việt Trường Ca dù sao cũng là trưởng lão một đỉnh núi, tu vi không kém gì nàng. Nàng tùy tiện vỗ một cái, chỉ có thể coi là lời chào hỏi thân thiết giữa sư tỷ muội. Nếu như thực sự thi triển lên người Khanh Chu Tuyết, hài tử xui xẻo này e rằng phải nằm liệt giường nửa tháng là ít

May mà đã kịp thời thu tay lại.

Lòng người vốn thiên vị, dù cho Khanh Chu Tuyết có quấy rầy nàng thế nào, hay là ôm nàng ra ngoài một cách ầm ĩ như vậy, Vân Thư Trần ngẫm lại kỹ càng, chỉ cảm thấy tâm trạng bỗng nhiên tốt đẹp hơn nhiều.

"Ừm."

Không hiểu sao, đồ đệ bỗng nhiên phát ra một tiếng ừ hử không rõ ràng, rồi lại từ từ tiến đến, ôm lấy nàng.

Tay Vân Thư Trần vô thức vuốt ve vòng eo của cô nương kia, lại cảm thấy không ổn, bèn giơ lên vuốt ve mái tóc đen dài buông xõa ngang eo của nàng. Từ bên mặt có thể nhìn thấy hàng mi của Khanh Chu Tuyết, khép lại như cánh bướm đang thu mình, run rẩy vài cái, không mấy yên phận.

"Căng thẳng sao?"

Bị nàng nhìn thấu, Khanh Chu Tuyết cũng không ngoài ý muốn, siết cánh tay lại, ôm chặt hơn, rồi mới từ từ thả lỏng ra.

Sau một hồi im lặng.

"Chảy máu là rất nghiêm trọng. Ta nghe mọi người nói, mẹ ta khi chết chảy rất nhiều máu." Nàng thì thầm, "Nếu như có chuyện gì xảy ra với người, chỉ còn lại một mình ta."

"Không có sư tôn, các sư thúc cũng sẽ chiếu cố ngươi. Còn có rất nhiều sư tỷ sư muội, sao lại nói chỉ còn một mình?"

Vân Thư Trần muốn an ủi nàng, bèn cười nói, "Đọc ít thoại bản thôi, nói vậy cũng quá sến sẩm đi."

Nhưng nàng lại lắc đầu, "Mọi người đều có nhân duyên riêng, nói cho cùng cũng chẳng liên quan gì đến ta. Hiện tại đối với ta, trên đời này chỉ có một mình người thôi... Sư tôn, điều này không giống nhau."

Vân Thư Trần hơi sững sờ, sau đó khẽ thở dài, trong lòng mềm nhũn ra.

Sau này không thể dọa nàng nữa.

Nàng được bao bọc bởi một mùi hương u lan lạnh lẽo, hoàn toàn thư giãn, không tự giác ôm chặt lấy người kia, trong lòng mơ hồ nghĩ rằng, rốt cuộc đồ nhi lá gan lại nhỏ như vậy, nhỏ đến mức khiến người ta đau lòng.

Khanh Chu Tuyết khẽ ngẩn người, nàng cảm thấy trên má mình bỗng mềm mại, như bị cánh hoa sen dán vào.

Vân Thư Trần quay đầu, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nàng thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm một chút."

Nàng nhắm mắt lại, giãn chân mày ra, dựa vào nơi mềm mại kia, rất là dễ chịu. Chỉ một lúc, lại để người không nỡ đứng dậy.

Khanh Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những tia nắng ấm áp, cảm thấy ánh sáng mặt trời chói chang. Nhìn một hồi lâu, nàng lại nhẹ nhàng giơ tay lên với một lực độ nhỏ để không làm phiền Vân Thư Trần.

Nàng duỗi một ngón tay, quẹt nhẹ lên má, rồi đưa ngón tay về trước mặt, dưới ánh sáng mặt trời, nhìn rõ một mảng màu đỏ nhạt trên đó.

Một màu son môi tuyệt đẹp.

Sư tôn vì sao hôn nàng? Nàng gần đây không có thi viết, cũng không đoạt giải quán quân, dường như cũng không làm gì to tát.

Khanh Chu Tuyết bỗng chốc hoang mang. Nàng suy nghĩ một hồi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang ngủ của Vân Thư Trần, lại tìm đến vị trí giống hệt trên má mình, cúi đầu, trả lại nụ hôn đó một cách nghiêm túc.

"Vì đồ nhi đã nói vậy."

Vừa mới lùi ra, không ngờ sư tôn vẫn chưa ngủ. Vân Thư Trần bỗng dưng lên tiếng, nhẹ nhàng buông một câu.

"Không được hối hận."

Nàng vẫn nhắm mắt, trên môi thảng như có một nụ cười, ""Từ nay về sau, cũng chỉ có một mình ta... Ngươi có hiểu ý nghĩa của điều này không?"

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn nổi giận khi bị đánh thức...