Bệnh Nan Y
Mãi đến khi Ninh Lãng rời đi, tôi mới biết được, tôi yêu em nhường nào, nhưng mà, tôi không còn được gặp lại em nữa.
1.
Khi cô gái mặc váy lụa trắng ở đối diện bày tỏ mục đích đến của cô, tôi mới phát hiện tôi lại bị bố mẹ lừa. Tôi bưng cà phê trước mặt lên khẽ nhấp một ngụm, lắc đầu với cô ấy, tỏ ý rằng tôi cũng không biết đây là một buổi hẹn hò xem mắt.
Sắc mặt cô gái thay đổi, lại cười nói, “Vậy thì sao, chúng ta có thể thử xem.”
Tôi mở điện thoại, cho cô gái xem bảo vệ màn hình, “Đây là bạn trai của tôi.”
Cô gái hắt cà phê lên mặt tôi, mắng tôi là đồ thần kinh.
Tôi nhìn bóng dáng cô gái rời đi, gọi điện cho cha mẹ, lại một lần nữa nói rõ tôi thích Ninh Lãng, sẽ không chấp nhận bất kỳ ai nữa.
Nhưng bố mẹ nói với tôi, cậu ta đã chết rồi, con nên vượt qua.
Tôi ngẩn người, sau khi cúp máy thì nhìn người trên màn hình.
Chợt nhớ ra, Ninh Lãng đã đi rồi à?
Con người thật sự là một sinh vật kỳ lạ, khi còn sống không trân trọng, sau khi chết mới biết luyến tiếc em ấy nhường nào.
Trên ghế dài bệnh viện, tôi cảm nhận được Ninh Lãng lạnh dần đi trong lòng tôi, dưới sự tra tấn của bệnh tật, em ngày càng không vui.
Tôi rất ít nói yêu với em, bởi vì tôi cảm thấy một chữ yêu đơn giản hình như không thể hiện được tình cảm tôi dành cho em.
Tôi và em từng là bạn bè tốt nhất, sau đó em tỏ tình với tôi, tôi nói lời lạnh nhạt từ chối, chúng tôi đã trở thành người xa lạ, sau khi lập nghiệp thất bại em cho tôi tất cả tiền tiết kiệm, giúp tôi Đông Sơn tái khởi.
Trước khi ở bên em, tôi thậm chí không rõ tình cảm tôi dành cho em rốt cuộc là gì, có lẽ vì vậy, Ninh Lãng mới nghĩ rằng tôi chưa bao giờ yêu em ấy.
Em ấy chưa bao giờ biết, trong đêm tôi sẽ ôm em vào lòng, sẽ hôn nhẹ trán em, hy vọng em mãi mãi yêu tôi.
Tôi mua một một bó mãn thiên tinh, còn có đồ ăn vặt Ninh Lãng rất thích, chuẩn bị một phần rượu, lái xe đến trước mộ Ninh Lãng.
Ninh Lãng thích nơi thanh tịnh, tôi đặc biệt mua một chỗ ở vùng ngoại ô cho em.
Trước mộ có một bó hoa mãn thiên tinh đã khô héo, là tôi đặt khi đến vào lần trước, Ninh Lãng thích hoa, em đã từng nói với tôi muốn mở một cửa hàng hoa, nhưng lại cảm thấy tôi sẽ không thích, cho nên coi như thôi. Nhưng thật ra trước khi em chết tôi đã thuê được cửa hàng rồi.
Ông chủ cửa hàng hoa mất rồi, hoa cũng sẽ không nở.
Chuyện tôi hối hận nhất đời này đó là không nói với Ninh Lãng anh yêu em sớm hơn, trước khi em chết, tôi mới mở miệng.
Em cầm chiếc nhẫn vui mừng đến phát khóc, nhưng một giây sau, lại lạnh đi trong lòng tôi.
Lời tỏ tình của tôi đến quá muộn, em vừa mới vui vẻ đã rời xa tôi.
Tôi đặt bó hoa trước bia của em, sờ lên gương mặt tươi cười của em trên tấm bia lạnh lẽo, Ninh Lãng rất thích cười, trong mắt tôi em là người rất lạc quan. Lúc còn đi học em là chú hề của chúng tôi, một lần duy nhất tôi biết em đau lòng có lẽ là khi tôi mắng em từ chối lời tỏ tình của em nói là ghê tởm.
Giọng em trong điện thoại nghe rất buồn bã, nhưng khi đó đầu óc tôi trống rỗng, bản thân tôi cũng không nhớ đã nói nặng lời cỡ nào.
Lúc này tôi chúng đã cắt đứt liên lạc, sau đó nữa em giúp tôi lập nghiệp mới bắt đầu khôi phục liên lạc.
Sau đó em lại tỏ tình với tôi một lần nữa, tôi chấp nhận.
Nghe rất vô lý, dường như tôi ở bên em để trả ơn, nhưng sự thật hình như là vậy, tôi nợ em rất nhiều, cho nên tôi mới ở bên em.
Nhưng thời gian dài, tôi mới nhận ra rằng thật ra tôi cũng rất yêu em.
Cho nên tôi từ chối nhiều lần xem mắt của bố mẹ, nói với họ tôi thích đàn ông, đồng thời đã có bạn đời.
Bố mẹ trả lại một cái tát, nói là tôi làm càn.
Tôi và bố mẹ cãi nhau rùm beng, quay lại ngôi nhà với Ninh Lãng cũng trở nên cảm xúc không tốt.
Hình như em phát hiện điều khác thường của tôi, cũng không nói gì, chỉ nấu cho tôi bát mì tôi thích ăn nhất.
Hình như cuối cùng tôi cũng không ăn mì, tôi hơi khó chịu, đi thẳng về phòng sách ngủ.
Lúc tỉnh lại mở cửa ra nhìn thấy em ngồi một mình trên sofa ăn bát mì đã nguội ngắt kia.
Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng, chú hề trước kia dường như đã trở nên không vui vẻ nữa.
Một chén rượu vào trong bụng, trong dạ dày hơi nóng, gió vùng ngoại ô hơi lạnh, tôi không khỏi run người.
Rót cho Ninh Lãng một chén rượu, vẩy trước mộ em.
Tôi nói, “Ninh Lãng, em ở bên kia vẫn tốt chứ? Muốn gì thì nói với anh một tiếng, báo mộng cũng được, tối thiểu anh vẫn có thể gặp lại em.”
“Ninh Lãng à, anh rất nhớ em.”
Nhớ nhung như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt tràn vào đầu tôi, trong những ngày Ninh Lãng rời đi, hình dáng em ngày càng trở nên mơ hồ trong đầu tôi, tôi rất sợ.
Tôi sợ có một ngày em mãi mãi biến mất khỏi đầu tôi.
Tôi sợ, tôi không nhớ nổi hình dáng của em nữa.
Bia mộ rất lạnh, nụ cười của Ninh Lãng khắc bên trên, tôi ôm bịa bộ, cố gắng cảm nhận được nhiệt độ của Ninh Lãng.
Nhưng rất rét, rất lạnh.
Ninh Lãng đã chết rồi.
Tôi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.
Hết