Bệnh Trạng Dụ Dỗ

Chương 13: Ngài dạy ta, ta mới biết làm





Từ ngày Lý Đức Tráng bị mất tiền, vài hôm sau tinh thần hắn vẫn chẳng phấn chấn lên được chút nào.

Cũng may Thương Ân quả là huynh đệ tốt, đã mua giúp hắn căn nhà kia và hoàn thành giúp hắn việc sắp xếp nhà mới, nói rằng tiền còn thiếu bao giờ có thì trả lại y là được.

Lý Đức Tráng ủ rũ nhốt mình ở Đông cung, hắn không có cảm hứng, nhấc bút cũng không vẽ nổi nữa.

Thời tiết bây giờ càng lúc càng ấm áp, hoa trong viện đều đã nở.

Thi thoảng sẽ có con bươm bướm bay tới, đậu trên nhụy hoa. Mục Giản mặc y phục màu xanh lá, y ngồi luyện chữ bên bàn đá trong viện, Lý Đức Tráng nhìn một lát rồi cất tiếng gọi y:

“Điện hạ.”

Mục Giản ngước mắt: “Làm sao vậy?”

Lý Đức Tráng thần bí cười hề hề vẫy tay ra hiệu với y.

Hắn không cần ra ngoài nên ăn mặc rất tùy ý, tới cả phát quan cũng không cài, cứ như vậy mà túm lại thành một bó rồi cột lên, lỏng lẻo như sắp rơi xuống.
Hãy còn vài lọn tóc rối lưa thưa rũ trước người hắn, dáng vẻ tùy tiện mà đơn giản này không hiểu sao lại khiến người ta thấy vô cùng quyến rũ.



Mục Giản ngắm nhìn hắn, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch liên hồi, y hận không thể rút cây trâm cài của hắn ra, nhìn mái tóc dài mềm mượt của hắn xõa tung hết thảy.



Lý Đức Tráng khi đó nhất định rất lôi thôi, cũng rất đẹp.

Mục Giản đến gần hắn: “Có việc gì sao?”

Lý Đức Tráng kéo lấy cổ tay của y, ngồi xuống bên cạnh y, nở nụ cười đầy bí ẩn mà ghé vào bên tai y, ngón tay chỉ về hướng một tiểu cung nữ đang tưới nước cho hoa: “Điện hạ nhìn cung nữ đó xem, nàng có đẹp không?”

Mục Giản nhíu mày.

Hôm nào chả gặp cung nữ, có gì đẹp chứ?

Hắn đang muốn trả lời, nhưng vừa rời mắt sang đây đã trông thấy Lý Đức Tráng cười tươi rói, cảnh tượng đẹp tới mức khiến thần hồn sửng sốt. Y cảm thấy sắc xuân quanh Tây Khóa Viện đều tụ lại trên hình dáng của người này, vô thức mà mấp máy môi: “Đẹp chứ...”
Lý Đức Tráng hơi nhướng mày, nhoẻn miệng cười vui vẻ dưới trời xuân, đẹp đẽ sinh động vô cùng. Bất cứ ai trông thấy hắn lúc này, đáy lòng cũng phải ngứa ngáy một phen.

“Điện hạ nhìn eo của nàng kìa, cả đôi chân nhỏ nhắn kia nữa.”

Mục Giản dời mắt xuống.

Nhìn eo của Lý Đức Tráng,

Rồi lại nhìn chân Lý Đức Tráng…

Lý Đức Tráng gánh vác sứ mệnh hướng vai chính về con đường chính đạo!

Trước đây gấp gáp kiếm tiền, giờ đây tiền đã mất tiêu, sứ mệnh này chắc chắn không thể bỏ dở dang! Mục Giản cũng lớn rồi, cũng nên dần tìm hiểu mấy thứ này đi thôi!

Lý Đức Tráng thần bí cười khì: “Vòng eo kia thật nhỏ, nhất định là vận động rất tốt!”

Mục Giản mở to hai mắt.

Trong đôi mắt to tròn còn có nỗi nghi hoặc lớn hơn.

Lý Đức Tráng vỗ vỗ bả vai người thiếu niên: “Buổi tối sẽ cho điện hạ đồ tốt.”
Lý Đức Tráng nói xong thì vui vẻ trở về phòng.

Chờ tới buổi tối, Mục Giản mới biết “đồ tốt” mà hắn nói là xuân cung đồ.

Lý Đức Tráng rất ít khi vẽ tranh cấm nam nữ.

Nhưng vẽ cho Mục Giản toàn là tinh phẩm.

Đơn giản dễ hiểu.

Giải thích từng bước.

Dưới ánh nến lập lòe, người thiếu niên cầm tranh, khϊếp sợ đến nhìn về phía Lý Đức Tráng. Y nhìn hắn dưới ánh nến lay lắt, gương mặt đẹp mang đầy vẻ ôn hòa.

Hầu kết y trượt lên xuống, người thiếu niên ngây ngô vô ý thất thố trước mặt hắn.

“Cái này…”

Bức tranh trong tay...

Bút pháp thượng thừa, tranh vẽ cực kỳ sống động.

Trong bức tranh, từ thần thái, cử động của nhân vật đều hiện lên cụ thể và chi tiết trên mặt giấy.

Nữ nhân trong tranh lại càng duyên dáng, đầy vẻ phong tình, kiều diễm và uyển chuyển vô cùng.



Nhưng Mục Giản nhìn tranh, không hiểu sao lại ghép khuôn mặt Lý Đức Tráng lên người trên bức họa.

Lý Đức Tráng còn đẹp hơn nàng ấy.

Da trắng, eo thon, chân lại dài.

Y nhớ tới lời Lý Đức Tráng nói lúc ban ngày, chợt nghĩ: Vòng eo này của Lý thị vệ mà uốn éo thì sẽ ra sao?

Không dám nghĩ.

Bởi y vừa chớm nghĩ đã thấy đầu mình như bốc hỏa.

Mục Giản thu tranh lại: “Lý thị vệ cho ta xem mấy thứ này để làm gì?”

Lý Đức Tráng mỉm cười: “Điện hạ đừng quá thẹn thùng, là nam nhân, ai cũng sẽ có ngày này!”

Hắn càng nói càng hăng say.

Dường như chính hắn cũng từng thể nghiệm.

Mục Giản nhìn hắn sau một lúc lâu, gương mặt người thiếu niên hơi đỏ lên, như thể không tự kiềm chế được mình mà chậm rãi mở tranh ra, y xem tranh trên tay, rồi lại nhìn Lý Đức Tráng.

Lý Đức Tráng cảm thấy kỳ lạ: “Điện hạ nhìn ta làm gì?”

Mục Giản im lặng không nói.

Chỉ yên lặng lấy khuôn mặt của Lý Đức Tráng, chiếu vào người nữ trong tranh.

Đẹp đến quên đời.

Sức quyến rũ như đang đòi mạng y.

Lửa trong lòng chẳng mấy chốc đã thành hỏa hoạn, thiêu đốt toàn thân Mục Giản.

Y biết rõ mình nên buông bức tranh trong tay ra, nhưng lại không bỏ xuống được, y muốn nhìn, muốn trông thấy Lý thị vệ bày ra tư thế như vậy, muốn nhìn Lý thị vệ lộ ra vẻ mặt phong tình kia.

Mục Giản chỉ vào chỗ nào đó trên bản vẽ.

“Lý thị vệ, ngài cũng có cái này sao?”

Lý Đức Tráng cả kinh, trợn mắt há mồm:

“Ta mẹ nó không hề! Ta và điện hạ giống như nhau!”

Mục Giản chớp chớp đôi mắt.

Lý Đức Tráng hận không thể cởϊ qυầи của mình ra, tự chứng trong sạch!

Hắn hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.

“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Nữ tử trời sinh ít đi một thứ, nam nhân nhiều hơn một thứ. Nam nhân sinh ra là để ở bên nữ nhân, lấp đầy chỗ trống của nhau, điện hạ có hiểu không?”

Mục Giản nhíu mày.

Không hiểu lắm…

Người khác thiếu hay không thiếu, có liên quan gì tới y?

Nhưng Mục Giản vẫn gật đầu.

Y sợ rằng nếu như mình không gật đầu, Lý Đức Tráng lại túm một cung nữ vào đây, cho y xem cảnh thực.

Đêm đó Mục Giản mơ một giấc mộng xuân.

Y mơ thấy người trong tranh biến thành Lý Đức tráng. Toàn thân hắn đều ửng hồng, như cánh hoa đào đẫm sương dưới sắc trời tháng ba, diễm lệ khôn cùng.

Mục Giản bừng tỉnh từ trong mộng.

Y đột nhiên phát hiện mình đã làm bẩn chăn đệm trên giường, cúi đầu im lặng.

Mục Giản từng được học trong sách, đây hiện tượng mà cứ tới độ tuổi phù hợp sẽ xuất hiện.



Y không lên tiếng mà bò xuống giường, rút lấy chăn đệm, lấy một bộ chăn đệm mới vừa giặt sạch, sau đó đưa đồ bẩn cho cung nữ. Nào ngờ vừa mới cuộn chăn lại đã gặp ngay Lý Đức Tráng.

Hắn mới vừa tỉnh, dụi mắt đi ra khỏi phòng, đuôi mắt bị hắn dụi đỏ hoe, đáy mắt còn ngân ngấn nước, hắn đảo mắt nhìn thoáng qua chỗ y. Cổ họng Mục Giản đột nhiên cảm thấy khô nóng.



Lý Đức Tráng nhìn thấy chăn đệm trên tay y, vẻ mặt như gặp chuyện buồn cười.

“Chậc…”

Mục Giản lấp tức đỏ mắt!

Y luống cuống dúi đồ vào tay Lý Đức Tráng, sau đó xoay người bỏ đi.

Lý Đức Tráng ôm chăn đệm cười ha hả.

Tốt! Tốt! Tốt!

Mục Giản đã được hắn đưa đường chỉ lối!

BL cuối cùng cũng trở thành BG!

Lý Đức Tráng rất vui vẻ, chuyện mất tiền kia cũng bị vứt ra sau đầu. Sau khi giao chăn đệm cho cung nữ, hắn đẩy cửa phòng Mục Giản.

Người thiếu niên nằm bò ra bàn, đầu vùi sâu vào cánh tay, lỗ tai dưới mái tóc đen nhánh đã đỏ ửng.

Lý Đức Tráng tiến tới trấn an y:

“Điện hạ đừng sợ, có ý nghĩ như vậy là điều bình thường.”

Mục Giản chầm chậm quay đầu, đôi mắt đã giàn giụa nước mắt.



Lý Đức Tráng: “Điện hạ không hoảng, ở trên đời này, nam nhân và nữ nhân đã định là nên ở bên nhau. Điện hạ được sinh ra cũng là do phụ vương và mẫu thân của người ở bên nhau đó. Về sau điện hạ sẽ có nữ tử mà mình thích, người sẽ ở bên nàng ấy, sau đó sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu. Đây là cách để nhân loại tồn tại đến tận bây giờ.”

Mục Giản nhìn hắn, y không nói gì cả.

Lý Đức Tráng dùng hết vốn từ cha sinh mẹ đẻ để khiến y động lòng, thiếu niên lại không có phản ứng gì ngoài ngượng ngùng.

Hắn nhớ lần đầu tiên trải qua chuyện này, cho dù đã từng được giáo viên ở trường giải thích cặn kẽ, hắn vẫn hơi luống cuống đôi chút.

Dễ hiểu, dễ hiểu mà

“Tối nay ta sẽ nhờ Thái Tử điện hạ tìm cho điện hạ một nữ quan thông phòng nhé? Điện hạ thích người như thế nào, cứ nói cho ta nghe xem.”

Mục Giản cuối cùng cũng lên tiếng:

“Nhất định phải là nữ sao?”

Hoa cúc của Lý Đức Tráng vô cùng căng thẳng.

Không phải nữ, người còn muốn nam sao?!

Mục Giản rũ mắt: “Ta từ nhỏ đã ở lãnh cung, nữ nhân ở đó không phải kẻ điên, thì cũng là kẻ ngốc. Có hai nô tì bình thường đi theo bên cạnh ta, cũng vênh mặt hất hàm sai khiến ta, lạnh nhạt với ta. Ta không muốn ở bên nữ nhân. Lý thị vệ, ta nhất định phải có nữ nhân sao?”

Lý Đức Tráng có hơi đau lòng.

Nhưng một chút đau lòng này cũng đã bị nỗi sợ hãi và lo lắng dẹp tan.

Phải nghĩ ra một cách!

Nhất định không thể để y trở thành như trong nguyên tác!

“Còn một cách.”

Mục Giản: “Cách gì?”

Lý Đức Tráng giơ bàn tay trái trống không ra: “Quy tắc bàn tay trái!”

Mục Giản không hiểu: “Ngài dạy ta đi.”

Lý Đức Tráng: “…”

Mục Giản: “Ngài dạy ta, ta mới biết làm.”

Lý Đức Tráng: “…”

Mẹ kiếp!