Bệnh Trạng Yêu Say Đắm

Chương 2: Bộ mặt thật




Edit: Tiểu Màn Thầu

Cô cùng Chu Kỳ Lạc về đến nhà, suốt dọc đường đi cô có chút rầu rĩ không vui.

Nhưng điều bất ngờ chính là, rõ ràng nhìn ra cô không vui, cậu không còn làm trò để khiến cô vui vẻ giống như ngày thường nữa.

Cô đứng ở huyền quan thay dép lê, cửa nhà đóng lại vang lên một tiếng “Cạch.” Ánh đèn bên ngoài đã bị ngăn cách, làm cho bên trong phòng rơi vào một mảnh tối tăm.

Không biết vì sao cô lại có một dự cảm chẳng lành. Trong lúc cầm lòng không đặng vội quay đầu lại.

Chu Kỳ Lạc đứng cách cô vài bước chân, bởi vì bên trong phòng quá tối cô không thể nào nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu. Ngược lại trong nội tâm dâng lên một tia lạnh lẽo.

“Kỳ Lạc?” Khi cô lên tiếng âm thanh còn mang theo chút run rẩy, “Có thể mở đèn lên không?”

Cô nhìn thấy cậu nâng tay lên, nhưng lại không phải di chuyển về phía công tắc đèn mà lại hướng về phía cô. Sau đó một phát nắm lấy cổ tay của cô.

“Làm, làm gì vậy?”

Cậu không trả lời cô, nhấc chân tiến về phía trước vài bước, đứng trước mặt người cô.

Cô vội lùi về phía sau, lúc này phần lưng va vào tủ giày. “Kỳ Lạc em muốn làm cái gì?” Cô cảm thấy không ổn lắm.

Cậu cúi người xuống, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên gương mặt cô.

Cô khẩn trương đến mức không dám thở mạnh. Trong tình cảnh hiện giờ cô không biết cậu đây là có ý gì, đầu óc trở nên rối loạn.

Giây tiếp theo, cuối cùng cô cũng nghe thấy cậu lên tiếng nói: “Thích….” Dường như đang tự lẩm bẩm một mình.

Nhưng vì khoảng cách của bọn họ quá gần, làm sao mà cô không nghe thấy cho được.

“Đừng nói đùa nữa ——” Cô quay đầu về hướng khác, muốn tránh khỏi bầu không khí mập mờ này, lúng túng cười gượng hai tiếng.

“Không nói đùa!” Lời nói của cô hình như đã chọc giận đến cậu, đôi tay cậu càng nắm chặt, giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Em thích chị! Rất thích chị! Chị có biết hay không?”

Cô bắt đầu phản kháng, muốn thoát khỏi bàn tay cậu, “Đau quá!” Cô muốn dùng lời nói này để lấy lòng thương xót từ cậu.

Nhưng cậu vẫn không buông cô ra, còn đưa tay nắm lấy cằm cô, đem mặt cô hướng về phía mình, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô còn không ngừng gặm cắn một phen.

Lúc này cô mới ý thức được, hoá ra từ đầu đến cuối cô chưa từng hiểu rõ con người thật của Chu Kỳ Lạc.

Dáng vẻ ngày thường mà cô nhìn thấy, e rằng đều do cậu cẩn thận nguỵ trang mà thôi! Trước đó cô đã sớm nghĩ đến việc từ chối cậu, cô nhìn thấy trong đôi mắt cậu lộ ra vài phần dữ tợn, tóm lại không phải là do cô gặp ảo giác!

Cô hạ quyết tâm cắn thật mạnh vào môi cậu, cậu bị đau nên phải thối lui, nhưng vẫn không chịu buông tay cứ giam cầm cô như vậy.

“Chúng ta là chị em!” Cô căm giận nhìn chằm chằm vào cậu. Có lẽ cô đã thích ứng được với bóng tối, cho nên hiện giờ cô đã nhìn thấy rõ biểu tình trên gương mặt cậu.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nói thẳng như vậy, người em trai lúc nào cũng mang vẻ mặt hiền lành và ngoan ngoãn kia, hiện giờ lại tỏ thái độ khịt mũi coi thường. Cậu khẽ cười một tiếng, đáp lời: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống.”

Sau đó cậu như nhớ ra chuyện gì, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, quay về dáng vẻ ngây thơ như ngày thường, “Chị gái, vừa rồi em nói với người khác chúng ta không có quan hệ huyết thống, đã chọc giận đến chị sao?”

Đáng sợ nhất là khi nhìn thấy cậu thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, nội tâm cô chợt sinh ra sự sợ hãi. Những oán giận trước đó đã sớm tan thành mây khói, cô không biết bây giờ mình nên nói cái gì nữa.

Nhìn thấy cô không trả lời, cậu lại lẩm bẩm một mình, “Không cần nói em cũng biết, nhất định là chị đã tức giận rồi!” Giọng điệu chẳng khác gì ngày thường, mang theo vài phần lấy lòng.

Nhưng mà cô biết rõ, cậu hiện tại và trước kia hoàn toàn không giống nhau!

Đúng như cô nghĩ, cậu lập tức buông bỏ lớp nguỵ trang, “Chị có thực sự thích em không? Chị gái —-”

Câu chị gái này giống như đang mỉa mai cô. Mỉa mai cô vì cô đã từng cho rằng gia đình này hoà thuận, chỉ là cậu đang phối hợp diễn một tiết mục chị em tình thâm với cô mà thôi.

Một lần nữa cậu tiến sát đến người cô, nhưng lần này cô không để cậu tuỳ ý làm càn nữa, cô nâng tay lên tát vào mặt cậu một cái.

Cô biết rõ mình tát rất mạnh, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một âm thanh thanh thuý.

Cậu nghiêng mặt qua một bên, sau một lúc thật lâu cũng không cử động. Cô không biết mình nên làm gì đành đứng yên một chỗ, muốn lên tiếng xin lỗi nhưng cảm thấy cậu không xứng đáng.

Cuối cùng vẫn là cậu quay mặt nhìn về phía cô. Đôi mắt tựa như một hồ nước sâu, thoạt nhìn yên ắng lại rất nguy hiểm.

“Chị thích cái tên đàn ông kia….” Cậu gằn từng chữ một, “Nhưng người ta đã có vợ rồi.”

“Em đừng nói bậy!” Cô nhíu mày, cô cho rằng cậu vì muốn trả thù mới dùng cách nói xấu người khác như vậy.

Lúc này Chu Kỳ Lạc lại nhún vai, buông lỏng tay cô, hơn nữa còn lùi về sau nửa bước. Cậu nhàn nhã móc điện thoại từ trong túi ra, mở lên tìm kiếm thứ gì đó.

Cô giãy giụa làm cổ có chút đau đớn, ánh mắt đầy cảnh giác và tò mò nhìn đến cậu.

Không bao lâu sau, cậu đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Ánh sáng bất ngờ xuất hiện làm cô nheo mắt lại, sau đó tập trung nhìn vào màn hình, đột nhiên mở to mắt.

Đó là ảnh chụp tờ giấy hôn thú, người đàn ông trong tấm hình đó chính là vị đồng nghiệp mà cô thầm cảm mến. Cô cảm thấy có một chậu nước lạnh đang tạt thẳng vào người.

Quả thực việc biết đối phương đã kết hôn làm cho cô sợ hãi một phen, nhưng chẳng phải gương mặt của Chu Kỳ Lạc càng làm cho cô sợ hãi hơn sao?

“Ánh mắt nhìn đàn ông của chị tệ quá! ” Dứt lời, cậu giơ tay giúp cô vuốt lại phần tóc dài có chút rối loạn.

Cô hất cánh tay cậu ra, tức giận hét rống lên với cậu, “Bớt lo chuyện của người khác đi!”

Sau đó thừa dịp câu chưa kịp phản ứng, cô nhanh chóng chạy lên phòng, lập tức khoá trái cửa phòng của mình lại.

Chu Kỳ Lạc bị bỏ rơi ở trong phòng khách cũng không nổi giận, ngược lại còn nghiêng mặt mỉm cười.

Ánh sáng của mặt trăng chiếu vào cửa sổ sát đất vô tình ánh lên gương mặt vô hại của người nọ, tựa như một thiên sứ hạ phàm.

Nhưng hết lần này đến lần khác trong miệng luôn nói ra những lời ngược lại…..

“Muốn chạy trốn ư?” Cậu lẩm bẩm nói.

Chỉ là câu nói này nghe không giống như một câu hỏi chút nào, càng giống một câu phủ định hơn.