Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Beyond

Chương 19: [T̵i̵ể̵u̵ ̵T̵h̵u̵y̵ế̵t̵]




Chương 19: [T̵i̵ể̵u̵ ̵T̵h̵u̵y̵ế̵t̵]

Thay vì chọn tái sinh hay thoát khỏi giấc mơ Trần Gian tôi quyết định tự xóa sổ bản thân khỏi mọi thứ và khỏi khái niệm bởi tôi biết rằng dù có chọn hay không chọn thì chính tôi sẽ bị thao túng số phận bởi một thứ gì đó hoặc một cái gì đó.

Tôi đã biết rất rõ kể từ khi sinh ra mặc dù không thể miêu tả cũng không thể cảm nhận nhưng tôi luôn biết chắc rằng mọi thứ ở đây luôn luôn không đúng.

...

Tôi vẫn còn ở đây sao? Tôi đoán rằng việc tự xóa sổ bản thân khỏi mọi thứ và mọi khái niệm của thế giới này không đồng nghĩa với việc khiến bản thân mình bị xóa sổ.

Điều đó có nghĩa rằng sâu thẳm trong tôi vẫn còn một thứ gì đó, một khía cạnh nào đó bên trong tôi chưa bị xóa sổ cùng với tôi.

Hư Vô? Tự Lập? Hay là 《Khavas》?

Có lẽ là tất cả bọn chúng. Chúng vẫn còn tồn tại ngay cả khi tôi đã tự mình xóa sổ mọi khía cạnh và khái niệm của chúng.

Nếu là hư vô thì chỉ cần thoát khỏi khái niệm của nó, còn 《Khavas》 thì chỉ cần từ bỏ đi mọi thứ liên quan đến nó trong tôi. Vậy còn Tự Lập? Nó là thứ xuất phát từ chính bản thân tôi, là từ chính bản thân tôi tạo thành và là một với tôi.

Mặc dù vậy tôi đã nghĩ ra một cách thức để loại bỏ tất cả chúng. Cách này có chút ruit ro nhưng tôi ước chừng độ thành công của nó là 100%.

Nếu như việc tôi xóa sổ bản thân mình như vừa nãy thì sẽ luôn khiến tôi trở lại vì hành động của tôi giống như việc xóa bỏ đi sự tồn tại để tạo nên một sự tồn tại khác. Vậy thì lần này là triệt để xóa sổ mọi thứ từ niềm tin về sự giải thoát cho đến tất cả mọi thứ liên quan đến bản thân tôi...

...

Nhưng chưa kịp làm gì thì tôi đã được dịch chuyển đến một không gian khác.

¤Một không gian khác…¤

Khi lấy lại được tinh thần, tôi nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ. Nó không quá lớn, nội thất đơn sơ, đèn đóm hay trang trí cũng bình thường. Và điều khiến tôi kinh ngạc trước tiên là sự bừa bộn của căn phòng, một bộ bàn ghế và đồ đạc bị xê dịch được sắp xếp một cách kỳ quặc, quần áo thì ném vung vãi cả sàn nhà.

Nhưng bất chấp sự cẩu thả và lộn xộn ấy, căn phòng không hề mang đến một cảm giác ‘phản cảm’ nào, có lẽ là bởi mùi hương của tinh dầu quế khá dễ chịu phảng phất khắp nơi.



"Cạnh"

Tiếng mở cửa phá ra và bước vào là một người đàn ông khoảng trừng 23 tuổi đi vào căn phòng. May mắn thay trước lúc đó tôi đã nhanh chóng trốn vào một góc khuất ở gần bộ bàn ghế

Quần áo anh ta hơi luộm thuộm, tóc thì nhiều gàu và làn da hơi nâu. Trên tay phải anh ấy là một chiếc máy tính bảng màu xám và tay còn lại cầm một cốc cà phê.

Anh ấy đi đến bộ bàn ghế mà tôi đang trốn, không đoái hoài đến xung quanh mà trực tiếp mở chiếc laptop ra.

"Cạnh cạnh cạnh..."

▪︎Tiếng gõ máy vang lên và sau một lúc thì dừng lại.▪︎

"Cậu không định lộ mặt sao?"

...

"Không muốn biết vì sao mình ở đây à?"

▪︎Cuối cùng Junsi phải lộ diện ở góc khuất đó, gương mặt cậu ta có một chút khó hiểu, một chút lo lắng và đề phòng.▪︎

"Thật không ngờ..."

"Sau những lần viết đi viết lại cuối cùng cậu đã tự mình hiện diện tại đây!!!"

¤?¤

"Hiểu đơn giản rằng cậu đã tự hiện diện tại nơi này. Mặc dù ko thể tác động hay chạm vào bất cứ thứ gì bên ngoài căn phòng nay"

"Cậu thấy đấy những lần trước là những lần cậu bị xóa, bị chỉnh sửa, bị tác động trong khi chính cậu còn không biết. Nhưng cho đến lần này cốt truyện khởi đầu đã thay đổi."



¤Khoan khoan. Anh đang nói cái gì vậy?!¤

¤Tôi thậm chí còn không hề hỏi bất cứ thứ gì. Và đây là đâu?¤

"Ah. Xin lỗi, xin lỗi. Tôi hơi quá khích vì cậu đã có thể đến đây."

"Tôi không có tên nhưng cậu có thể gọi tôi là Kami-o"

"Vậy để tôi giải thích tất cả mọi thứ cho cậu"

...

"Sự thật rằng chẳng có vũ trụ bao la, chẳng có những dòng thời gian, cũng chẳng có bất cứ sinh vật nào tồn tại. Tất cả chỉ có tôi và căn phòng này. Tôi cũng chẳng biết vì sao mình tồn tại hay ý nghĩa của căn phòng này nhưng tất cả chỉ có vậy."

"Rõ hơn là kể từ khi tôi có nhận thức thì tất cả mọi thứ đã ở đây. Tôi hiểu được cách sử dụng mọi thứ trong căn phòng này, hiểu được những kiến thức từ tầm thường đến cao siêu nhưng chỉ duy nhất thứ tôi không thể hiểu là sự tồn tại của bản thân"

"Vậy là tôi cứ tồn tại, cứ tồn tại cho đến khi tôi quyết định viết một bộ tiểu thuyết giả tưởng nơi nhân vật trong đó có thể hiện hữu hóa tại nơi này thay vì là những chữ cái."

"Và đó là lí do cậu ở đây"

...

Tôi đã hiểu được chút ít rồi. Tóm lại anh ta chính là một tác giả đã tạo nên vũ trụ của tôi. Nhưng vấn đề duy nhất là tại sao tôi ở đây?

"Tôi không chắc chắn rằng vì sao cậu có thể xuất hiện tại nơi này. Có lẽ là do cái 'Tự Lập' mà tôi đã tự tay tạo cho cậu."

¤Vậy thì bên ngoài là thứ gì? Và anh ở đây bao lâu rồi?¤

"Bên ngoài căn phòng là một căn phòng khách nối liền với nơi này. Cậu có thể từ từ khán phá chúng nhưng đừng mở cửa ở giữa phòng khách. Tôi không thể chắc điều gì sẽ xảy ra. Câu hỏi còn lại thì tôi quên rồi. Tôi đã ở quá lâu để nhớ đến thời gian nơi này"



...

Tôi nghe theo lời của Kami ra khám phá phòng khách và tránh xa cánh cửa ở giữa phòng khách.

Phòng khách khi nhìn xơ qua khiến tôi phải rùng mình. Không phải vì các vết bẩn dưới sàn nhà hay bụi đã đóng hết vào bộ bàn ghế gỗ bên cạnh. Thứ tôi rùng mình chính là vô số các tờ giấy A4 được xếp thành đống. Chúng nhìn như hàng tá tài liệu mà Kami đã soạn ra cho một nghiên cứu nào đó.

Tôi bước đến gần chúng, lấy một trong số chúng ra và nhìn. Hàng tá câu từ với nhiều ý nghĩa khác nhau được viết vào trong tờ giấy A4 đó.

Tôi hỏi Kami về đống này thì anh ta chỉ lắc đầu và nói: Đó chỉ là một đống những vô hạn vũ trụ đã thất bại khi anh ta viết tiểu thuyết. Có thể nói nó là những lần thất bại của anh ta.

Tôi đi về căn phòng mà Kami đang ngồi. Anh ta đang viết về tôi. Nó ghi rằng tôi đang chọn lựa giữa một trong hai cánh cửa sau khi biết về mọi thứ.

¤Nếu anh viết như vậy thì tôi có thực sự đã lựa chọn một trong hai cánh cửa đó. Vậy tôi thực sự đã chọn chưa?¤

"Có. Tôi đã viết rằng cậu đã chọn cánh cửa tái sinh. Mục đích duy nhất là để viết lại câu chuyện đầy thiếu sót."

"Nhưng bằng cách nào đó chính cậu đã làm mọi thứ biến mất. Mọi câu từ liên quan đến chọn lựa cánh cửa đều tự động được xóa. Tôi đã cố sửa lại nó nhưng không được và tôi buộc lòng phải xóa sổ cậu liên tục"

"Và đúng như tôi đã viết. Cậu đã tự xóa sổ mình liên tục nhưng rồi mọi thứ lại biến mất. Đó cũng có thể là một trong nhiều nguyên do cậu ở đây. Ai mà biết được"

¤Thay vì phải chọn sao anh không viết ngôi thứ ba về việc chọn lựa. Kiểu: không rõ Junsi chọn cánh cửa nào và ánh sáng làm lu mờ mọi thứ chẳng hạn¤

"Ý kiến của cậu khá là hay. Liệu cậu có hứng thú với tiểu thuyết? Tôi có thể cung cấp cho cậu một chiếc laptop giống tôi."

¤ Có lẽ... chúng ta có thể viết cùng khi anh viết xong về tiểu thuyết của tôi..."

"Được thôi. Tôi sẽ đi lấy một chút đồ ăn cho cả hai."

...

Thật sự mà nói cứ có cảm giác sao sao khi tôi vừa nói chuyển với tác giả và lại vừa viết tiểu thuyết cùng anh ta nhưng tôi nghĩ rằng khi tôi viết tôi có thể tìm thấy cái gì đó trong tôi...

...