[BHTT] Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 6: Nói dối




Tống Li nhướng mày, khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ không có nụ cười, cho dù không có sửa sang gì vẫn xinh đẹp.

Tóc búi cao, lộ ra cái cổ trắng nõn, trên người mặc đồng phục của nhà hàng này, trên người là chiếc áo sơ mi trắng, khuôn ngực đầy đặn ẩn hiện trong làn áo, những đường nét tròn trịa đầy đặn khiến người ta không thể dời mắt. Phần thân dưới mặc một chiếc váy giữa màu đỏ đen đồng nhất, thiết kế thắt eo khiến vòng eo hoàn hảo của nàng hiện lên một cách sinh động, mặc dù nàng gầy hơn nhưng lại lộ ra một đường nét thuần túy.

Lúc này, nàng đang đứng trước bàn của khách, cầm một cuốn menu, hơi nghiêng người. Một sợi tóc buông thõng bên tai rơi xuống dưới mí mắt của khách hàng. Thậm chí còn có một mùi thơm trên tóc. Đôi mi dài khẽ chớp chớp, tuy không có nụ cười nhưng vẫn khiến người ta khao khát.

Bàn này có ba người đàn ông đang ăn, đều nhìn Tống Li, hắn ta ho sặc sụa cầm thực đơn lên tự đắc nhìn nàng.

Có một người đàn ông đã lén nhìn nàng, cố gắng đưa tay ra để chạm vào eo nàng, nhưng bị Tống Li né tránh không để lại dấu vết.

Người đàn ông có chút xấu hổ, nhìn hai người bạn đồng hành không còn mặt mũi, trong nháy mắt trở nên mở rộng hai tay. Tuy nhiên, trước khi lợi dụng, Tống Li nắm lấy cổ tay của hắn.

Tống Li hờ hững liếc nhìn hắn, mạnh mẽ ra tay, cổ tay người đàn ông trắng bệch, người đàn ông rất đau, muốn bắt tay nàng, nhưng lại kinh hãi phát hiện không thể hất tay ra.

Tống Li buông tay, nhàn nhạt nói: "Mời ông nhanh gọi món."

Người đàn ông nắm cổ tay đứng dậy, cao hơn Tống Li gần một cái đầu, nhưng hắn cũng không thể bắt tay Tống Li. Hắn lập tức đỏ mặt, cả hai người bạn đồng hành của hắn thích thú quan sát một trò hề như vậy sẽ kết thúc như thế nào. Người đàn ông chỉ vào Tống Li lớn tiếng nói: "Thái độ của cô như thế là sao? Không gọi nữa!"

Người đàn ông dường như muốn tiếp tục la hét, nhưng bất ngờ bị một cốc nước tạt vào người.

Tống Li đặt cốc xuống, nói: "Ông có vẻ không được bình tĩnh."

Người đàn ông sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại, hắn trừng mắt nhìn Tống Li một cái rồi đá lên bàn, dùng tay cứng rắn lật tung toàn bộ mặt bàn.

"Quản lý đâu! Nhân viên phục vụ của các người có phẩm chất gì!"

Ngay sau khi bàn bị lật, chuyển động trở nên lớn hơn. Tiếng hét lần lượt vang lên, Tống Li nhìn người quản lý cách đó mười mét tức giận đi về phía bên này, nhưng giây tiếp theo, vai nàng đã bị một bàn tay ấm áp giữ chặt. Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

"Lớn như vậy bắt nạt người trẻ tuổi làm gì?"

Tống Li quay đầu lại, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhưng nàng vẫn bình tĩnh lại sau khi chỉ lộ ra một chút kinh ngạc.

"Tôi bắt nạt cô ta? Vừa rồi cô ta tạt nước vào mặt tôi! Tôi đã làm gì cô ta? Tôi đánh cô ta hay mắng cô ta? Cô ta tạt nước vào tôi trước!"

Người đàn ông hét lên, Tống Li lùi lại hai bước, lộ ra vẻ mong manh mà Trương Nhất Linh quen thuộc.

Trương Nhất Linh đi tới khi nghe thấy tiếng động, cô không biết chuyện gì vừa xảy ra, cô không nghi ngờ gì nữa, kéo Tống Li lại để che cho nàng, hỏi: "Em tạt nước vào mặt ông ta à?"

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn còn ướt, có những vết nước lớn trên cổ áo.

Tống Li có chút không đúng: "Ông ta muốn chạm vào em... ông ta quấy rối em."

Trương Nhất Linh thì thào: "Làm tốt lắm."

Tống Li sững sờ một lúc, sau đó cười nhẹ.

Người quản lý giận dữ đi đến đối mặt với Tống Li, nhưng hắn thoáng thấy Trương Nhân ở phía sau Trương Nhất Linh, ngay lập tức đổi khuôn mặt thành một nụ cười tâng bốc.

"Anh Trương, sao hôm nay anh lại đến đây..."

Trương Nhất Linh biết đây là một người quen, Trương Nhân bị buộc phải vào công ty khi vừa mới học đại học, cậu đã làm quen với nhiều loại người khác nhau và quen biết các chủ nhà hàng gần công ty của mình. Không đáng ngạc nhiên.

Trương Nhân bước tới, Lưu Kiều vẫn ôm cánh tay cậu một cách thân mật.

Tống Li bị Trương Nhất Linh kéo sang một bên, ngồi trên ghế, cô hỏi: "Em không đi gặp họ hàng của em sao? Sao em vẫn chưa đi?"

Ở đây... làm công việc bán thời gian?

Trương Nhất Linh khi nghĩ đến đây càng trở nên nghiêm túc: "Cho dù không muốn đến thành phố H, lúc này cũng nên đi học thay vì làm việc ở một nơi như vậy. Tống Li, em bị sao vậy?"

Tống Li trầm mặc một hồi lâu, nàng không nói một lời. Nàng vô thức dùng ngón tay đóng chặt tay áo sơ mi, hạ mi, cẩn thận ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Trương Nhất Linh.

Tống Li nói: "Em..."

Trương Nhất Linh đột ngột rời đi, nói điều gì đó với người quản lý vẫn đang đổ mồ hôi ở đó để hòa giải rồi quay trở lại.

Trương Nhất Linh ngồi xuống, gõ ngón tay lên mặt bàn nhẵn bóng, nói: "Em không cần phải nói em đang kiếm tiền bán thời gian. Người quản lý của em nói em làm việc lâu dài ở đây."

Trương Nhất Linh cau mày nhìn nàng: "Em bỏ học? Tại sao? Có khó khăn gì không? Chị đã để lại số điện thoại và địa chỉ cho em. Nếu em gặp khó khăn sao không liên lạc với chị?"

Tống Li cắn môi dưới, đôi mắt xanh đen bắt đầu rơi lệ từng chút một.

  Trương Nhất Linh bỗng trở nên hụt hẫng, cô chỉ nhìn Tống Li khóc một lần, đó là... khi gia đình nàng qua đời trong vụ tai nạn xe hơi.

Cô vội vàng lấy tay lau nước mắt, cô còn quên rút khăn giấy, sau khi định thần, cô lấy một tờ giấy lau nước mắt, cuối cùng nghe thấy Tống Li thì thào.

Tống Li nói: "Những cái đó là... em đã nói dối chị."

Trương Nhất Linh hỏi Trương Nhân chìa khóa xe của cậu, rồi nhờ cậu giúp cô xin phép trưởng phòng nghỉ buổi chiều.

"Ngày đầu tiên đi làm lại đi xin nghỉ, không tốt sao?" Trương Nhân nhướng mày, đưa chìa khóa xe cho cô, nhìn Tống Li vẫn đang ngồi một bên. "Giúp người đẹp nhỏ đó sao? Em nói này chị, Chị có thể thay đổi cái tính mềm lòng của chị không a? "

Trương Nhất Linh không nói lời nào, cầm theo chìa khóa cùng Tống Li rời đi.

Vị khách bị Tống Li làm bể mặt vẫn còn tức giận, thấy Tống Li bỏ đi muốn đuổi theo nhưng lại bị quản lý chặn lại bằng ánh mắt cay đắng.

Trương Nhất Linh đưa Tống Li vào trong xe, khởi động xe nói: "Nhà em ở đâu?"

Tống Li nói một địa chỉ hoàn toàn khác với lần trước.

Phải gần một tiếng sau mới đến địa chỉ mà Tống Li nói.

Đó là một nơi giống như ổ chuột, một vài con hẻm đổ nát vắng vẻ, những tòa nhà ống thấp xếp chồng lên nhau trên một mảnh đất nhỏ như vậy, vô số cửa sổ nhỏ mở dày đặc trong không khí, không khí đầy hơi thở ngột ngạt. Vào buổi trưa, có vô số luồng khói nấu nướng từ trong nhà bay lên, mùi thức ăn quyện với tiếng nói phương ngữ thành phố B, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được có một nơi như vậy lại ẩn trong thành phố này.

Đây là nơi tụ họp của những người dân nghèo đang vật lộn để tồn tại ở thành phố B. Dòng người đông đúc, an ninh kém, môi trường càng tồi tệ. Khu vực xây dựng đô thị này gặp vô vàn rắc rối. Thời gian trôi qua, không ai dám để ý tới nơi này.

Xe không vào được nữa nên hai người xuống xe, Tống Li dắt Trương Nhất Linh bắt đầu đi vào trong.

Lông mày của Trương Nhất Li càng cau lại, sau khi đi được vài phút, Tống Li dẫn cô đến một cánh cổng sắt đổ nát.

Buông dây xích sắt ở cửa sắt, trước tiên Tống Li cởi dây xích thứ nhất, sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.

Trương Nhất Linh lặng lẽ bước vào. Căn phòng chật chội, bừa bộn, quần áo vứt bừa bãi, không có xoong nồi, không có thêm đồ đạc gì khác, Trương Nhất Linh có thể thấy nơi này không phải là nơi để sống.

Không có ghế đẩu, Tống Li bảo Trương Nhất Linh ngồi xuống mép giường, nàng thay bộ quần áo cũ trước khi ngồi xuống.

Trương Nhất Linh nói: "Em nói đi, đừng nói dối chị nữa."