[BHTT] Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 76




Vào giữa đêm sau khi tuyết rơi vô tận, ánh sáng ban ngày cuối cùng cũng xuất hiện.

Trương Nhất Linh điên cuồng tìm kiếm Tống Liu khắp đất nước trong một thời gian.

Nhưng vô ích.

Tống Liu biến mất không để lại dấu vết, cả người như bốc hơi. Nếu không phải vì những bộ phim nàng diễn vẫn tồn tại trong Trương gia, đặt ngay ngắn trên giá sách cạnh tủ TV, Trương Nhất Linh có thể ngờ cô đã mơ nhiều năm như vậy, lại có thêm một nhân vật chính trong sáu năm này. Đó là một nhân vật mà cô đã tưởng tượng, không có người nào như Tống Liu trên thế giới này.

  Trương Nhất Linh cuối cùng đã từ bỏ sau khi sử dụng khả năng của mình để tìm kiếm nàng trong gần nửa năm.

Tống Liu có thể là một đại nạn của gia đình cô, bây giờ khi đại nạn đã qua đi, nàng như thể chưa từng xuất hiện trước đây.

Có lẽ nàng chết thật rồi.

Nàng đã khiến cô mất nửa năm để chấp nhận hiện thực này. Suy cho cùng, con người ta vẫn cần sống cuộc sống của chính mình.

Không ai trong Trương gia biết về việc Trương Nhất Linh suýt bị Dung Tử Dương gϊếŧ hại đêm đó. Cô đã che giấu tin tức đến mức Hồ Tú Thành cũng phải chấp nhận làm vậy.

Những điều này, càng ít người biết càng tốt.

Sau khi bị Hồ Tú Thành bắt đi, Dung Tử Dương đã khai nhận tất cả tội ác mà hắn đã gây ra trước đó, bao gồm buôn bán nội tạng người, tham gia vận chuyển người...cuối cùng bị kết án tử hình. Dung Nhã Thi thở dài khi biết tin, nhưng rốt cuộc, không thể nói được gì.

Chuyện đúng sai của quá khứ là vô nghĩa để nói khi người ta đã ra đi.

Tốt hơn hết hãy xem quá khứ như cát bụi.

Tình trạng của Dung Nhã Thi dần dần được cải thiện, nửa năm sau bà chuyển từ bệnh viện về nhà, một bác sĩ có thẩm quyền đã được mời đến để chăm sóc cho bà. Mặc dù sức khỏe của bà vẫn chưa tốt nhưng hiện tại sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lưu Kiều và Tiếu Đào đã kết hôn, họ đã gửi kẹo cưới lên xuống trên kênh truyền hình Linh Long. Vì em gái của Lưu Kiều, Lưu Nguyệt sức khỏe yếu trong vài năm qua và cần được chăm sóc trong phòng đặc biệt, nên đám cưới đã không được tổ chức. Bằng chứng này thực sự có chút tiếc nuối cho thân phận của hai người bây giờ. Mọi người la ó hỏi họ gặp nhau như thế nào, Lưu Kiều nói đó là nhờ Trương Nhất Linh và Tống Liu, nếu không có hai người họ, nàng và Tiếu Đào đã không có ngày hôm nay.

Khi mọi người nói đến Tống Liu, họ im lặng một lúc.

Nàng đã mất tích trong một thời gian dài.

Họ không bao giờ gặp lại nàng sau khi nàng đoạt giải ba giải ảnh hậu hai năm trước.



Không ai nhìn thấy nàng, cũng không biết nàng đã đi đâu.

Tống Liu như bốc hơi trên thế giới, thông tin nàng không có cha, không mẹ, không có địa chỉ cố định, cũng không ký hợp đồng với Linh Long. Nàng và Linh Long thì đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào.

Ai cũng chưa bao giờ thấy nàng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, dù là nữ hay khác giới, hay thậm chí là toàn bộ Linh Long. Không ai thực sự hiểu Tống Liu, người có thân với nàng một chút cũng không biết nàng ở đâu.

Nàng giống như một vị thần đột nhiên đến hạ giới, rơi vào phàm trần, chỉ là trải qua ấm áp của trần gian, yêu hận, đúng sai, nhân quả ở thế giới này khiến cho vị thần này cảm thấy tự tại, buồn tẻ, rốt cuộc vẫn muốn trở về. Về nơi nàng cần phải về.

Người hâm mộ của Tống Liu đã cố gắng tìm kiếm nàng một thời gian khi nàng vừa biến mất, thậm chí còn phát động một chiến dịch sôi nổi trên Weibo nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

Weibo của nàng gần như trống không, nàng về cơ bản không nói, cũng không tham gia các chương trình tạp kỹ. Hầu hết Weibo của nàng là của bộ phận tuyên truyền của Linh Long để giúp chuyển tiếp các bức ảnh quảng cáo của bộ phim và có rất ít thông tin riêng tư.

Đã gần một năm trôi qua, ngay cả cột sắt cũng có chút lung lay.

Vậy cô nàng đã đi đâu trong gần hai năm này?

Tại sao không tìm thấy dấu vết...

Một người mà họ đã rất thích, vì nàng mà quan tâm, ủng hộ nàng, yêu thương nàng... Người đó đã thực sự tồn tại không?

Sông núi tràn đầy xuân sắc. Chỉ trong nháy mắt lại đến năm mới.

Trong dịp Tết Dương lịch, năm này Trương Hoa được nghỉ phép dài nhất trong lịch sử, cả công ty đều xúc động rơi nước mắt. Nhân viên vui vẻ trong kỳ nghỉ đông, mười lăm ngày đầu thu dọn đồ đạc về nhà, không còn một bóng người.

Tập đoàn Trương Hoa từ trước đến nay nghỉ nhiều như vậy chưa từng có, nhưng Linh Long không như vậy, các chương trình của năm mới đều phải thực hiện. Tuy đều là chương trình thu âm, nhưng dù sao cũng là album mới. Không được cẩu thả, sau khi làm thêm giờ liền gấp gáp làm cho qua chuyện, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ mười ngày đầu, kém nhân viên trong trụ sở chính năm ngày, nhưng ai cũng có thêm một chút tiền thưởng cuối năm, cũng không tệ lắm.

Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Linh đi nghỉ hàng năm sớm như vậy, cô có chút không thoải mái.

Vì Dung Nhã Thi bị bệnh nên bà không mấy tích cực trong Tết Nguyên Đán năm nay, đặc biệt là Dung gia. Dù Dung Tử Dương chỉ là một nhánh xa của Dung gia, nhưng xét cho cùng thì đó không phải là điều vinh quang. Hơi thiếu sức sống. Trương gia chỉ đơn giản là không đến Dung gia để thăm họ hàng, nhà họ biết Dung Tử Dương là bác sĩ riêng của Trương gia, họ thực sự không muốn bị hỏi nhiều nên chỉ viện cớ.

Về phần họ hàng Trương gia cũng không nhiều, hầu hết đều đi sau lễ hội. Linh Long đang nghỉ lễ nên không cần làm việc. Trương Nhân và Lâm Chí Tuấn đã đi du lịch nước ngoài. Giờ mọi người không biết hai người đang ở đâu. Kiểm tra thân thể của Dung Nhã Thi, Trương Minh đã đưa bà về phía nam. Cho nên trong kỳ nghỉ hàng năm, Trương Nhất Linh là người duy nhất còn lại trong Trương gia.

Có rất nhiều sách khác nhau được Tống Liu để lại khi nàng còn đi học, nàng đã đọc rất nhiều sách rất nổi tiếng, về cơ bản không viết bằng tiếng Trung. Chủ yếu là tiếng Anh, một số bằng tiếng Ý. Cũng có một phần mà Trương Nhất Linh thậm chí không thể biết nó được viết bằng ngôn ngữ nào.

Trước đây cô không quan tâm chuyện này, chỉ là đứa trẻ có trình độ ngôn ngữ cao. Có lẽ từ nhỏ đã được sinh ra trong gia đình kiểu này. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ mới 16 tuổi? Cô gái mười sáu tuổi nên mặc đồng phục học sinh cồng kềnh, thảo luận về nam sinh trong lớp người nào đẹp trai hơn, phàn nàn về độ khó bài tập của giáo viên và ai đã không vượt qua kỳ thi lần này. Lúc trước, nàng không đi đâu trong kỳ nghỉ đông, nàng không có bạn cùng lớp chơi cùng và đọc sách ở nhà mỗi ngày.

Trên giá sách cạnh tủ TV là một bộ đầy đủ các đĩa độ nét cao Blu-ray và tất cả các bộ phim mà Tống Liu đã đóng vai chính. Dì Mã cũng đang đi nghỉ.

Thử nghĩ lại, Tống Liu lần đầu đóng vai Nữ Thần trong "Lone Heart", khí chất lãnh đạm lạnh lùng như vậy, một cô gái 16 tuổi đâu nên có?

Cô vẫn có thể công nhận nàng bẩm sinh đã có khả năng diễn xuất tốt, nhưng đâu có nhiều người tài năng như vậy? Không phải diễn xuất chỉ là diễn một nhân cách khác sao? Nàng có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời như vậy mà không cần đào tạo gì.

Thực ra có quá nhiều thứ không ổn, lúc đó cô thích Tống Liu đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ.

Sáu tháng qua, có khi cả đêm cô không ngủ được, cứ thế ngồi trên ban công nhỏ trên lầu ba, châm thuốc, chỉ ngắm bầu trời.

Chính tại đây, Tống Liu đã chủ động rời bỏ cô.

Nhưng nếu Trương Nhất Linh nhớ lại nhiều chi tiết hơn, thì cô thực sự không thể biết được. Cô có thể mơ hồ nhớ lại nỗi đau và vết thương thấu tim lúc đó, nhưng cô không thể nhớ Tống Liu đã nói và làm gì vào thời điểm đó khiến bản thân cảm thấy đau đớn tột cùng.

Không chỉ vậy, cô sống với Tống Liu sáu năm. Sau đó bên nhau ba năm, trong sáu năm chung sống, cô thường nhắc lại chuyện ba năm sau đó, nhưng gần đây càng ngày cô càng thấy mình không thể nhớ nổi.

Thậm chí có ngày, cô còn không nhớ nổi hai người đã ở bên nhau như thế nào.

Tại sao lúc đó cô lại đồng ý với nàng?



Nếu lúc trước cô không hứa với nàng thì bây giờ như thế nào?

Đôi khi cô tưởng tượng cuộc sống sẽ như thế nào nếu Tống Liu chưa từng xuất hiện. Cô gặp nàng khi cô 21 tuổi, bây giờ cô đã 30. Nếu cô chưa từng gặp nàng vậy thì rất có thể bây giờ cô đã kết hôn, thậm chí đã có con, có một cuộc hôn nhân không thể nói là tình yêu, sống với một người đàn ông khác dưới cùng một mái nhà.

  Trương Nhất Linh đã đến gặp bác sĩ, bác sĩ nói với cô rằng cô không thể nhớ những thứ như thế này trong tiềm thức vì cơ chế bảo vệ của não đối với ý thức của cô. Có thể não của cô đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức. Tình huống phổ biến nhất là bị tiêm một số loại thuốc. Trong trường hợp khác, cô đã nhìn thấy hoặc nghe thấy điều gì đó khiến cô bị tổn thương về tinh thần. Phản ứng đầu tiên là tự động che lấp những ký ức liên quan để bảo vệ bản thân.

Tên khoa học của căn bệnh tâm thần này là hội chứng PTSD hay còn gọi là một lại rối loạn căng thẳng sau một sự kiện gây chấn thương tâm lý. Có lẽ là hậu chấn thương tâm lý khi có trải nghiệm hoặc chứng kiến một sự kiện gây căng thẳng sợ hãi, bất lực hoặc kinh dị.

Cô có thể nhớ người này, cô đã từng ở bên nàng rất lâu, rất lâu, có những kỉ niệm vui buồn, cô có thể nhớ mơ hồ một vài nét nhưng không thể nhớ chi tiết. Tất cả những kỉ niệm trong ký ức cô như bị một tầng sương mù bao phủ, không có thực, thậm chí không giống như đã từng tự mình trải qua.

Tống Liu dần biến thành vết sẹo trong trí nhớ của cô, vết sẹo nếu một lần chạm vào thì có thể sẽ không lành. Nên cô chỉ có thể lựa chọn không chạm vào nữa, hoặc quên đi sự tồn tại của vết sẹo này.

Nhưng cô lại quá bình thường, không ai biết cô không thể nhớ điều gì đó ngoại trừ bản thân mình. Trương Nhất Linh cảm thấy đó là một điều tốt mà cô không thể nhớ được.

Cô nghĩ mình đang dần thoát ra khỏi cái lồng này, có thể trong tương lai sẽ có có một cuộc sống mới và một vài kỉ niệm mới để bù đắp cho chín năm qua.

·

Mấy năm sau, sức khỏe Dung Nhã Thi không tốt, ngủ ít hơn, đêm đến bà thức giấc thường thấy Trương Nhất Linh chưa ngủ, đèn trên lầu ba vẫn sáng, vừa đi lên đã thấy Trương Nhất Linh ngồi trên ban công hút thuốc, ngắm nhìn màn đêm.

Đôi mắt cô xám xịt vô hồn, thậm chí Dung Nhã Thi còn nghi ngờ giây phút tiếp theo cô có thể ngủ gục trên chiếc ghế đan bằng mây, sau đó sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Điều này khiến bà cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Phải có một lý do gì đó.

Dung Nhã Thi lúc này mới chợt nhận ra có lẽ con gái mình đang yêu một người sâu sắc, tình yêu của cô nặng nề đến mức ngay cả bản thân cô cũng không biết, tình yêu này có lẽ sẽ không suôn sẻ, thậm chí đã rơi vào ngõ cụt, vậy nên con gái của bà mới lộ ra vẻ mặt như vậy.

Trong một lúc, Dung Nhã Thi muốn hỏi người này là ai, nhưng sau đó câu trả lời đã hiển nhiên.

Bà có thể chấp nhận con gái mình là người đồng tính, cũng như Trương Nhân trước đó. Sự chấp nhận của bà đối với chuyện này dần dần tăng lên. Bà cũng có thể chấp nhận cô chưa kết hôn ở tuổi 30, cô thậm chí không có bạn đồng hành nào khác. Những người xung quanh bà, hôn nhân và tình yêu nên là chuyện của hai người, gia đình bà không cần quan tâm ánh mắt người khác.

Chỉ có điều bà không muốn chứng kiến

cảnh con gái mình chìm sâu trong ngõ cụt.

Nhưng đâu là tình yêu mà người khác có thể dè bỉu?

Cuối cùng bà không nói gì.

Một ngày sau năm mới, trong khi vẫn đang trong kỳ nghỉ hàng năm. Trương Minh cùng với Dung Nhã Thi trở về, Trương Nhân và Lâm Chí Tuấn cũng chuyển về Trương gia vài ngày để ăn mừng năm mới. Những ngày này, họ vẫn đi thăm họ hàng khác nhau. Một gia đình năm người đang dùng bữa tại bàn ăn.

Không ai nhắc đến Tống Liu.

Trương Nhất Linh nhấp một ngụm cháo, chiếc thìa nhỏ bằng bạc kêu vang trong bát. Trương Nhân và Trương Minh đang tranh cãi trên bàn ăn vì một số khác biệt nhỏ về Trương Hoa, nhưng đó không phải là một cuộc cãi vã. Quên đi, cần phải nói đó là lời chỉ trích đơn phương của trưởng bối đối với con trai mình. Lâm Chí Tuấn đang trong bếp phục vụ cho gia đình. Trương Nhất Linh vừa uống cháo vừa bấm điện thoại. Trương Minh thấy vậy nói mấy câu nên cô chỉ biết thất thần đặt điện thoại xuống, húp cháo với vẻ mặt vô hồn.

Dung Nhã Thi gắp thức ăn cho cô, giọng điệu hết sức thận trọng, vì sợ cô sẽ nhớ lại chuyện buồn.

"Nhất Linh, mẹ có một người bạn. Con trai bà ấy hơn con một tuổi. Nó trẻ lại còn đẹp trai. Gia cảnh tốt, trình độ học vấn cao. Nó có vẻ đang khởi nghiệp nên không dựa dẫm vào gia đình. Mẹ nghĩ nó khá giỏi... con có muốn xem mắt không? "

Trương Nhất Linh ngừng uống cháo, bóp thìa không nói gì.

Dung Nhã Thi thấy có điều không ổn, nhanh chóng nói: "Con không muốn cũng không sao. Mẹ cứ thản nhiên nói, nếu con không muốn xem mặt, mẹ sẽ từ chối ngay."



Trương Nhất Linh uống hết hớp cháo còn lại, nét mặt mờ nhạt, không phân biệt được vui hay không vui.

Dung Nhã Thi nóng lòng muốn quay lại năm phút trước, bà sẽ không bao giờ đề cập đến vấn đề này.

Nhưng bà thật sự lo lắng cho Trương Nhất Linh, muốn con gái có người đi cùng, nhưng bà biết rất rõ con gái mình có tính khí như thế nào, bất quá giống như chính mình, có thể đuổi theo Trương Minh hai năm. Mất bao nhiêu công sức cuối cùng cũng kết hôn được, mức độ đặc biệt trong tình cảm của con gái bà không kém gì bà, trong tim cô vẫn còn một người, với tư cách là một người mẹ, bà thực sự không muốn con gái mình yêu đương một cách mù quáng.

  Trương Nhất Linh đặt bát xuống, đi vào bếp rửa tay rồi trở lại với đôi tay ướt đẫm. Dung Nhã Thi sợ hãi nhìn cô, cô mỉm cười khi nhìn thấy biểu hiện của mẹ mình.

"Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì? Mẹ vừa nói với con cái gì? Xem mắt đúng không? Được rồi, hẹn khi nào, mấy giờ?"

Dung Nhã Thi choáng váng, bà không thể phục hồi được, bà không ngờ Trương Nhất Linh sẽ thực sự đồng ý bèn trả lời trong tiềm thức, "... 7 giờ tối."

Trương Nhất Linh lại hỏi: "Ở đâu?"

Dung Nhã Thi vẫn chưa tỉnh táo lại: "... 99 Đường Nam."

Số 99, Đường Nam, nổi tiếng với phong cách hào hoa. Nói thẳng ra, đây là một nhà hàng phương Tây rất đắt tiền.

Trương Nhất Linh lau tay: "Được, con hiểu rồi."

Dung Nhã Thi cuối cùng cũng hoàn hồn: "Con đồng ý sao?!"

Trương Nhất Linh lại cười: "Tại sao con lại không đồng ý? Con không còn trẻ nữa, nên tiếp xúc với nhiều người hơn."

Chuyện này quá hợp lý, Dung Nhã Thi không thể bác bỏ một chút nào.

Bà nhìn Trương Nhất Linh đi lên tầng ba, ba phút sau lại xuống, cô thay một chiếc váy đen trang trọng, trên tay có cài một bông hoa màu đen, mang theo một chiếc túi nhỏ màu đen.

Trương Nhất Linh nói: "Mẹ, con có việc phải ra ngoài."

Bà đồng ý trong tiềm thức, nhìn cô đi ra ngoài thay giày mới phản ứng lại, hỏi: "Con đi đâu?"

Trương Nhất Linh thờ ơ nói: "Đi dự đám tang của một người bạn."

Hôm nay là tang lễ của Lưu Nguyệt.