[BHTT] Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 78




Trương Nhất Linh vội vàng chào tạm biệt Lâm Sang Ngư, thông báo cho Lưu Kiều rồi rời bữa tiệc trước, lái xe về nhà.

Vốn dĩ hôm nay gia đình cô cần đến nhà một người họ hàng, bởi vì tình cờ đúng lúc tang lễ của Lưu Nguyệt, cho nên cô đã không đi. Trương Minh và Dung Nhã Thi vẫn chưa về nhà, lúc này Trương gia yên ắng, Trương Nhất Linh ngồi trên ghế sô pha, lướt xem Weibo.

  Danh sách tìm kiếm trên Weibo rất đơn giản, Tống Liu là người đứng đầu, ngoài ra còn có một từ khóa "Nỗi đau của núi và biển" theo sát. Sau lần đầu tiên, trang chủ Weibo gần như bùng nổ hoàn toàn, cô nhấp vào một video có lượt xem cao nhất.

Nói là video nhưng đúng hơn là quảng bá cho phim mới. Sau khi dịch tên tiếng Anh sang tiếng Trung Quốc thì tên là "Nỗi đau của núi và biển".

Đầu video, nhiếp ảnh gia đầu tiên hướng máy ảnh về phía mình, khuôn mặt điển trai tiêu chuẩn nước ngoài, máy ảnh do anh cầm 80% là chụp khi đang đi dạo vì máy ảnh đang chao đảo.

Ngoại trừ khuôn mặt của anh chàng, máy quay đang ở trên một bãi cỏ rộng lớn. Cách đó không xa có một ngôi nhà, dường như có một người đang đứng cách đó không xa. Anh chàng trước tiên tự giới thiệu bản thân sau đó mới giới thiệu hãy cùng xem loại phim "Nỗi đau núi và biển". Cuối cùng, anh ta hướng máy ảnh về phía người đứng xa hơn một chút, phóng to hình dáng của cô gái.

Chết tiệt, tôi đã đúng...

Đúng đó!!! Nữ thần!!

Nữ thần ah ah ah ah!!! Nữ thần chị đã ở đâu!!!

Giúp đi, hơn hai năm rồi tôi không gặp nữ thần, cô ấy xinh đẹp hơn, tôi sắp nghẹt thở rồi đây này!!

Cho ta cắn một ngụm! Nhân tiện liếm prprprprpr nữ thần của ta!!!

Nhìn anh chàng này cũng rất đẹp trai a. Nhìn đôi mắt xanh của anh ấy đi!! Đẹp quá!!

Chờ đã... màu xanh...

Nữ thần cũng có mắt xanh, bọn họ có quan hệ gì!!!

Nữ thần hiện tại đang ở thành phố H!

Tại sao nữ thần lại đi xa thế...

Đã hơn hai năm chưa lộ mặt!! Nữ thần đã ở thành phố H hơn hai năm rồi sao?

Tại sao……?

Trước khi Trương Nhất Linh có thời gian để phản ứng trong cơn bão này, câu nói tiếp theo của anh chàng đã trực tiếp làm cô sợ hãi.

"Cô ấy là chị gái của tôi."

Kỹ năng nghe tiếng Anh của Trương Nhất Linh vẫn ở mức khá. Anh chàng ngoại quốc đi về phía Tống Liu với máy ảnh. Tống Liu trong ống kính ngày càng gần hơn. Tim của Trương Nhất Linh đập nhanh hơn.

Cô nhìn gần khuôn mặt của Tống Liu qua màn hình.

Nàng đã gầy đi rất nhiều, cơ thể nàng lấp ló dưới lớp quần áo rộng, cổ tay nhợt nhạt, rất gầy, gần như không có da thịt khiến nàng có vẻ hơi nhỏ nhắn với chiều cao hơn 1m7. Tống Liu nhìn vào ống kính, nàng cười, nụ cười có chút mềm mại dịu dàng mà cô chưa từng thấy, giống như một con vật nhỏ ngoan ngoãn vô hại, khuôn mặt vẫn xinh đẹp thanh tú như vậy, ngoại trừ vết sẹo sâu bên cạnh mắt.

Vết sẹo theo đường chéo bên cạnh mắt nàng, nàng khẽ chớp mắt, giống như một con bướm vỗ cánh, chuẩn bị bay đi.

Anh chàng ngoại quốc nói chuyện hồi lâu, chắc nói nàng sẽ là nữ chính của phim tiếp theo, là chị gái của ba mẹ anh dẫn về nhà, hai người đã ly biệt nhiều năm, cuối cùng thở dài một hơi. Tại sao cô ấy lại là chị gái tôi sao? Tôi nghe nói chị gái tôi là một diễn viên nổi tiếng ở nước C? Tôi không chú ý nhiều đến nước C.

Tất cả đều bình luận ngươi vẫn chưa hài lòng có nữ thần là chị gái của ngươi sao? Hơn nữa là một nhân vật phi thường, ba năm liền được cúp ảnh hậu. Nữ thần đệ nhất làng giải trí, aaaa sao gia đình ngươi lại may mắn vậy? Khoan đã, hai người là chị em ruột đấy à?

Ngươi không nói dối chúng ta đấy chứ?

Tống Liu không nói lời nào, cúi xuống chạm vào đầu một con cừu, mắt nhìn về phía xa xăm, ống kính dần dần thu nhỏ lại. Sau khi chạm đến núi và biển, một dòng tiếng Anh được gõ trên màn hình, bên dưới có một thứ gì đó. Một bản dịch tiếng Trung nhỏ.

  Nỗi đau của núi và biển.

Diễn viên chính: Tống Liu.

Bộ phim này kể về câu chuyện của một đôi tình nhân bị định mệnh ngăn cách, trải qua bao khó khăn gian khổ rồi lại quay về bên nhau. Tống Liu đảm nhận vai nữ chính.

Sau bao nhiêu năm, kỹ năng diễn xuất của Tống Liu vẫn ở đỉnh cao.

Sau khi đoạn phim vi mô bắt đầu, cơn bão im lặng ngay lập tức, không còn màn hình lớn nữa, có vẻ như mọi người đang xem đoạn video ngắn 30 phút này một cách nghiêm túc.

Khi toàn bộ vi phim kết thúc, đôi tình nhân bị định mệnh chia cắt cuối cùng lại được ở bên nhau, máy quay dần thu nhỏ và quay trở lại bầu trời xanh vô tận.

Một dòng văn bản tiếng Trung được đánh vào mảnh cuối cùng.

"Núi và biển mà ta yêu thích không phải lúc nào cũng bình yên. Nó luôn có những khoảng cách không thể lấp đầy".

  "Nếu một ngày ta làm phẳng khoảng cách giữa núi và biển, ngươi có thể cho ta một cơ hội quay lại không?"

Một đoạn "Nữ thần đã trở lại" Trương Nhất Linh lập tức lướt qua một đoạn, suy nghĩ đang đắm chìm trong vi phim này đột nhiên bị cắt ngang, câu nói cuối cùng vẫn ở trên màn hình một lúc lâu. Cô nhìn vào một lúc, tắt máy tính bằng một tay, uống tách trà trên bàn cà phê trong một lần——

Rồi nghẹn ngào.

Rốt cuộc, ngoài mặt lòng cô không bình tĩnh như vậy.

Tự nhiên là người nói câu cuối cùng.

Cô có thể biết ngay toàn bộ phim này được làm cho ai.

Trương Nhân canh thời gian gọi lại, hỏi cô ngay khi vừa mở miệng: “ Chị, chị đã xem chưa?”“ Nỗi đau của núi và biển " đã bùng nổ trên mạng đó?"

Trương Nhân đã nhìn Tống Liu và Trương Nhất Linh trong suốt 9 năm, cậu biết cô làm gì, nhưng cậu thực sự không biết chị gái mình đang nghĩ gì.

Trương Nhất Linh nhìn máy tính ở bên kia sô pha nói: "Chị xem rồi, em ấy làm rất tốt, diễn xuất của em ấy không hề suy giảm."

Trương Nhân nói: "Chị nghĩ thế nào?"

Trương Nhất Linh nói, "Chị phải nghĩ thế nào?"

Giọng điệu của cô rõ ràng là đang cười, nhưng không có nụ cười nào trên khuôn mặt.

Trương Nhân còn chưa kịp nói gì, Trương Nhất Linh đã nói: "Không nói nữa, buổi tối chị có buổi xem mắt, trước tiên thay quần áo đã."

Trương Nhân thốt lên: "Tống Liu đã trở lại, tại sao chị lại đi xem mắt? Chị gái của em ơi! Đừng dập máy, chờ đã—"

Điện thoại đã bị treo.

Tống Liu trở lại thì liên quan gì đến buổi xem mắt của cô?

Làm sao ai biết được có bao nhiêu chuyện đã xảy ra giữa hai người?

Tại sao phải chấp nhận nàng?

Cô vừa nhìn thấy bóng lưng của Tống Liu trong tang lễ liền lo lắng chạy ra ngoài, chỉ để xác nhận xem nàng còn sống hay đã chết. Cô vẫn có thể nhớ rõ tiếng nổ đêm đó. Có đêm cô còn nôn ra máu, bao đêm cô nghĩ nàng chết thật rồi, trằn trọc, đau đầu mất ngủ, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó bế tắc, nếu Tống Liu thật sự đã chết thì nó trở thành một vết sẹo mà cô không thể chạm vào.

Nhưng nếu nàng chưa chết thì sao?

Khi cô nghĩ về chuyện này, cô cảm thấy tảng đá lớn trong tim cô đã rơi xuống, cuối cùng không bị quấy rầy bởi những cơn ác mộng nữa. Cô và nàng không còn nợ gì với nhau. Từ đó trở đi, ngay cả khi họ được ngăn cách bởi hàng ngàn dặm, cũng không có nhiều mối quan tâm.

Cô hy vọng như vậy.

Hãy để những điều đã qua trôi đi, tất cả đều cần tiếp tục sống.

Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện trước mặt cô?

Tại sao nàng muốn làm bộ phim này? Tại sao nàng lại nói như vậy?

Cô khó mà quên được những chuyện trong quá khứ, coi quá khứ như một bóng mờ ảo, cô có thể quan sát tất cả những chuyện đã xảy ra với chúng, thậm chí có thể quên mất người—

Tại sao nàng phải đối với cô như vậy?

·

Đường Nam là một con đường thương mại nổi tiếng ở thành phố B, nơi có thể ăn uống, vui chơi và mua sắm cùng nhau. Số 99 Đường Nam nằm ở cuối con đường này, ngăn cách với thành phố sầm uất bằng một bức tường, vừa để chống lại sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài bức tường, không khí bên trong yên tĩnh và tao nhã. Tuy đắt đỏ nhưng nó vẫn thu hút rất nhiều người.

Đúng bảy giờ, đã có rất nhiều người ngồi xếp hàng bên ngoài, cô bước vào cửa, báo tên, người phục vụ dẫn cô vào phòng riêng đã đặt trước.

Trong phòng riêng đã có một người đàn ông ngồi rồi, khuôn mặt tuấn tú, ăn mặc bảnh bao. Trương Nhất Linh liếc mắt một cái, phải trầm trồ khen đôi mắt tinh tường của mẹ cô. Sau khi cô ngồi xuống, người đàn ông và cô tự giới thiệu với nhau, gọi món rồi trò chuyện, mặc dù chưa bao giờ gặp nhau nhưng ấn tượng đầu tiên về người đàn ông đối diện là rất tốt, anh ta nói chuyện đàng hoàng, cư xử rất tốt.

Sau nửa giờ, Trương Nhất Linh mỉm cười nói cô vào nhà vệ sinh một chút.

Trong nhà vệ sinh dành cho nữ, cô thoa son lên môi, ngay cả gương nơi đây cũng đẹp không tì vết, những bức tường được chạm nổi hoa văn rất tinh tế. Trương Nhất Linh nghĩ người đàn ông này không tồi. Cô có thể thử, người đàn ông có vẻ cũng vậy. Anh đã tốt nghiệp đại học cùng trường với Tống Liu. Mọi thứ đều tốt hơn, còn tốt hơn nụ cười của Tống Liu, dịu dàng hơn nàng, ân cần hơn nàng, có thể trò chuyện tốt hơn nàng và anh ta vẫn là một người đàn ông có thể kết hôn. Nói tóm lại, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì.

Lúc này, cô có thể nghĩ đến Tống Liu.

Đầu óc cô rối bời, trang điểm xong cô tự soi mình trong gương rồi tự cười trong gương.

"Chị cười quá miễn cưỡng."

Đột nhiên một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, chỉ sau đó cô mới phát hiện ra có người đứng sau lưng mình.

Cô nhìn vào gương, có người từ từ tiến lại gần cô, hơi thở của cô chợt thắt lại, tay người kia ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại sờ lên mặt cô.

Cô nhìn vào gương, đôi mắt xanh đen kia khiến cô run lên.

Có hàng ngàn cảm xúc ẩn hiện trong đôi mắt xanh đen của người đó, nó quá sâu để cô hiểu, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc này.

Nhưng khuôn mặt trong gương trông giống Tống Liu, nhưng không phải Tống Liu.

Trương Nhất Linh bị hai tay ôm chặt như vậy, đôi tay đó dường như biết chính xác điểm mẫn cảm trên eo của cô, chỉ cần xoa nhẹ, cô liền run lên không thoát ra được.

Trương Nhất Linh run rẩy: "Cô--"

Tống Liu thì thào nói: "Suỵt, em cần phải ngụy trang một chút, nếu không bị người ta nhận ra thì phiền lắm."

Nữ thần cho dù mất tích hơn hai năm vẫn là nữ thần.

Hơn nữa, nàng đã thống trị các tiêu đề của các bảng xếp hạng giải trí lớn gần đây. Thậm chí nếu ai đó quên khuôn mặt đó trông như thế nào, cũng có thể nhanh chóng nhớ lại.

Tống Liu ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào vai cô hít một hơi thật sâu. Hai người gần nhau, chỉ cần Trương Nhất Linh nghiêng đầu là có thể chạm vào đôi môi ấy.

"Người đàn ông đó là đồng tính, đã có người ở bên ngoài như vậy lại đi tìm một người xem mắt. Tốt nhất đừng xen vào cuộc sống riêng tư của anh ta. Tin em đi, anh ta sẽ không bao giờ thích chị đâu."

“Tại sao em biết hôm nay tôi sẽ ở đây?” Trương Nhất Linh lạnh lùng, cứng ngắc nói, “Sao em biết rõ ràng như vậy?"

"Em điều tra tôi?"

Tống Liu im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: "... em xin lỗi, vì em..."

"Em thực sự nhớ chị."