[BHTT] Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 9: Về nhà ăn cơm




Trương Nhân đang nói chuyện với Trưởng phòng của bộ phận nghệ thuật. Cậu ngồi vào ghế của trưởng phòng trong khi trưởng phòng của bộ phận này đứng sang một bên, mồ hôi nhễ nhại giải thích gì đó với Trương Nhân. Ngôn ngữ không mạch lạc. Trương Nhân gõ bàn, nhìn kỹ tờ giấy viết dày đặc trong tay, tay chống cằm, trầm mặc không nói cho đến khi trưởng phòng nghệ thuật đứng gần đó quỳ xuống.

Tên Trưởng phòng nói: "Trương tổng, cái này-có chuyện gì không?"

Có quá nhiều thứ không ổn, con cáo già này.

Mặc dù Trương Nhân vào công ty được ba năm nhưng dù sao trình độ cũng có hạn, lại không kiên nhẫn đi quanh quẩn với những con cáo già như vậy, vỗ mạnh tờ giấy trên bàn đứng lên: “Trưởng phòng Hồ, tuy tôi còn trẻ, tôi không có nhiều kinh nghiệm như anh. Anh cũng là tiền bối của công ty, tôi tôn trọng anh, nhưng anh thật sự nghĩ tôi không làm gì được anh sao? "

Trương Nhân chỉ tay trên mặt giấy, cười nói: "Anh muốn ăn bánh mì hay uống rượu ngon."

Trưởng phòng bộ phận nghệ thuật mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng trong mùa đông lạnh giá, cửa phòng không đóng. Trương Nhất Linh cũng không biết mình đã đứng ở cửa bao lâu. Mãi đến khi Trương Nhân và vị trưởng phòng kia nói chuyện xong, hai người đi ra ngoài thì thấy cô đứng ở cửa, cô muốn đi nhưng đã bị Trương Nhân bắt được.

Cách bài trí văn phòng của bộ phận Nghệ thuật giống hệt trên lầu, nhân viên ở ngoài, trưởng phòng ở trong. Trương Nhân kéo Trương Nhất Linh đến cửa văn phòng, tự nhiên tất cả nhân viên của bộ phận này đều đổ dồn ánh mắt vào.

Các nhân viên của bộ phận nghệ thuật im lặng, lặng lẽ quan sát vị phó tổng trẻ tuổi và người phụ nữ đang bị cậu kéo.

Tại sao nó hơi giống tình yêu công sở?

CEO độc đoán yêu thích nhân viên?

Người phụ nữ đó là ai, tại sao chưa từng nhìn thấy?

Có phải là người mới từ phòng kế hoạch không? Buổi trưa nghe bọn họ nói có người mới đặc biệt ưa nhìn.

Không phải công ty chúng ta không cho phép có tình yêu công sở sao?

Không phải là do Trương tổng đặt ra sao?

Có giọng nói huyên thuyên từ bên ngoài, Trương Nhân lắng nghe một chút rồi cười tinh nghịch.

Trương Nhân đứng rất gần Trương Nhất Linh. Những người khác không thể nghe thấy họ đang nói gì, hai người ở quá gần, dường như thực sự ái muội.



Trương Nhât Linh nói: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Nhân xoa trán hỏi: "Chị, chị nghĩ gì về Lâm Chí Tuấn?"

Trương Nhất Linh lập tức nhớ ra khuôn mặt của người đàn ông nổi bật đến mức khó có thể quên được.

"Người hôm qua cùng đi ăn với em? Tình địch của em?"

Trương Nhân buông một tiếng "tsk": "Em nói vậy để thu hút sự chú ý của em ấy, mặc dù Lưu Kiều trông khá đẹp--"

Trương Nhất Linh nheo mắt, gằn từng chữ: "Để thu hút sự chú ý của em ấy?"

Trương Nhân: "Chị có nghĩ em ấy- có thực sự lịch lãm không? Mặc dù có vẻ không nói nhiều, nhưng thực sự là một người rất thú vị. Chị tiếp xúc với em ấy nhiều hơn sẽ biết, em có thể đảm bảo bây giờ mọi người thích loại đàn ông này, em ấy sẽ rất nổi tiếng trong tương lai a. "

Đúng là như vậy, nhưng nghe hơi kỳ quái.

Trương Nhất Linh nhìn Trương Nhân đầy nghi ngờ.

Trương Nhân nói: "Chúng ta cũng là con người, có gì sai khi thích một người đàn ông đâu?"

Vấn đề này là nghiêm trọng.

Trương Nhân hoài nghi: "Trương Nhân——"

Giọng nói hơi lớn, Trương Nhất Linh định thần lại, các nhân viên xung quanh phòng nghệ thuật mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hai người họ. Cô nhớ cô đến đây vì công việc, chủ đề này không thích hợp để nói trước đám đông.

Trương Nhất Linh thì thào: "Về nhà nói tiếp."

Nói xong liền vội vàng vào phòng trưởng phòng, Trương Nhân quét qua phòng nghệ thuật, nhân viên cúi đầu tiếp tục làm việc, giống như không nghe thấy gì.

Mặc dù họ không nghe thấy gì, ngoại trừ tên thật của lão bản.

Chuyện này lan khắp công ty trong vòng năm phút đồng hồ, từ cô gái ở sảnh tiếp tân tầng một, thư ký đến lãnh đạo ở tầng cao nhất. Mọi người đều biết hôm nay ở bộ phận nghệ thuật, người mới của phòng kế hoạch đã nói chuyện với lão bản. Sau năm phút, gọi thẳng tên lão bản, giọng điệu của cô nghe không được tốt lắm, lão bản cũng không tức giận.

Mối quan hệ giữa hai người này là gì?

Trương Nhất Linh lấy tài liệu, mua một ít đồ uống từ tầng dưới, lên lầu, phân phát cho đồng nghiệp rồi đưa tài liệu cho trưởng phòng bộ phận của mình. Cơn giận của tên trưởng phòng đã giảm bớt, hắn yêu cầu cô ngồi xuống một cách thoải mái.

Tên trưởng phòng đảo mắt nhìn hai lần, dù có vẻ khó chịu thế nào, nhưng dù công việc có tồi tệ đến đâu cũng không thể trì hoãn người đẹp trước mặt. Có vẻ như Trương Nhất Linh rất thân thiết với lão bản. Nếu như Trương Nhất Linh ủy khuất, hắn thực sự sẽ bị lên án.

Vừa rồi hắn không nghĩ tới mức độ như vậy, lại thô lỗ với Trương Nhất Linh——

Tên trưởng phòng cười nói: "Nhất Linh a- Vừa rồi tôi không cố ý tức giận. Cô biết tình hình bộ phận của chúng ta rồi đó. Có rất nhiều chuyện, chắc chắn tôi sẽ càng thêm tức giận. Đừng để ý."

Trương Nhất Linh nở nụ cười: "Không phải, là do tôi sai."

Theo quan điểm này, mặc dù hôm qua Trương Nhất Linh đã bỏ dở bữa tiệc nhưng cô đã nghỉ buổi chiều. Có lẽ có chuyện quan trọng chưa kịp nói. Rốt cuộc cũng không biết tình hình cụ thể của gia đình cô. Còn những thứ khác thì sao?

Tên trưởng phòng trò chuyện với Trương Nhất Linh một lúc, càng nhìn càng thấy hài lòng, hắn cảm thấy cô là một người thông minh.



Và cũng là một mỹ nhân.

Bên ngoài văn phòng, tin đồn đã bắt đầu bay xa.

Từ việc đoán Trương Nhất Linh thực sự biết Trương Nhân từ khi còn nhỏ. Cho nên cô đã thân thiết với Trương Nhân, đến việc Trương Nhân đã yêu Trương Nhất Linh ngay từ ngày đầu tiên đi làm và muốn hạ gục cô, đủ loại tin đồn khác nhau, chỉ trong vòng một giờ đã lan rộng khắp công ty.

Chuyện này cũng không thể trách bọn họ quá nhàn rỗi, đúng là Tổng giám đốc hiện tại còn quá trẻ, nhưng lại lộ ra vẻ trưởng thành ổn định không như thanh niên. Ngoài sự trưởng thành còn có một chút nóng nảy cùng chút trẻ con thỉnh thoảng lộ ra. Lại đẹp trai, là người thừa kế thứ hai của tập đoàn Trương Hoa, cao ráo, giàu có, đẹp trai điển hình, nhưng không có phụ nữ nào thân với cậu, ngay cả thư ký với thân hình mảnh khảnh, khí chất xuất chúng cũng thầm than tổng giám đốc nhiều năm như vậy lãnh đạm. Cậu thậm chí không nhìn thẳng vào mắt cô. Việc mọi người muốn biết Tổng giám đốc thích mẫu phụ nữ như thế nào là điều tất yếu.

Về phần người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Trương Hoa, cô con gái cả Trương gia, trong công ty biết đó thực sự là một người sống trong truyền thuyết.

Tuy nhiên, Trương Nhất Linh không thể nghĩ một ngày nào đó, cô và em trai của mình cũng có thể xảy ra scandal.

Trương Nhất Linh ngơ ngác tránh người thứ mười tám hỏi cô có phải là người yêu tổng giám đốc không, công việc cô đang có đã bị trưởng phòng giao cho người khác, cô còn đang giải quyết rất nhiều việc, đột nhiên xảy ra chuyện. Mọi thứ đã qua đi, không thể tránh khỏi một chút bối rối.

"Nhất Linh, tôi có quá nhiều việc, em giúp tôi xem cái này được không?"

"Được rồi—"

Giờ nghỉ trưa, cô gọi về nhà.

Là Dì Mã trả lời điện thoại, bà ngồi ở trên sô pha đan áo len, để điện thoại qua một bên, lên lầu gọi Tống Li xuống.

Một lúc sau, giọng của Tống Li qua điện thoại.

"Alo-- Tôi là Tống Li"

Giọng của nàng rất hay, như nước suối chảy qua núi rừng, trong sạch và mềm mại độc đáo.

Trương Nhất Linh thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, như thể cô đang buông bỏ những áp lực của mình.

Cô cười thầm, cong môi: "Là chị".

Trương Nhất Linh xoa trán, cảm thấy hơi đau đầu. Cô không có thời gian để ăn trưa. Bận rộn cả ngày, mệt mỏi đang đè nén trong lòng cô bộc phát từng chút một, thậm chí cô còn không nhận ra có rất nhiều sự dịu dàng trong giọng nói.

Trương Nhất Linh nói: "Ngày hôm nay của em thế nào? Bác sĩ Dung đã đến kiểm tra chưa? Anh ấy có nói gì không?"

"Bác sĩ Dung nói sau hai ngày nghỉ ngơi thật tốt sẽ không sao nữa. Dì Mã và em đã nướng bánh xoài ở nhà—" Tống Li kêu lên, "Dì Mã bảo em đừng nói gì cả. Muốn dành cho chị một điều bất ngờ. "

"Dì ấy nói chị thích cái này nhất."

Dì Mã đang cười toe toét, than thở nhàn nhạt phát ra từ điện thoại.

Trương Nhất Linh yên lặng lắng nghe, tự rót cho mình một tách trà.

Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy, trầm giọng hỏi cô: "Bạn trai em gọi?"

Trương Nhất Linh lắc đầu cười, còn đồng nghiệp thì thầm, vậy tại sao em lại cười dịu dàng như vậy a?



Trương Nhất Linh cầm điện thoại, nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay chị mệt quá. Ở công ty nhiều việc thật"

Tống Li kêu lên, đầu bên kia đột nhiên có tiếng ồn ào, vài tiếng meo meo, một lúc sau mới trở lại bình thường nói: “ Sweetheart vừa chạy vào muốn lấy điện thoại chơi. Tay em nhanh hơn a "

Trương Nhất Linh cười, nói "Thật lạ là "Sweetheart "không thân cận ai ngoại trừ Trương Nhân."

Tống Li không để ý tới cô: "Chị vừa nói cái gì?"

Trương Nhất Linh nói: "Chị nói "Sweetheart "không thân cận với ai ngoài em trai chị cả, thật hiếm."

Tống Li nói, "Hả"

Vừa rồi mèo trắng cứng cáp nhào lên, giật lấy điện thoại của nàng, cuối cùng nàng cũng giật lại, thật sự không nghe rõ cô nói gì.

“Chị nói.” Trương Nhất Linh dừng lại, mỉm cười nói, “Chị rất nhớ em.”

Đột nhiên chỉ có tiếng thở ở hai đầu điện thoại.

Đồng nghiệp vừa bưng tách trà bên cạnh vừa trợn mắt, đây không phải là bạn trai thì là cái gì a, chắc em ấy không liên quan gì đến tổng giám đốc đâu, sao có thể bị tấn công nhanh như vậy.

"Em đợi chị về ăn tối."

Trương Nhất Linh chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị cúp, nhìn điện thoại đã bị treo, cô có chút bất lực thở dài, nhưng tâm trạng của cô đã tốt lên một cách khó hiểu.

Cô không biết Tống Li ở đầu bên kia điện thoại đã đỏ mặt như muốn chảy máu, ngồi trên sô pha hồi lâu.

Trương Nhất Linh vừa mới trở lại chỗ ngồi, Trưởng phòng liền đi tới bên cạnh cô.

Tên trưởng phòng cười nói: "Nhất Linh, hôm nay mời cô đi ăn cơm được không?"

Tâm trạng Trương Nhất Linh tốt, cười nói: "Có người ở nhà chờ tôi trở về ăn cơm, sẽ không làm phiền trưởng phòng."