Thiệu Hinh Ngôn nghe thấy tiếng lên đạn không chút do dự, thời điểm đối phương chuẩn bị bóp cò, Thiệu Hinh Ngôn đạp chân lấy trớn và đập đầu về phía tay đối phương. Rõ ràng đối phương bất ngờ với hành động liều mạng của cô, trực tiếp đâm vào nòng súng, điều này tạo ra khe hở giúp cho Thiệu Hinh Ngôn hành động.
Súng do va chạm rơi xuống đất, người đàn ông dùng cả hai tay tóm lấy Thiệu Hinh Ngôn, ném cô vào tường, cô bị va đập mạnh đến hoa mắt, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để chống cự. Lúc này trong bếp Lưu Giai Mẫn đang ở trong phòng nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền đi ra, cô nhìn thấy khẩu súng rơi trên mặt đất, tỏa ra ánh sáng kim loại, liền nhận ra Thiệu Hinh Ngôn không hề nói đùa.
Thiệu Hinh Ngôn liếc nhìn Lưu Giai Mẫn, cô sợ người đàn ông này sẽ tấn công đồng nghiệp của mình nên đã dùng hết sức kéo người đàn ông phía hành lang. Trong cả quá trìn, Thiệu Hinh Ngôn thường xuyên bị đánh, mặt cô sưng tấy, chuyển sang màu tím xanh.
"Giai Mẫn! Nhặt súng lên!"
Lưu Gia Mẫn nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, nhưng là bác sĩ pháp y, cô chưa bao giờ quen với súng ống như Thiệu Hinh Ngôn, khẩu súng trong tay cô liên tục run rẩy, nhưng cô không thể tập trung, cô bắn hụt cả hai phát.
"Chết tiệt! Đồ khốn! Ai cử mày đến đây?"
Đối phương không có phản ứng gì mà tiếp tục tấn công.
Thiệu Hinh Ngôn bị đẩy đến cực điểm, cô kéo miếng băng trên tay ra, chịu đựng cơn đau âm ỉ còn chưa khỏi, đấm vào bụng người đàn ông đó, hai người giằng co, Thiệu Hinh Ngôn cố ý kéo anh ta về phía cầu thang. Ở rìa cầu thang, Thiệu Hinh Ngôn nắm lấy cổ áo của đối thủ và cùng đối thủ lăn xuống cầu thang.
"Hinh Ngôn, cô không sao chứ?" Lưu Giai Mẫn hét lên ở đầu cầu thang.
"Giai Mẫn! Quay lại đồn cảnh sát đi, đừng về nhà!"
Thiệu Hinh Ngôn hét lên trong khi thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông, tăng tốc xuống cầu thang và lao xuống cầu thang, trong khi người đàn ông đuổi sát theo cô.
Sau khi Thiệu Hinh Ngôn thoát khỏi cầu thang, cô chạy về phía đường phố, người đàn ông vẫn đuổi theo cô, cô chạy qua đường khiến những chiếc xe bấm còi inh ỏi.
Họ chạy qua hết con phố này đến con phố khác. Ngay khi Thiệu Hinh Ngôn nghĩ rằng cô sắp trốn thoát, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và chặn đường cô, trước khi cô kịp phản ứng, một vài người đàn ông mặc vest đã tiến đến gần cô. Cô quay lại và và chạy điên cuồng theo hướng khác.
"Làm thế quái nào họ biết tôi đang ở đây?" Khi Thiệu Hinh Ngôn đang chạy, cô nhìn thấy một chiếc xe tải phía trước đang chuẩn bị lái đi. Cô nhảy lên phía sau xe và chiếc xe tải lao về phía trước. Chiếc Land Rover phía sau cô cũng lao về phía cô với tốc độ tối đa, như không quan tâm đến thương vong.
Thiệu Hinh Ngôn thực sự không còn lựa chọn nào khác, cô nhìn thấy chiếc Land Rover mạnh mẽ như thế nào, mặc dù chiếc xe tải chạy không chậm lắm nhưng cô vẫn nhảy về phía bên đường, lăn sang một bên vài vòng và chạy về phía một con hẻm nhỏ. Chiếc Land Rover quá to nên không thể chạy vào ngõ được.
Vừa chạy cô vừa cảm thấy kỳ lạ, sao hành tung của mình lại bị phát hiện?
"Ring reng reng——"
Điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên, cô phải dừng lại ở góc ngõ để nghe điện thoại, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển và tay run rẩy vì adrenaline dâng cao.
"Xin chào?"
"Hinh Ngôn!? Cô có khỏe không? Cô đang ở đâu!" Giọng nói lo lắng của Lưu Giai Mẫn vang lên trong điện thoại.
"Tôi còn ở bên ngoài, cô đã tới đồn cảnh sát chưa? Mấy ngày này đừng về nhà! Nguy hiểm!"
"Tôi mới đến, chuyện gì thế này? Người cầm súng là ai? Trời ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra ở một nơi an toàn như vậy trong nước."
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi-"
Thiệu Hinh Ngôn đang cầm điện thoại, muốn nói gì đó lại dừng lại, cô chợt nhận ra điều gì đó, trong vụ tai nạn ô tô trước đó, cô nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ trên đường cao tốc... Cô cúi đầu nhìn điện thoại.
"Nó có thể là..."
"Hinh Ngôn? Cậu bị sao vậy!? Nói gì đi! Tôi rất lo lắng!"
"Đừng nói nữa, Giai Mẫn, tôi sẽ liên lạc với cô sau."
Thiệu Hinh Ngôn nói xong, cúp điện thoại, đồng thời kiên quyết ném điện thoại vào tường ngõ cho đến khi nó vỡ vụn, cô nhặt điện thoại ném vào thùng rác ngắn trong
ngõ, sau đó chạy nhanh rời đi.
Ba người đàn ông mặc vest đen xuống xe Land Rover, đi vào ngõ, nhặt điện thoại di động trong thùng rác lên kiểm tra.
Một người đàn ông mặc vest gõ nhẹ vào tai nghe Bluetooth:
"Cô ấy bỏ chạy và dường như đã phát hiện ra. Cô ấy thậm chí còn đập vỡ điện thoại của mình."
"Bắt sống bọn họ." Một giọng nữ trầm trầm vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Dạ!"
___________________________________________
Chuyện thúc giục kết hôn ngày hôm đó giống như một giấc mơ, Trác Thế Tuyết trở lại cuộc sống bình thường, điểm khác biệt là nàng luôn chú ý vào điện thoại di động của mình.
Nàng luôn tự hỏi liệu Isabella có gửi tin nhắn trong giây tiếp theo hay không.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Cô bồn chồn, mấy lần nhấc điện thoại lên, xem lại tin nhắn từ số điện thoại xa lạ gửi đến.
Giao diện trò chuyện hiển thị:
[Em yêu, tối nay sau giờ làm việc tôi có thể ăn tối với em không? Tối qua chúng ta đã gặp nhau. Hôm nay tôi nhớ em rất nhiều và tôi muốn gặp em.]
[Tôi không đi! Chị có thể tự ăn và đừng làm phiền tôi. Tôi không muốn nhìn thấy chị.]
[Tôi sẽ đón em trước cửa công ty bạn lúc 6 giờ tối nay.]
Nàng lướt qua giao diện, dừng lại ngay câu: " Tôi không đi! Chị có thể tự ăn và đừng làm phiền tôi. Tôi không muốn nhìn thấy chị." Lúc này, nàng cảm thấy vô cùng choáng váng. Ngược lại với nàng, Isabella gửi cho nàng những tin nhắn dỗ dàng, cô ấy không hề nóng nảy và rất kiên nhẫn.
Điều này khiến nàng càng đau khổ hơn, nàng cảm thấy rất có lỗi vì trước đây đã thô lỗ với Isabella.
Hơn nữa, Trác Thế Tuyết nhiều lần nghĩ tới những lời Isabella nói trong nhà hàng, Isabella dường như đã thực sự buông bỏ bản thân mình, cuộc gặp ngày hôm đó có phải là lần cuối cùng không? Isabella nói rằng cô sẽ không bao giờ làm phiền nàng nữa. Điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa sao?
Đáng lẽ nàng nên hạnh phúc mới đúng, nhưng sao nàng chỉ toàn cảm thấy buồn khổ vậy? Nó khiến nàng không thở nổi, thực sự rất đau đớn, toàn thân ngứa ran, càng kéo dài thì cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Isabella thực sự thay đổi? Phải chăng nàng đã bỏ định mệnh trong cuộc đời mình? Nàng đã mất đi người yêu thương mình nhất?
Càng nghĩ nàng càng sợ hãi và càng tuyệt vọng.
Khi không muốn Isabella xuất hiện trước mặt mình, Isabella luôn đeo bám, nhưng giờ đây khi đã đạt được ước muốn của mình, nàng thực sự không thấy vui chút nào, đầu óc và trái tim nàng đâu đâu cùng tràn ngập bóng hình Isabella.
Nàng muốn gọi đến số máy kia vô số lần, trăm lần, vạn lần, dù biết có thể cô sẽ không bắt máy nhưng nàng rất muốn nghe giọng nói của Isabella. Nàng muốn nói rằng nàng yêu cô ấy và muốn xin lỗi cô ấy.
Chỉ cần nàng khuất phục, nàng sẽ về bên Isabella.
Chỉ cần khuất phụ...
Nàng thật sự điên rồi.
Trác Thế Tuyết chán nản tan làm, đi bộ ra đường, nơi người người qua lại tấp nập nhưng nàng lại cảm thấy cô đơn.
Nàng đi đến một tiệm bánh ngọt gần đó, muốn ăn chút đồ ngọt để giải tỏa tâm trạng, vừa bước vào cửa tiệm bánh, một người phụ nữ tóc bạch kim đi ngang qua khiến nàng chú ý, nàng vô thức nắm lấy bàn tay đối phương.
"Này! Isabella?"
Người kia kinh ngạc quay lại nhìn nàng, đó chỉ là một khuôn mặt bình thường, không tin xảo như Isabella.
"Ồ, xin lỗi..."
Trác Thế Tuyết vội vàng rút tay lại, cảm thấy xấu hổ vì mình nhận nhầm người, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác áy này vì đã body-samsung người khác.
Nhưng cái đó có là gì so với nỗi thất vọng?
Nàng đã hy vọng rằng khi vừa nắm lấy tay đối phương, người kia quay lại sẽ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng của Isabella đang mỉm cười, và ôm nàng vào lòng.
"Sao cô lại khóc? Cô có sao không?" Khi người phục vụ ở tiệm bánh nhìn thấy Trác Thế Tuyết bất giác khóc, anh ta có chút lo lắng hỏi rồi đưa khăn giấy cho cô.
Trác Thế Tuyết cầm khăn giấy che mặt lại, càng khóc càng đau đớn.
Isabella, Isabella, Isabella!
Isabella không còn xuất hiện nữa. Nàng cảm thấy mình như một con chó bị bỏ rơi bên đường, không tìm được đường về nhà. Những trụ cột nâng đỡ sự sống của trái tim cô đang sụp đổ. Isabella đã mang đến cho nàng cả sự dịu dàng và đau đớn vô tận. Ngoài cô ra không ai có thể hàn gắn và bước vào trái tim nàng một lần nữa.
Hãy để nàng quay trở lại với Isabella, dù là một con chó hay một nô lệ, sao cũng được, nàng thực sự quá đau đớn...
___________________________________________
Editor : Có thể mọi người thấy con người Tiểu Tuyết đầy mâu thuẫn, nhưng trong thực tế mình đã gặp rất nhiều người giống nàng.
Bà Beo chắc không có thật
Phải chi mình gặp được Hinh Ngôn