Khi nhìn thấy cặp song sinh nữ, Thiệu Hinh Ngôn sửng sốt một chút, không biết nên phản ứng thế nào.
Họ mặc những chiếc váy có kết cấu nhẹ, gần như trong suốt, thân thể ẩn hiện dưới váy, hạt đậu màu đỏ anh đào và bộ ngực tròn trịa không hề bị che khuất. Với mái tóc dài thanh tú, đôi môi đỏ hé nhẹ và đôi mắt phù phiếm, họ trông giống như những succubus* gợi tình và quyến rũ chuyên câu dẫn đàn ông.
* succubus : bà quỷ này xuất hiện trong thần thoại Do Thái, chuyên vô giấc mơ và hút trung tình của đờn ông
Thiệu Hinh Ngôn tin rằng một người đàn ông dù có được giáo dục tốt đến đâu cũng sẽ không thể kiềm chế được bản thân khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Họ dường như còn rất trẻ, có lẽ chỉ mới đôi mươi. Cô không khỏi tưởng tượng sẽ ra sao nếu mất đi một cặp song sinh như vậy. Cha mẹ họ có lo lắng không? Họ có buồn không ? Họ đã trải qua những gì trươc đây? Những gã đàn ông ghê tởm đó đã "xâm phạm" họ như thế nào? Liệu họ có rơi nước mắt khi tâm trí được phục hồi? Hay là họ không thể có thời gian riêng của mình...
Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy buồn.
"Chủ nhân, ngài đứng có mệt không? Hãy đến ngồi giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ xoa bóp cho ngài." Một cô gái trầm tư nói, vẫy tay với Thiệu Hinh Ngôn, nụ cười của cô ấy thật ngọt ngào, giống như ánh nắng ấm áp.
Họ dường như không quan tâm đến khẩu súng mà Thiệu Hinh Ngôn đang cầm, Thiệu Hinh Ngôn thận trọng nhìn xung quanh, nhưng cô phát hiện ra rằng trong phòng không có gì khác ngoài một chiếc giường và chiếc ghế dài được chạm khắc bằng gỗ gụ nơi họ đang ngồi. Cô từ từ đeo súng vào thắt lưng nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác.
"Không cần xoa bóp." Giọng điệu Thiệu Hinh Ngôn trầm xuống, sắc mặt có chút đỏ bừng, khi đối mặt với hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp ày, cô thậm chí không dám nhìn. "Hai người không sao chứ?"
Nghe được câu hỏi của Thiệu Hinh Ngôn, bọn họ nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh cười lớn, chính cô gái vừa rồi vẫy tay với Thiệu Hinh Ngôn nói: "Chúng tôi là đều rất tốt chủ nhân, chúng tôi đã chờ đợi ngày quay lại. Chủ nhân hy vọng hôm nay chúng tôi sẽ làm được điều gì đó cho ngài. Người có việc gì không?"
Thiệu Hinh Ngôn chợt nhận ra mình không thể hỏi những câu rất bình thường, ví dụ như câu hỏi cô vừa hỏi: "Hai người có sao không?" là chuyện liên quan đến cảm xúc cá nhân, dường như họ không thể trả lời mà chỉ đáp lại bằng chính lời nói của cô, nó đồng nghĩa với việc không có câu trả lời.
"Các cô thường làm gì cho các chủ nhân khác ?"Thiệu Hinh Ngôn theo dòng suy nghĩ tiếp tục hỏi họ.
"Ừ, chúng ta cùng ngài tiếp xúc, đương nhiên làm ngài vui vẻ hơn." Một cô gái khác nói: "Chủ nhân muốn chúng tôi hầu hạ ngài như thế nào?"
"Tôi tạm thời..." Thiệu Hinh Ngôn đi tới cửa kính, cô từ cửa sổ kính suốt từ tầng cao nhất của tầng nhà nhìn xuống thành phố bên dưới, có lẽ nhiều người sẽ không biết sự hào nhoáng bên ngoài đang che đậy một nơi kỳ lạ thế này.
"Tôi không cần bất kỳ sự phục vụ nào các cô, tôi chỉ muốn trò chuyện. Hai cô có sẵn sàng trò chuyện với tôi không?"
"Tất nhiên rồi, thưa chủ nhân."
"Tên của các cô là gì?"
Thiệu Hinh Ngôn cảm thấy rằng nếu cô có thể biết được tên thật của họ, cô có thể tìm ra một số manh mối khi quay lại đồn cảnh sát để kiểm tra những người mất tích.
"Tên tôi là Trần Duyệt, Duyệt (悦)có nghĩa là phấn khởi." Một cô gái nói tên cô ấy và chỉ vào người còn lại ít nói hơn. "Cô ta tên là Trần Việt, Việt (越)* có nghĩa du dương."
* chữ Việt này cũng nằm trong từ Việt Nam 越南,nó còn có mấy nghĩa lận, nhưng đoạn dưới có miêu tả giọng nói của cô ấy, nên mình lấy nghĩa này.
Ngay cả cách phát âm tên cũng giống nhau (đều là Yuè), không sợ nhận nhầm sao ?
"Chủ Nhân, ngài tên là gì?" Trần Duyệt nói.
Thiệu Hinh Ngôn suy nghĩ một chút, cô cảm thấy không cần thiết phải nói ra tên thật của mình, cô cảm thấy cái tên Trần Duyệt và Trần Việt này hình như không có thật.
"Tôi tên là Thiệu Ngôn."
Thiệu Hinh Ngôn đi từ cửa sổ về phía họ và ngồi xuống giữa họ.
"Đó là một cái tên hay. Chúng tôi có thể gọi bạn là Tiểu Ngôn không?" Trần Việt mỉm cười nói. Tuy cô ấy nói nhiều nhưng nụ cười của cô rất ngọt ngào và giọng nói còn du dương hơn Trần Duyệt.
"Có thể."
"Cô thật xinh đẹp." Trần Duyệt vuốt tóc Thiệu Hinh Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Cô thật xinh đẹp, Tiểu Ngôn."
Thiệu Hinh Ngôn vẻ ngoài vốn thô kệch như đàn ông, cô thường xuyên đi làm nhiệm vụ nên cơ bản cũng không trang điểm, nhưng lần đầu tiên cô lại được một người phụ nữ đẹp hơn mình gấp mấy lần khen ngợi. Cô biết những lời này không phải sự thật và vô dụng, nhưng sau đó cô nghĩ lại, cô bắt đầu tự hỏi liệu họ có khen ngợi những nam chủ có ngoại hình không nổi bật hay không.
Chẳng lẽ đây chính là sức hấp dẫn của "Prometheus"? Nhiều người giàu có bỏ ra rất nhiều tiền chỉ vì một con thú cưng hình người ngoan ngoãn nghe lời họ như vậy?
"Hai người muốn thoát khỏi đây không?"
"Thoát khỏi đây?" Trần Duyệt khi nghe cô hỏi, có chút nghi hoặc nhìn Thiệu Hinh Ngôn, "Chúng tôi ở đây, không đi đâu cả, đó là mệnh lệnh."
"Ai đã ra lệnh?"
Trần Duyệt và Trần Việt nhìn nhau, vấn đề này hẳn không có câu trả lời, Trần Việt chỉ có thể hỏi:
"Cô có mệt không, Tiểu Ngôn? Có muốn uống trà không?"
"Tôi muốn biết ai đã ra lệnh, cô không thể nói cho tôi biết sao?"
Thiệu Hinh Ngôn hỏi, cô nhìn vào mắt họ, cảm giác này thật kỳ lạ, đôi mắt của họ vô hồn, giống như một vũng nước đọng, dù có thể khúc xạ ánh sáng của đèn nhưng vẫn rất sâu.
Không hề có một tia cảm xúc nào, bọn họ giống Sophia, tuy rằng còn sống, nhưng giống như đã chết. "Bên ngoài rất nguy hiểm, Tiểu Ngôn." Một lúc lâu sau, Trần Duyệt sau cảm giác như bị lag, chương trình như được khởi dộng lại : "Tiểu Ngôn, cô không muốn ở cùng chúng tôi sao? Ở đây rất đẹp. Rất tốt, rất yên tĩnh, không có thị phi, không ai quấy rầy chúng ta, cô muốn làm gì thì làm với chúng tôi, chúng tôi đều bằng lòng.
Thiệu Hinh Ngôn lấy tay sờ trán mình. Đây không phải là thông tin cô ấy muốn.
"Nói cho tôi biết, ai cai quản nơi đây? Ai đã ra lệnh cho cô? Chủ nhân thực sự của cô là ai? Cô ấy ở đâu?"
Thiệu Hinh Ngôn bắt đầu có chút cáu kỉnh, tâm tình ổn định của cô bị cặp song sinh Trần Duyệt và Trần Việt khiêu khích, dù cô có hỏi hay cố gắng thế nào cũng không nhận được câu trả lời thích đáng, cô đang phí thời gian cho cuộc trò chuyện này.
Họ không có tâm hồn, họ không thể suy nghĩ, họ chỉ có sự vâng lời. Thực sự chỉ có sự phục tùng.
"Cô có thể cai trị chúng tôi, Tiểu Ngôn." Trần Việt mỉm cười nói, cô dựa vào Thiệu Hinh Ngôn như một con rắn không xương, "Cô có thể ra lệnh cho chúng tôi làm bất cứ điều gì cô muốn."
"Tôi không muốn cai trị hay ra lệnh cho các ngươi." Thiệu Hinh Ngôn đứng dậy đẩy Trần Việt ra, cô muồn rời khỏi, nhưng lại không muốn để cặp song sinh này ở lại. "Các cô không khát khao tự do sao? Các cô không có mong muốn gì khác à??"
"Tự do? Đó là cái gì?" Trần Việt hỏi.
"Thứ chúng tôi muốn chính là cô." Câu trả lời của Trần Duyệt như lờ đi câu hỏi tu từ của Trần Việt, "Chúng tôi hy vọng có thể khiến cô vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng."
Thiệu Hinh Ngôn càng nghe bọn họ càng tuyệt vọng, cho dù có mang bọn họ đi thì có ích gì đâu? Theo tình hình hiện tại, bọn họ có lẽ đã quên mất cả cha mẹ ruột của bản thân. Nếu dựa trên dấu vân tay hoặc DNA của họ, có thế xác định được danh tính và tìm được người thân. Nhưng sau đó thì sao?
Trong não của họ chắc chắn có chứa những thứ chết tiệt đó do Isabella Dietrich phát minh ra. Để cứu họ, chất đen trong não phải được lấy ra. Ngoài Isabella Dietrich, ai có thể làm được điều này?
Isabella Dietrich! Con quái vật vô nhân đạo này, cô ta lại dám làm ra chuyện như vậy, sao cô ta dám chứ!
"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, cô đi đâu vậy?" Trần Duyệt và Trần Việt nhìn thấy Thiệu Hinh Ngôn chuẩn bị rời đi, lo lắng hỏi, "Chúng tôi làm cô không vui sao? Tiểu Ngôn, chúng tôi muốn làm cho cô vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng."
Thiệu Hinh Ngôn tức giận từ bên hông rút súng ra và mở cửa, nhưng vừa mở cửa, cô đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay, tần suất tiếng vỗ tay không nhanh mà chậm rãi, có trật tự, cô có thể cảm nhận được những người vỗ tay đang trêu chọc mình. Cô nhìn xung quanh chẳng có ai cả, sau đó cô đột nhiên một cảm giác choáng váng ập đến, cô vội bám vào tường nhưng vẫn không thể khống chế được trọng lượng cơ thể mà trượt xuống. Cô nắm chặt khẩu súng trong tay, cố gắng đứng dậy.
Cô ấy không hề đụng đến bất cứ thứ gì trong phòng. Tại sao có thể bị đánh thuốc chứ? Hay thứ gì đó... Mùi hoa... Đúng vậy, mùi hoa trong phòng.
Tiếng vỗ tay càng ngày càng rõ ràng, nhưng cô lại không nhìn thấy ai, tiếng vỗ tay từ đâu đến, Thiệu Hinh Ngôn liều mạng bám vào tường, nhưng lại không khống chế được mí mắt rũ xuống. Liệu cô ấy sẽ chết ở đây? Hay hay suy nghĩ của mình sẽ bị điều khiển? Liệu cô ấy sẽ có kết cục như những cô gái đó? Mất tự do, cô ấy sẽ không bao giờ có thể quay lại đồn cảnh sát? Cha mẹ cô, những người bạn thân nhất của cô, bạn cùng lớp của cô. Thậm chí là cả cuộc đời cô ấy.
Tất cả họ sẽ biến mất?
_________________________________
Editor:
Happy New Year, bà con!
Chúng ta đang dần đi đến đoạn kết của câu chuyện, với mình đây cũng là một tác phẩm đáng đọc trong năm, dù mình thích thể loại hài hước hơn 😉
Ngày mai mình trở lại với công việc, nên số chương mỗi ngày sẽ giảm đi một chút.