"Chết tiệt, tôi không thể chịu đựng được nữa, thật là khó chịu chết đi được!"
Jocelyn đang đi đi lại lại trong sảnh, cảm thấy bồn chồn, sau đó nhìn Diệp Kính Phân đang ngồi đó toát mồ hôi, Diệp Kính Phân nhận thấy ánh mắt của Jocelyn và cúi đầu bất an.
"Tôi hỏi anh, những người bị khống chế có thể trở lại bình thường được không?" Jocelyn đã rất cố gắng kìm giọng khi hỏi câu hỏi này, nhưng lời nói của anh vẫn có chút tức giận.
"Ừm... Không, bởi vì Isabella Dietrich chưa bao giờ nghĩ đến khả năng phục hồi khi phát triển dự án này. Bị kiểm soát đồng nghĩa với việc bị nô lệ cả đời." "
"Ôi trời ơi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến bây giờ là hình ảnh cô ngốc đó lao vào tổ chức quỷ quái và bị tẩy não. Mẹ kiếp..." Jocelyn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không biết, cái ý định chết tiệt ban đầu của Bella Dietrich khi phát minh ra thứ này là gì? Tại sao 'cô ấy' lại giết nhiều người như vậy? Nó thậm chí còn biến thành một làn sóng tự sát trên quy mô lớn. "
"Cái này tôi không rõ lắm... Nhưng một số vụ tự sát không phải do Isabella Dietrich gây ra. 'Cô ấy' đã bán công nghệ này ra ngoài, nhưng chính những người mua đã sử dụng công nghệ này mới dẫn đến án mạng. Chỉ có thể nói là có quan hệ gián tiếp." Diệp Kính Phân bất đắc dĩ nói: "Ví dụ như Isabella Dietrich dùng công nghệ này giúp tôi theo đuổi Sophia, như vậy đó cũng là một phương pháp giúp tôi có thể giết Sophia."
"Kỹ thuật này thực sự là một con dao hai lưỡi. Cô ngốc đó và tôi cũng đã nghĩ đến khả năng này..."
Jocelyn sờ cằm, đau khổ suy nghĩ rồi lẩm bẩm một mình.
"Đúng, nhưng một số trong đó có thể là tác phẩm của Isabella Dietrich. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì nếu cô ấy muốn."
"Vậy..." Jocelyn hỏi, "Một số người mà cô ấy muốn tấn công, làm thế nào cô ấy thực hiện được thao tác kiểm soát? Bằng cách tiêm thuốc?"
"Tôi biết điều này." Diệp Kính Phân dừng lại và tiếp tục, "Bởi vì công ty dược phẩm của Isabella Dietrich cung cấp thuốc hoặc thiết bị về cơ bản có thể trang trải cho các bệnh viện trên toàn tỉnh Quảng Đông, chẳng hạn như khám sức khỏe. Thiết bị lấy máu được sử dụng có thể chứa loại thuốc thử được phát minh ra của Isabella Dietrich. Khi rút máu từ lỗ kim, một lượng nhỏ thuốc sẽ được tiêm vào mà không ai để ý. Cô ấy có thể sàng lọc các giám định viên y tế. Dù sao thì hầu hết mọi người đều khám sức khỏe hàng năm phải không? Để thực hiện một việc như thế không hề khó khăn."
"Thuốc này không phải có tác dụng ngay lập tức chứ?"
"Nó có tác dụng trì hoãn. Ví dụ, nếu cậu muốn nghe bất kỳ mệnh lệnh nào, chúng thường được điều khiển thông qua giọng nói."
Jocelyn gật đầu, anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng công nghệ có thể phát triển đến mức này, anh cũng không ngờ rằng Isabella Dietrich có thể bao quát một phạm vi rộng như vậy, anh đột nhiên nghĩ rằng mình chưa khám sức khỏe trong năm nay, có thể xêm như là thoát nạn...?
"Không..." Jocelyn cáu kỉnh nhắm mắt lại, "Không, không, không, không...làm sao cô ngốc đó có thể đánh bại tên biến thái này chứ? Để có thể phát minh ra thứ như vậy, bộ não của 'cô ấy' phải ưu việt hơn bất kỳ ai khác. Đâu phải ai cũng phát minh được thứ kỳ quái đó."
"C-cậu nhìn tôi làm gì thế?"
Jocelyn liếc nhìn Diệp Kính Phân, hắn không biết tại sao khi bắt gặp ánh mắt của Jocelyn, Diệp Kính Phân lại cảm thấy sợ hãi, hắn luôn cảm thấy tên này có ác ý, Jocelyn thực ra cũng giống như Isabella Dietrich. Loại người này làm mọi việc đều dựa vào sở thích cá nhân.
"Ngoài chiếc LaFarrari đó, anh có thể lái chiếc xe nào khác vào Prometheus?"
"......Cậu muốn làm gì?"
"Chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm khó anh."
Jocelyn nhắm một mắt mỉm cười, hơi cong người và giơ ngón trỏ về phía Diệp Kính Phân, nụ cười nham hiểm và đáng sợ.
"Ah..." Diệp Kính Phân cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, "Tôi, tôi không thể nói thêm nữa, nếu không cậu lại lún sau vào."
"Nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ giết Sophia." Jocelyn mỉm cười, nụ cười gần như chạm đến tận mang tai. "Tôi khác với cô nàng cảnh sát đó. Anh có thể thấy rằng tôi thực sự có thể làm bất cứ điều gì. Đúng vậy, tôi không phải người lương thiện hay xã hội đen, theo quan điểm của tôi, giết người chỉ là một phần để giải quyết chướng ngại vật."
"Như vậy anh chỉ có thể ôm lấy thân thể Sophia một cách đáng thương mà khóc."
Diệp Kính Phân toát mồ hôi lạnh nhìn Jocelyn, hôm nay chắc là ngày xui xẻo suốt tám đời khi gặp phải nữ cảnh sát đó và tên điên này.
"...Tôi cũng có một chiếc mô tô trong gara của mình, chiếc MV Agusta F4 CC do Ý sản xuất. Nó rất nhanh và cậu có thể lái nó."
Một giây tiếp theo, trước khi Diệp Kính Phân kịp hoàn hồn, Jocelyn đã túm lấy cổ áo hắn, kéo về phía gara, hắn loạng choạng vì hai tay bị trói nên chỉ có thể quỳ xuống, ngã về phía trước.
"Cậu sẽ thả tôi ra ở đâu!?"
"Im đi! Tôi đi cứu cô ngốc đó, nếu không cứu được, tôi nhất định sẽ kiếm người tuẫn tán cùng cô ấy. Anh là ứng cử viên sáng giá nhất!"
_______________________________________
Thiệu Hinh Ngôn ôm đầu, lơ đãng nhìn xuống sàn nhà, cô cảm thấy choáng váng, lời nói của Isabella Dietrich giống như côn trùng đang bò trong não, cô dường như không thể kiểm soát ký ức của mình và nghĩ về quá khứ.
Những sự kiện trong quá khứ không thể chịu đựng được.
"Mọi người luôn thích ảo tưởng, phải không?" Isabella Dietrich mím môi, không nhìn Thiệu Hinh Ngôn nữa mà ném một quân cờ lên không trung rồi bắt lại, "Tâm trí của con người luôn lơ lửng trên mây thay vì mặt đất, cô có tò mò vì sao không?"
"C-cái gì..."
"Chúng ta phải dùng trí tưởng tượng để lấp đầy những khoảng trống trong trái tim mình, nên mới có tiểu thuyết, phim ảnh, trò chơi, tất cả chúng đều là sự tưởng tượng. Nếu không thỏa mãn được trí tưởng tượng của mình thì chúng ta không thể xây dựng được một nhân cách lành mạnh, nguyên nhân dẫn đến bệnh tâm thần chính là sự khác biệt giữa tưởng tượng và hiện thực. Mối liên hệ giữa chúng bị đứt nên họ không thể phân biệt giữa hiện thực và tưởng tượng. " Isabella Dietrich lại nhìn Thiệu Hinh Ngôn,
"Vậy đâu là nền tảng kết nối cô với hiện thực? Tôi rất tôi rất tò mò."
"T-tôi không hiểu...cô đang nói gì..."
"Lúc cô đi bán ma túy*, cô bé đó đã nhờ cô giúp đỡ, tại sao cô không cứu cô ấy?" Isabella Dietrich vừa nói lời này, giống như thả một quả bom vào tim Thiệu Hinh Ngôn. Thiệu Hinh Ngôn nhìn vào đôi mắt trống rỗng đến đáng sợ của Isabella Dietrich, như thể toàn bộ linh hồn của cô đã bị rút ra ngoài, "Cô biết cô ấy phải không? Thậm chí tên cô ấy? Nếu không, tại sao lần nào cô đến giải cứu phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc, cô có tìm kiếm từng cái tên trong danh sách đó?"
* này không phải dịch nhầm nha mọi người, lúc đầu mình cũng bối rối
Thiệu Hinh Ngôn cảm giác như mình rơi vào hư không, toàn thân run lên vì lạnh, cô không bao giờ nghĩ rằng những chuyện này sẽ lại được nhắc đến.
"Tại sao cô lại nhìn cô ấy bị bọn buôn người bắt đi? Tại sao cô không cứu cô ấy?"
Tại sao không cứu cô ấy?
Tại sao không cứu cô ấy?
Tại sao không cứu cô ấy?
"Nói cho tôi biết đi, Thiệu Hinh Ngôn."
Isabella Dietrich mỉm cười nhìn Thiệu Hinh Ngôn gần như sắp suy sụp, cô vui vẻ tận hưởng Thiệu Hinh Ngôn rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cảm giác có thể nghiền nát ai đó dù chỉ một chút cũng quá tuyệt vời.
Cảm giác đẩy người ta xuống vực thẳm cũng thật say sưa.
"Nói cho tôi biết tại sao cô không cứu cô ấy."
____________________________________
Editor : không biết tác giả có nguyên cứu qua về tâm lý học không nhưng những vấn đề bả đề cập rất phù hợp.