[BHTT] Thao Túng Tim Tôi

Chương 57: Du lịch Đức - Ngoại truyện 5




Trác Thế Tuyết đi càng lúc càng sâu, khi định thần lại, nàng đã đi vào Khu bảo tồn sinh thái tự nhiên công viên quốc gia Berchtesgaden, đi thêm vài bước thì nhận ra nơi này khác hẳn với khu vực trước đó, nàng nghe thấy tiếng chim hót ríu rít, nàng còn nhìn thấy những con sóc (thực ra là loài chuột chũi marmot) từ trong bụi rậm chạy ra, vì cây cối rậm rạp nên tia nắng xuyên qua cành lá và rơi xuống đất biến thành những chấm sáng, khiến không gian bên trong khu rừng trở nên rực rỡ. Trời hơi tối so với bãi cỏ bên ngoài.

Trác Thế Tuyết hoảng sợ đứng tại chỗ, không biết mình có nên đi tiếp hay không, hơn nữa lại không mang theo thứ gì chỉ là tùy tiện bỏ trốn.

Nàng chạm vào những thân cây xù xì xung quanh, cảm giác hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền thẳng đến trái tim, khiến nàng không khỏi thở dài chán nản.

Thật ra trong lòng nàng cũng rất mâu thuẫn, nàng không thể sống thiếu Isabella, nhưng đồng thời cũng sợ cô, dôi lúc cũng tự hỏi nàng có muốn cưới Isabella hay không...

Nàng...

Thật ra nàng nghĩ...

Nhưng nhưng...

Trác Thế Tuyết cúi đầu nhìn vũng nước trên mặt đất, để các dòng suy nghĩ tự nhiên lướt qua.

Isabella luôn nói thích nàng, yêu nàng, nàng không phải không cảm nhận được, Isabella đã thể hiện điều đó rất mạnh mẽ. Mặt khác, nàng không hẳn là không thích Isabella, nàng đã nói rất rõ ràng, nàng cũng thích cô ấy.

Nói thế nào nhỉ? Nàng cảm thấy khi ở bên Isabella không có cảm giác yêu đương mà phần nhiều là sự cưỡng ép vâng lời. Nàng không cảm thấy Isabella tôn trọng mình, địa vị của họ không bình đẳng. Nếu Isabella vẫn giữ thái độ đó thì sao ? Nàng là cái gì trong mắt cô ?

Nàng không muốn trở thành đồ chơi của Isabella

"Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể trò chuyện thẳng thắn. Tại sao chị ấy không bao giờ muốn ngồi xuống tâm sự với mình..."

Trác Thế Tuyết khó chịu bĩu môi, chậm rãi đi về phía trước, dọc đường có vũng nước, nàng chắp hai tay sau lưng, muốn nhẹ nhàng nhảy lên để tránh vũng nước.

Đang chăm chú nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất, đang không muốn giẫm bẩn giày thì nàng nghe thấy một tiếng gầm từ bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu thì thấy một con sói xám đen đang hung tợn nhìn nàng.

Trác Thế Tuyết mở to hai mắt ngơ ngác nhìn con sói hoang, khi tập trung nhìn, nàng phát hiện phía sau còn có vài con sói con, nàng đã vô tình bước vào lãnh thổ của chúng.

____________________________________

Khi Leonhardt và Isabella ở riêng với nhau, họ vẫn nói tiếng Đức với nhau, dù sao tiếng Trung của Leonhardt thực sự rất kém.

"Em thích điều gì ở cô gái đó?" Leonhardt nói bằng tiếng Đức khi anh đang chở Isabella ngồi phía sau. "Mặc dù nàng khá xinh đẹp, nhưng nàng thật khác với chúng ta. Trước đây mình chưa từng nảy sinh mâu thuẫn, anh không thể tin được là em lại cãi nhau với anh vì nàng!"

Isabella im lặng khi nghe Leonhardt nói chuyện.

"Tại sao em không nói?"

Tất nhiên, lái xe trên địa hình đường đồi không êm ái như lái xe trên những con đường bằng phẳng. Thân xe mô tô men theo những con đường dốc gồ ghề. Gió thổi qua mái tóc dài màu bạch kim của Isabella. Cô nheo mắt và nhìn con đường phía trước. Khắp nơi đều là bụi cỏ, cây xanh tươi tốt.

"Anh có nghĩ việc thích một ai đó và muốn kiểm soát nàng là điều bình thường không?" Isabella không trả lời Leonhar mà hỏi một câu hỏi khác.

"Hả? Nói cái gì vậy?"

"Em khao khát được kiểm soát nàng. Em không cảm thấy an toàn, đặc biệt là với người em yêu. Em không cảm thấy an toàn chút nào", Isabella dường như nhớ lại, cô nói: "Trong khoảng thời gian đó, em đã chạy sang Mỹ, với lý do nghiên cứu bệnh nhân mắc hội chứng teo não, em thực sự muốn phát minh ra một loại thuốc có thể kiểm soát suy nghĩ của người khác, và tất nhiên cuối cùng em đã thành công. Nhưng mỗi lần đối mặt với nàng, em không thể tiêm những thuốc thử đó vào cơ thể của nàng."

"Nói một cách logic, đối với một người bất an như em, nếu nàng có thể biến thành một con rối không có suy nghĩ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của em thì em sẽ thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì em sẽ không còn phải đối mặt với việc liệu nàng có phản bội hay không. Hoặc khả năng bị bỏ rơi sau khi nàng đã hết yêu em."

"Ừm... Anh có thể hiểu loại cảm giác này. Có lẽ tình yêu cuối cùng chính là như vậy, em chỉ là không thể chịu đựng được nàng mất đi chính năng lực suy nghĩ của mình. Từ một góc độ khác, đây có thể coi là tình yêu." Leonhardt suy nghĩ một lát. Anh đáp: "Nhưng anh không hiểu em lắm. Em đã trên đỉnh cao danh vọng rồi. Ở đâu cũng có những cô gái như nàng, sao em lại chỉ bị ám ảnh bởi nàng?".

"Đó là một cảm giác kỳ lạ...." Isabella nói khi nhìn những cái cây đã lướt qua biến mất khỏi tầm mắt. "Nàng là điều đặc biệt nhất mà em từng gặp. Anh ít tiếp xúc nên anh không thể nhận ra điều đó."

"Hahaha, em muốn nói rằng nàng không quan tâm đến tiền của em phải không? Nó thực sự khác biệt. Khi nàng chuẩn bị kết hôn với người giàu nhất thế giới, nàng chắc là người duy nhất chạy trốn vào rừng." Leonhardt bật cười: "Dù sao, theo kinh nghiệm trước đây của anh khi ra ngoài chơi, khi mọi người nghe nói anh đến từ gia đình Dietrich, sắc mặt của họ thay đổi đáng kể, đặc biệt là phụ nữ, và họ đều áp sát vào anh. Thật kinh tởm. Chết tiệt."

"Em thấy nàng trên giường cũng rất quyến rũ." Isabella vuốt mái tóc dài của cô và mỉm cười, "Em không thấy chán khi ngủ cùng nàng. Nàng rất đáng yêu."

"Chết tiệt, em không cần phải nói điều đó với anh, một người đàn ông đứng đắn về loại chuyện tình dục này, được không!?" Leonhar tức giận đến mức tăng ga và xe bắt đầu tăng tốc.

"Hơn nữa, tối qua mẹ còn hỏi em ngủ với nàng thế nào."

"...Chết tiệt, anh không hề tò mò về chuyện này chút nào!"

Khi chiếc xe máy chạy về phía trước, họ nghe thấy một tiếng hét, Isabella nhìn về hướng đó trước, và bóng dáng quen thuộc đó hiện vào mắt cô, cô nhận ra chiếc váy hoa màu trắng chỉ trong gần một giây. Cô đã mua chiếc váy cho Trác Thế Tuyết.

"Chuyển hướng! Lái xe về hướng đó nhanh lên!" Isabella ấn vào vai Leonhar và khẩn trương nói.

"Là nàng?"

"Đúng! Nhanh lên!"

Dẫn đầu là một con sói cái, nó dùng ánh mắt hung dữ nhìn Trác Thế Tuyết, coi Trác Thế Tuyết như kẻ xâm phạm lãnh thổ của mình, nhe răng gầm gừ, Trác Thế Tuyết sợ hãi lùi lại một bước, điều này thậm chí còn thu hút sự chú ý của con sói cái đang từng bước tiếp cận cô.

"A a a a a a a ! "

Trác Thế Tuyết chưa kịp thực hiện động tác phòng thủ, con sói đã lao thẳng vào cô.

"Ầm ầm ! "

Khi con sói cái chuẩn bị lao vào mặt Trác Thế Tuyết, chiếc xe máy đang phóng nhanh về phía con sói cái, Trác Thế Tuyết chưa kịp chớp mắt thì con sói cái đã trực tiếp bị đập xuống đất, đầu đầy máu.

"Trác Thế Tuyết! Em không sao chứ?"

Isabella xuống xe, lập tức ôm lấy Trác Thế Tuyết để kiểm tra vết thương, ngay khi Leonhar đang định đỗ xe ở bên cạnh thì nhìn thấy con sói cái loạng choạng, lần nữa đứng dậy, sau đó lao về phía họ và hướng vào Isabella.

"Cẩn thận!"

"Ối"

Con sói cái hung dữ đãchuyển mục tiêu từ Trác Thế Tuyết sang Isabella, rõ ràng là nó đang tức giận vìđòn tấn công vừa rồi, nó há miệng đầy máu và muốn cắn Isabella!