Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 32




Khách sạn mới cả hai vào ở là Lương Chấp chọn, cậu đặt phòng hai người, cất kỹ ba lô rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Thẩm Quang Minh ngồi trên sô-pha với tâm sự nặng nề, vụ án và chuyện Thẩm Quyền ép cho anh không thở nổi.

Thẩm Quyền do thích Lương Chấp mà lén lút bám đuôi theo dõi, điều này làm chuông cảnh báo vang lên trong lòng Thẩm Quang Minh, giai đoạn đầu có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cứ thế đi xuống thì rất có khả năng sẽ gặp chuyện không may.

Còn có hiện tại, anh với Lương Chấp thân cận nhau như vậy, lại còn ở chung một phòng, Thẩm Quyền núp trong góc tối có thể hiểu lầm rồi làm ra chuyện không thể vãn hồi hay không.

Thẩm Quang Minh nghĩ vậy liền nhịn không được, nhấn số gọi di động của Thẩm Quyền.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói của Thẩm Quyền truyền đến: "Quang Minh, có chuyện gì không?"

"Anh ở chung một khách sạn với bọn em, đúng không." Thẩm Quang Minh dùng giọng khẳng định nói chuyện.

Thẩm Quyền im lặng vài giây: "Anh ở 1042."

Thẩm Quang Minh vừa nghe, tóc gáy dựng đứng lên, phòng của bọn họ là 1041, Thẩm Quyền ở ngay sát vách!

Việc này làm anh không cách nào giữ được bình tĩnh, anh đứng bật dậy, mở cửa phòng đi nhanh ra ngoài.

Trên hành lang, một cô gái đồng thời đi ngang qua sát bên Thẩm Quang Minh, trên người mang theo mùi hương hoa.

Thẩm Quang Minh không để ý, cứ thế đứng trước cửa phòng 1042, gõ cửa: "Mở cửa!"

Phòng 1042 rất nhanh đã mở cửa, Thẩm Quang Minh liền đi vào.

Cô gái kia dừng bước trước cửa phòng 1041, xoay người nhìn chằm chằm cửa phòng, cô vừa nhai kẹo cao su, vừa lấy một tấm thẻ trong túi ra.

Cô mở cửa phòng bằng một lần quẹt nhẹ nhàng rồi bước vào.

Lương Chấp ở trong phòng tắm hoàn toàn không biết gì, cậu không nhìn thấy người đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt người ấy như nhìn xuyên qua cánh cửa, dừng lại trên người cậu.

Cô gái xoay người đi đến bên giường, mở ba lô của Lương Chấp ra, cô khẽ nhếch môi khi nhìn thấy đống đồ bên trong túi.

Một lúc sau, Lương Chấp đi ra khỏi phòng tắm, cậu cầm khăn lau tóc, phát hiện Thẩm Quang Minh không ở trong phòng nhưng cậu cũng không để ý nhiều, cầm máy sấy tóc bắt đầu sấy khô đầu.

Trên mặt cậu lộ ra mệt mỏi, dù sao nguy hiểm phát sinh ngày hôm nay đã bào mòn hết thể lực và tinh lực của cậu, cậu thay đồ ngủ rồi nằm luôn lên giường.

Thân thể được nằm trên giường mềm mại, Lương Chấp thở một hơi dài thoải mái, lúc này, cậu ngửi thấy mùi hương của hoa, mùi phát ra từ trên giường.

Chắc là mùi của nước giặt quần áo khi giặt khăn trải giường, ngửi cũng khá thơm, Lương Chấp không nghĩ nhiều, cậu tắt đèn phòng, chỉ để lại một cái đèn bàn lờ mờ rồi bình yên đi vào giấc ngủ.

Lúc này, một cánh tay mảnh khảnh thò ra từ dưới giường, cô gái chậm rãi bò ra, đứng bên cạnh giường nhìn chằm chằm Lương Chấp, cô lấy một sợi dây nhỏ, quấn quanh cổ Lương Chấp.

Cô cúi người xuống gần, hai tay cầm hai đầu dây, cô mở miệng gọi khẽ: "Lương Chấp, dậy đi."

Lương Chấp thật sự rất mệt mỏi, tâm thần vừa thả lỏng là rơi vào trạng thái ngủ sâu, có khi động đất cũng không gọi cậu dậy được.

Hệ thống online 24 giờ, nhưng nó cũng không gọi Lương Chấp dậy, mà bình tĩnh ngồi xem.

Cô gái gọi vài tiếng, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ mặt Lương Chấp, kết quả đối phương còn chẳng phản ứng gì.

Cô ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh căn phòng, môi mím lại, sau đó thu dây thừng đang quấn quanh cổ Lương Chấp cất đi.

Cô nằm xuống cạnh Lương Chấp không một chút kiêng dè, bấm màn hình di động, post một bài trên website gϊếŧ người.

Hoa Lí Hồ Tiếu: Tôi lúc nào cũng có thể gϊếŧ cậu ta, nhưng hiện tại thì không được.

Tôi cần hoa, rất nhiều rất nhiều hoa.

Cửa vừa mở, Thẩm Quang Minh bước ngay vào.

Trong phòng ngoài Thẩm Quyền không còn ai khác, trên bàn đặt một laptop, kế bên còn có một lon bia.

Hiển nhiên là chủ nhân căn phòng đang dùng laptop để lên mạng.

Thẩm Quyền mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen, hắn đóng kỹ cửa, rồi đi đến cạnh Thẩm Quang Minh, hỏi: "Làm sao vậy, Quang Minh?"

Vẻ mặt và giọng điệu của hắn đều không tính là lạnh lùng, thậm chí có thể nói là thật bình thản, giống như lần mâu thuẫn trước chỉ là một trò đùa.

Đây cũng là lý do Thẩm Quang Minh không thể buông chút cảnh giác nào với Thẩm Quyền, đặt mình vào hoàn cảnh của người kia mà nghĩ, nếu anh là Thẩm Quyền, gặp phải bao chuyện hiểu lầm cùng không tin tưởng, anh thật sự có thể làm được như hắn, rộng lượng không ghi thù không?

Không làm được.