Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 8




Nhờ nói chuyện phiếm, Lương Chấp biết Thẩm Quyền là chủ tiệm hoa, không giống Thẩm Quang Minh, hắn không sống cùng ba mẹ, mà ở trên tầng hai của tiệm hoa.

Lương Chấp có chút bất ngờ, nhìn sơ bề ngoài Thẩm Quyền còn tưởng nghề nghiệp của đối phương là tổng tài công ty, ấn tượng trái ngược này thế mà lại thêm chút ưu khuyết cho khuôn mặt khôi ngô của Thẩm Quyền.

Lương Chấp nói: "Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."

"Cám ơn." Thẩm Quyền đọc số điện thoại di động.

"Thẩm ca, em là Lương Chấp, lương (梁) trong nhịp cầu (桥梁), chấp (执) trong cố chấp (执着)." Lương Chấp cầm điện thoại lưu số di động của Thẩm Quyền, cậu cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt có chút khác thường của Thẩm Quyền khi hắn nghe tên cậu.

Thẩm Quyền quan sát Lương Chấp thông qua kính chiếu hậu, nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng dời sang chiếc xe phía sau.

Chiếc xe kia đi theo đằng sau rất lâu rồi, Thẩm Quyền đã sớm chú ý, hắn cố tình đi đường vòng, nhưng chiếc xe kia vẫn bám đuôi.

Tay cầm vô lăng siết chặt dần, cảm xúc trên mặt Thẩm Quyền biến mất, tóc mái hơi dài thoáng che lại đôi mắt không có chút tình cảm.

Phải xác định mục đích của đối phương tận mặt.

Thẩm Quyền đạp chân ga.

Lương Chấp lưu xong số di động, vừa định nói gì thì cả người ngả về phía sau do xe tăng tốc, cậu đỡ người ổn định, đưa mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe, cậu phát hiện đường đi không phải về tòa soạn.

Cậu giật mình trong lòng, ý thức phòng ngừa nguy hiểm được trui rèn lâu năm làm cậu nắm chặt dây đeo balô.

Xe quẹo trái, quẹo phải, cuối cùng dừng lại, Thẩm Quyền nói: "Xin lỗi, trong tiệm anh có việc gấp, phải chạy qua xem, cậu ra ngoài đón xe khác về đi."

Lương Chấp không nói hai lời, lập tức xuống xe, tránh thật xa bất cứ cái gì khác thường là một trong những cách bảo vệ mạng sống.

Cậu đứng tại chỗ nhìn xe của Thẩm Quyền phóng đi mất hút như tên lửa, trong lòng có chút ngơ ngác: "Hệ thống, tao mới nãy còn tưởng Thẩm Quyền muốn đem tao tới chỗ hẻo lánh rồi gϊếŧ tao."

Không ngờ hắn lại để cậu xuống giữa đường xá đông đúc.

Hệ thống nói: "Hắn muốn gϊếŧ cậu thì gϊếŧ luôn trên xe càng dễ dàng hơn nhiều."

Lương Chấp gãi đầu, cảm thấy buồn cười vì nghi ngờ của mình, cậu nói: "Thôi, làm gì có nhiều sát nhân biếи ŧɦái như thế, huống chi em trai và ba của Thẩm Quyền đều là cảnh sát, dù ảnh quan hệ không tốt với người nhà, chắc tam quan cũng không có vấn đề gì."

Hệ thống không ừ hử gì cả.

Một chiếc xe màu đen dừng lại nơi đầu hẻm, một người đàn ông bước xuống từ trên xe, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng hắn mặc áo tay dài, quần dài màu đen, khẩu trang che hơn phân nửa mặt hắn, hắn nhìn chăm chú một chiếc xe giống xe của hắn đậu bên cạnh, hắn đi tới, gõ một cái vào cửa kính xe.

Không ai trả lời.

Người đàn ông nương theo bóng tối đầu hẻm đi tới, vừa đi vừa sờ phía sau lưng, rút ra một con dao ngắn.

"Thẩm ca cho em số di động đi, lúc nào cần hoa, em sẽ đến mua ở tiệm của anh."

"Cám ơn."

Nghe được tiếng nói chuyện ở đằng trước, gã đàn ông nhanh chóng cất con dao đang cầm, đi thẳng về phía trước.

Lúc này, một luồng gió mạnh quật tới, gã đàn ông nhận ra phía sau có người thì đã muộn, gã vừa quay người đã ăn ngay một đòn cực mạnh, gã kêu thảm một tiếng, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Gã lui về sau hai bước, đầu đầy tiếng ong ong, hai tay ôm mặt, té xuống đất.

Hai tay của gã bị xách lên: “Cạch!" một tiếng, cảm xúc lạnh băng bao quanh cổ tay, gã đột nhiên nhận ra hai tay gã bị tra vào còng.

Gã đàn ông cố gắng mở mắt nhìn người tập kích gã, khi nhìn đến đôi mắt đen như mực, gã lộp bộp trong lòng.

Gã run rẩy nói: "Mày không phải cảnh sát..."