Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 13




Quý Phong liếc nhìn biểu hiện của La Tuấn thì biết rõ khoảng tám đến chín phần. Tên nhóc này biết ngụy trang hiện trường nhưng sức chịu đựng tâm lý quá kém, chỉ cần đả động đến là bị lộ chân tướng.

Nhưng nó cũng chứng minh rằng Giản Tĩnh thậm chí còn xuất sắc hơn anh ấy nghĩ, rõ ràng không hề khiến đối phương nghi ngờ một chút nào.

“Tại sao?” Giọng của La Tuấn to hơn bình thường: “Cậu làm như vậy là có ý gì?”

Giản Tĩnh tự tin và bình tĩnh nói: "Túi đựng rác có lẽ được giấu trong đế giày nhỉ, tôi muốn xem qua một chút."

Sắc mặt La Tuấn xanh mét: "Tôi không biết cậu đang nói gì cả."

“Bạn học, chúng tôi có máy ghi âm. Nếu như lời nói và hành động của cậu không đồng nhất thì trước sau gì cũng sẽ bị ghi âm lại.” Quý Phong bình tĩnh nói: “Tôi khuyên cậu, cậu vẫn còn trẻ, nếu cậu tự thú bây giờ thì có thể sẽ được xử phạt nhẹ nhàng.”

La Tuấn như bị người khác đánh thẳng vào mặt, cậu ta lảo đảo lui về sau nửa bước, sau đó dựa vào bàn học, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt không biết đang suy nghĩ gì.

Giản Tĩnh đuổi theo thừa thắng xông lên: "Nhà vệ sinh nữ trên tầng bốn không phải hiện trường đầu tiên. Cậu tưởng mình trốn được sao? Bác sĩ pháp y chỉ cần kiểm tra là có thể biết được vết thương chí mạng nằm ở đâu."

“Cậu nghi ngờ tôi từ lâu rồi?” La Tuấn ngẩng đầu nhìn cô đầy hoài nghi: “Rõ ràng cậu nói người cậu nghi ngờ là chủ tịch câu lạc bộ Hồ.”

“Tôi đã nói dối cậu.” Giản Tĩnh mặt không hiểu cảm nói: “Nếu không cậu lại lao vào gϊếŧ tôi thì phải làm sao?”

Lý do cô lừa La Tuấn xuống tầng là vì muốn thử cậu ta, cũng vì để ổn định cậu ta, khi cô tiết lộ rằng mình nghi ngờ chủ tịch câu lạc bộ Hồ, La Tuấn hẳn đã an tâm, sau đó vô tình dẫn cô ra sau vườn.

Nói tóm lại, chúng đều là kịch bản do cô dựng sẵn.

“Hóa ra tôi là đồ ngốc.” La Tuấn xoa mặt nhìn những cảnh sát đang đi tới, cuối cùng không kìm được mà chán nản nói: “Cảnh sát, tôi nhận tội. Đường Vũ Nhiên là do tôi gϊếŧ.”

Cậu ta giải thích quá trình gϊếŧ Đường Vũ Nhiên, quả nhiên giống như Giản Tĩnh đã phỏng đoán.

Một tuần trước, cậu ta đã ký hợp đồng quay phim quảng cáo, người đại diện thấy rằng cậu ta có tiềm năng lớn nên đã cân nhắc xem có nên ký hợp đồng với cậu ta hay không.

La Tuấn rất muốn ra mắt, cho dù đối phương chỉ là người đại diện của một công ty nhỏ thì cậu ta cũng muốn cố gắng một chút, sau khi trao đổi sâu với bên kia, cuối cùng cậu ta cũng có được một hợp đồng như ý.

Trong hợp đồng, đối phương yêu cầu cậu ta phải ‘độc thân’ để tránh những tình huống bất ngờ xảy ra sau khi nổi tiếng.

La Tuấn vì vậy mà chia tay với Đường Vũ Nhiên.

Đường Vũ Nhiên đương nhiên không đồng ý. Cô ấy cảm thấy La Tuấn thật vô lý, cậu ta còn chưa ra mắt mà đã nghĩ đến chuyện sau này, giống như cô ấy khi còn học tiểu học vậy, luôn nghĩ rằng xét tuyển trường Đại học Thanh Hoa và trường Đại học Bắc Đại là như nhau, thật ra chỉ là do ảo tưởng quá nhiều mà thôi.

Nhưng cô ấy cũng hiểu tâm lý của bạn trai và nói cậu ta có thể cân nhắc làm một bộ phim điện ảnh trinh thám, cô ấy còn nói sẽ nghĩ cách giúp cậu ta có mức độ nổi tiếng nhất định ở trên mạng, lúc này kế hoạch ‘phim trong phim’ được ra đời.

Tuy nhiên, La Tuấn không tin vào khả năng của bạn gái mình, cậu ta sợ cô ấy làm phiền mình nên đã ngay lập tức từ chối biểu diễn.

Đường Vũ Nhiên nghĩ rằng vẫn còn hy vọng cho nên đã lên kế hoạch để chứng tỏ bản thân, sau khi dàn dựng hiện trường tối nay, cô ấy đã gọi La Tuấn đến khu vườn nhỏ ở tầng dưới và giải thích toàn bộ kế hoạch cho cậu ta.

La Tuấn hoàn toàn không có hứng thú, cho rằng Đường Vũ Nhiên đang phụ thuộc và cố gắng cản trở con đường thành công của cậu ta.

“Đừng quấy rầy tôi nữa!” Cậu ta bực bội nói: “Chúng ta chia tay rồi!”

“Anh hãy tin em, em có thể giúp được anh, nếu vì lí do này mà chia tay thì thật nực cười.” Đường Vũ Nhiên cố hết sức cứu vãn: “Chẳng lẽ tình cảm của chúng ta còn không bằng cái tương lai hão huyền đó sao?”

Đúng vậy, tính ra còn kém hơn.

Điều mà La Tuấn mong mỏi là hào quang rực rỡ của sân khấu, tiếng hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ, tiền tài, danh vọng và địa vị chứ không phải tình cảm của một cô gái nào đó.

Cậu ta tin rằng mình xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp hơn.

“Tránh xa tôi ra.” Cậu ta hung hăng đẩy cô ấy ra, giống như đẩy chướng ngại vật ở trên đường, không nhẹ nhàng một chút nào.

Đường Vũ Nhiên không kịp cảnh giác liền bị ngã, đầu đập vào một viên đá sắc nhọn.

La Tuấn sợ hãi, cậu ta lo chuyện mình gϊếŧ người bị bại lộ, sau đó cậu ta không thể ký hợp đồng để trở thành minh tinh được nữa cho nên cậu ta mới quyết định giấu chuyện này.

Thi thể để lại trong vườn hoa có thể sẽ bị Vương và Hồ Nhị nhìn thấy nên cậu ta đã đem thi thể giấu nhà vệ sinh nữ tầng hai.

Có một nhà vệ sinh dành cho nữ ở tầng bốn, chắc chắn rằng Giản Tĩnh và Tả Hinh sẽ không chạy xuống tầng dưới, vậy nên cậu ta có thể an toàn trong thời điểm hiện tại.

Khi quay trở lại lớp học, cậu ta thấy chủ tịch câu lạc bộ Hồ có một con dao trong ba lô nên đã nổi lên ý nghĩ muốn đổ tội cho người khác. Nhân lúc mọi người không chú ý, cậu ta đã giấu nó trong quần áo của mình.

Chờ đến khi chủ tịch câu lạc bộ Hồ bảo cậu ta đi hoá trang thì cậu ta sẽ nhanh chóng đi xuống tầng hai, chuẩn bị đóng giả hiện trường gϊếŧ người trong nhà vệ sinh nữ.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng sau khi chết người ta sẽ chảy rất ít máu và không thể đạt được kết quả như mong đợi. Trong lúc vội vàng, cậu ta đã nhớ ra kế hoạch của Đường Vũ Nhiên, sau đó cậu ta đã bế cô ấy trở lại nhà vệ sinh nữ trên tầng 4, giả làm hiện trường vụ án.

Cuối cùng, cậu ta ném hung khí gϊếŧ người vào thùng rác trong nhà vệ sinh nam ở tầng ba. Còn về túi đựng rác dính máu, cậu ta sợ nhà vệ sinh không xả đi được nên đã quyết định nhét nó vào đế giày.

Toàn bộ quá trình không thể nói là nghiêm mật, nhưng lại rất may mắn. Tả Hinh ở tầng 4 gọi điện thoại, chủ tịch câu lạc bộ Hồ, đạo cụ Đặng cùng Giản Tĩnh ở phòng học, camera Vương ở dưới tầng quay chụp lại vũ cảnh, toàn bộ quá trình đều không gặp ai.

Cậu ta tràn đầy tự tin rằng mình đã thoát tội, nhất là khi Giản Tĩnh nói cô nghi ngờ chủ tịch câu lạc bộ Hồ, trong lòng cậu ta không khỏi phấn chấn mà thầm nói: ‘Tiểu thuyết gia thiên tài cái gì chứ, không phải vẫn bị tôi lừa gạt sao?’

Nhưng ai ngờ được chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau cậu ta đã bị phát hiện, không có chỗ nào để trốn.

Sự bối rối lúc này đã làm sụp đổ hoàn toàn tâm lý phòng bị của cậu ta.

"Tất cả đều là do cô ấy, nếu không phải cô ấy chọc tức tôi, tôi sẽ không..." La Tuấn vẫn phản bác.

Tả Hinh phẫn nộ tột đỉnh: “Là cậu đề xuất chia tay, nói dối chúng tôi về chuyện đó, không những thế còn bịa chuyện cô ấy lừa dối cậu? Cậu điên rồi, cậu nghĩ mình là ai? Cậu nghĩ mình có thể ra mắt ư? Tôi khinh.”

Giản Tĩnh cũng coi như được mở mang tầm mắt, cô cũng thường thấy những kẻ xấu xa nhưng xấu xa đến nỗi này là rất ít.

Nhưng cô lúc này cũng không còn tinh lực để cãi nhau nữa, vì vậy cô cầm lon coca bên cạnh lên, giơ tay đổ tất cả đống đồ uống có ga lên đầu La Tuấn: "Rác rưởi."

Mặt La Tuấn lúc xanh lúc trắng, trông vô cùng khó coi.

Quý Phong nháy mắt với các nhân viên cảnh sát: "Đưa người này về đi, xong xác minh khẩu cung của cậu ta. A, vận khí hôm nay cũng không rồi, còn có thể kết thúc công việc sớm hơn mọi hôm.”

Giản Tĩnh theo bản năng mà liếc mắt nhìn đồng hồ: “Một giờ sáng mà còn tính là sớm sao?”

“Vẫn sớm, tôi vẫn còn thời gian để ăn khuya.” Tâm trạng Quý Phong đang rất vui vẻ, anh ấy tự nhiên muốn nói đùa với cô: “Cô có muốn tôi đãi cô không? Đồn cảnh sát chuyên cung cấp mì ăn liền, có thể vừa ăn vừa ghi chép.”

Giản Tĩnh: "..."

“Hôm khác đi.” Cô không muốn đi.

Quý Phong không nói gì, từng bước một bắt đầu công việc. Dù nghi phạm đã nhận tội nhưng vẫn cần điều tra làm rõ.

La Tuấn đã được cảnh sát đưa đến hiện trường đầu tiên để xác định danh tính, những người khác có thể về nhà miễn là bọn họ phối hợp điều tra.

Nhưng khi họ tách ra, camera Vương đột nhiên đặt ra một vấn đề: “Đường Vũ Nhiên đã chết, La Tuấn là hung thủ, vậy bộ phim của chúng ta làm sao bây giờ?”

Tâm trạng mọi người đột nhiên phức tạp.

Đường Vũ Nhiên vì để tạo nhiệt cho bạn trai mà đã lên kế hoạch ‘Phim trong phim’. Nhưng ai có thể nghĩ đến cái chết của cô ấy và vụ gϊếŧ người của La Tuấn còn khinh sợ hơn cả kế hoạch.

Nghệ thuật đến từ cuộc sống và cuộc sống luôn luôn hoang đường hơn nghệ thuật.

Hai ngày sau, Giản Tĩnh biết được từ Quý Phong rằng vụ án của Đường Vũ Nhiên đã được khép lại.

Vụ án mạng này gây xôn xao trong trường, các bài đăng trên mạng tràn ngập, trước nhiều lo ngại, nhà trường đã yêu cầu giải tán câu lạc bộ Trinh thám.

Mọi người chấp nhận nó trong im lặng, kế hoạch quay phim cũng hoàn toàn bị phá hỏng.

Đạo cụ Đặng cùng chủ tịch câu lạc bộ Hồ đã dọn sạch tài khoản, tổng số tiền đặt cọc và tiền thuê được hoàn lại là hơn một vạn. Ngoài một vạn dự định dùng để

phát hành thì còn lại ba vạn kinh phí, gần như đã được trả lại cho Giản Tĩnh.

Giản Tĩnh nhận lại và nói muốn mời mọi người đi ăn tối, nhưng chủ tịch câu lạc bộ Hồ từ chối.

"Tiền của cô bị tiêu xài hoang phí mà chưa làm ra được chuyện gì cả. Tôi không thể không biết xấu hổ mà để cô mời được, lần này để tôi mời đi." Cậu ta đặt một bữa tiệc gần trường học, đây cũng coi như là bữa ăn chia tay cho câu lạc bộ.

Ngày đó rất ít người tới, mọi người hầu như cũng không có hứng thú lắm.

Nghĩ lại cũng đúng, thích tác phẩm trinh thám là một chuyện nhưng tận mắt chứng kiến bạn học chết lại là một chuyện khác, không phải ai cũng tiêu hoá được chuyện này chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Tả Hinh lôi kéo Giản Tĩnh nói chuyện. Sau khi cùng nhau gặp gỡ những kẻ cặn bã, tình bạn này bỗng nảy nở và những câu chuyện phiếm là một phần không thể thiếu trong cuộc tán gẫu của các cô gái.

“Cậu có biết vì sao Vương Hạo không vừa mắt cậu không?” Cô ấy thần bí hỏi.

Giản Tĩnh quả thực rất tò mò: "Tại sao?"

"Năm ngoái, câu lạc bộ trinh thám đã tuyển thành viên mới. Anh Vương đã bắt chuyện với cậu rồi khen cậu viết hay. Sau khi nói chuyện một lúc liền xin chữ ký của cậu. Vào buổi sinh hoạt câu lạc bộ tuần sau, anh Vương chào cậu nhưng cậu lại hỏi người đó là ai.” Tả Hinh buông tay, chân tướng quả thực đơn giản như vậy.

Giản Tĩnh: "..." Hoá ra là vậy?

Tả Hinh nói với cô bằng ánh mắt của mình, chính là vậy.

“Mọi người thường đến xin chữ ký của mình.” Giản Tĩnh nhớ lại quá khứ: “Ai cũng nói tôi rất thích tác phẩm của bạn, bạn viết rất hay… Mình nghe thấy điều này quá nhiều cho nên không thể nhớ rõ là ai đã nói.”

Chính xác mà nói, không phải cô không nhớ hành động của người hâm mộ, mà là cô không nhớ được những người cụ thể. Nếu Vương Hạo cho rằng cô đang cố ý xúc phạm cậu ta thì cô chỉ có thể nói rằng cậu ta đã nghĩ quá nhiều rồi.

Tả Hinh lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thì ra là thế! Thường ngày cậu trông rất lạnh lùng, mình còn tưởng rằng…” Cô ấy không có mặt mũi nói tiếp, nhưng vẫn quyết định nói: “Tuy nhiên, Đường Vũ Nhiên với cậu không thân, vậy mà cậu lại vất vả giúp cậu ấy tìm được hung thủ, qua chuyện này mình liền biết cậu kỳ thực là một người trong nóng ngoài lạnh, rất có tinh thần chính nghĩa.”

Giản Tĩnh dừng lại.

Thành thật mà nói, có người chết một cách vô tội, tất nhiên cô hy vọng rằng kẻ gϊếŧ người sẽ được đưa ra trước công lý, nhưng nếu không có yêu cầu của hệ thống thì cô cũng sẽ không tự mình điều tra. Việc giải quyết tội phạm là việc của cảnh sát, người bình thường như cô không cần nhúng tay vào. Thứ nhất là không chuyên nghiệp, thứ hai là quá nguy hiểm.

Nhưng những lời của Tả Hinh khiến cô cảm thấy rất khác.

“Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.” Cô giải thích: “La Tuấn gϊếŧ người một cách bốc đồng và để lại rất nhiều bằng chứng. Mình chỉ là may mắn mới đoán trúng cậu ta là hung thủ.”

“Ồ, vậy cũng đã rất tốt rồi.” Tả Hinh nói với vẻ chế giễu: “Mình cũng đã xem rất nhiều bộ phim trinh thám, nhưng tại hiện trường lại không thể nhìn ra một chút dấu vết nào.”

Giản Tĩnh không có ý định khoe khoang những kiến

thức mà cô cóp nhặt được nên chỉ mỉm cười nói: "Chỉ cần bắt được hung thủ là tốt rồi.”

“Mình hy vọng rằng tất cả các vụ án đều có thể bắt được kẻ gϊếŧ người.” Tả Hinh xúc động nói: “Mình từng nghe nói rằng vụ án càng bị trì hoãn thì khả năng được giải quyết càng thấp. Nhưng bây giờ tỷ lệ phạm tội cao như vậy..."

Giản Tĩnh giật mình rồi đột ngột im lặng.

Suýt nữa thì quên mất, nơi này cũng không phải thế giới cũ của cô. Trước kia, có thể cả đời cô cũng không chứng kiến một vụ án mạng nào, nhưng từ khi tới thế giới này chưa đến nửa tháng, cô đã trải qua hai vụ án mạng rồi.

“Đừng nói về nó nữa.” Tả Hinh vui vẻ trêu chọc cô: “Cậu không những biết viết tiểu thuyết trinh thám, lại còn biết phá án nữa. Nói không chừng về sau cậu có thể trở thành nhà tiểu thuyết thám tử đấy.”

Giản Tĩnh:”…”

Cô nên đổi tên thành Kudo Shizuko sao?

Trong lòng cô chợt có một cảm giác mới chậm rãi truyền đến khoang ngực, giống như được uống một tách cà phê nóng trong mùa đông lạnh giá khắc nghiệt vậy, tinh thần thoải mái được nâng lên.

Tuy rằng bị bắt buộc phải phá án, nhưng kỳ tích… cũng không tệ.