Bĩ Cực

Chương 25




Chấn Điền bừng tỉnh, mồ hôi tuôn như thác đổ. Anh mở to mắt nhìn trần nhà, phát hiện bản thân đã quay lại giường nằm từ bao giờ.

“Anh tỉnh rồi ư?”

Giọng nói trong trẻo quen thuộc khiến anh hoàn hồn, thần kinh căng chặt như dây đàn. Chấn Điền dùng đồng tử trống rỗng nhìn cậu, bàn tay siết chặt, hằn học nói: “Tôi nhớ lại rồi.”

“Em cũng đoán là thế.” Doanh Nghiêm rầu rầu ngồi gục mặt bên giường, “Từ lúc quay về nhà, ngửi thấy mùi khói thuốc của mẹ em, em biết rằng anh nhất định sẽ hồi phục phần nào.”

“Khói thuốc?” Chấn Điền nhớ tới chiếc tẩu dài mà mẹ cậu hút.

“Ừm, bà ấy ganh tỵ với tình cảm giữa anh và em nên mới bày trò. Cho nên em không thích gặp lại bà ấy tí nào.” Doanh Nghiêm chống cằm nhìn anh, hàng lông mi vừa cong lại dài khẽ run lên, “Nhưng sức em yếu hơn bà ấy nhiều, rất khó chống lại.”
“Tình cảm?” Chấn Điền cho rằng mình vừa nghe được trò khôi hài lớn nhất xưa nay, “Cậu lừa dối, xoá trí nhớ, khống chế tôi, rồi tự huyễn hoặc rằng chúng ta vẫn còn tình cảm?”

Ba năm trước anh không nộp đơn xin nghỉ việc, chính Doanh Nghiêm mới là người mạo danh anh đăng nhập vào tài khoản để gửi đơn đi. Sim điện thoại cũ bị bẻ gãy, số điện thoại lưu trong máy cũng bị xoá bỏ, giống như muốn cắt đứt anh khỏi mọi mối liên hệ bên ngoài.

Mà Chấn Điền khi đó như con chó bệnh bị xích dưới tầng hầm, không có cách nào chống cự cả. Anh bị cậu giam cầm hai năm đằng đẵng, gần như không còn nhìn thấy ánh mặt trời.

Nếu đó là tình yêu thì anh không muốn, cũng không cần.

Doanh Nghiêm im lặng, lát sau khẽ thở dài: “Thời gian qua chúng ta ở với nhau rất vui…”

“Đấy là vì tôi bị cậu điều khiển.” Chấn Điền giận dữ ngắt lời, “Tôi quên đi những điều tồi tệ cậu làm, sau đó ảo tưởng rằng tôi yêu cậu. Nếu tôi nhớ ra, tôi nhất định sẽ không có tình cảm nổi.”
Ánh mắt anh liếc nhìn xuống chân phải bó bột của mình, song bây giờ làm gì còn thạch cao nữa, chỉ có bàn chân hơi cong vẹo kỳ dị. Đây là vết tích để lại trong một lần anh cố bỏ trốn rồi bị Doanh Nghiêm bắt lại, gã không khống chế nổi nên đã đập gãy chân anh.

Anh không được đưa đi bác sĩ, vì thế xương chân tự lành không đúng chỗ, dẫn đến bàn chân bị tật phải đi khập khiễng. Sau đó để đề phòng, Doanh Nghiêm dùng dây xích khoá chân anb trói vào góc phòng để anh không thể chạy được nữa.

Ba tháng? Không, cả đời này anh sẽ không tháo bột được, bởi vì chiếc chân này đã không thể chữa trị được nữa rồi.

“Phải, anh nói đúng.” Cậu cười khổ, “Em phong bế ký ức, điều chỉnh lại trí nhớ của anh, để khiến chúng ta trông như chưa từng có gì xảy ra cả. Nhưng có một thứ anh sai rồi.”
Hơi thở cậu chợt trở nên gấp gáp, gò má chậm rãi chuyển màu hồng: “Em chưa bao giờ dùng bùa ngải khiến anh yêu em. Em thay đổi ký ức anh, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật. Nếu như những chuyện kia chưa từng xảy ra, nếu như em vẫn là Doanh Nghiêm trước kia, anh vẫn sẽ yêu em.”

Chấn Điền cảm nhận được cảm xúc của cậu đang dao động, trong lòng chợt dấy lên chút hy vọng. Anh lén lút nhìn xung quanh tìm kiếm lối thoát, cố gắng đào sâu hơn để Doanh Nghiêm tập trung vào việc này: “Tôi không tin. Nếu cậu không dùng bùa ngải, làm sao tôi có thể yêu người như cậu?”

“Là thật mà!” Doanh Nghiêm sốt ruột chứng minh, “Sau khi em mang anh ra khỏi tầng hầm, trong thời gian chữa trị cho anh, mẹ em từng đề nghị em dùng bùa yêu nhưng em đã từ chối. Em chỉ phong bế phần ký ức tăm tối kia lại, tạo cho anh một loại ký ức giả, khiến anh cho rằng chưa có gì từng xảy ra cả. Còn hành vi, cử chỉ, lời nói của anh đều là ý thức do anh quyết định!”

Mẹ cậu không hiểu, bởi vì bà chưa từng được yêu. Vì thế khi có được cha cậu bằng tà thuật, bà đã cảm thấy hài lòng, cho rằng đấy chính là tình yêu.

Nhưng Doanh Nghiêm đã được hưởng thụ qua tình yêu của Chấn Điền, được tắm trong mật ngọt nơi thiên đường, làm sao có thể chấp nhận được loại tình cảm giả dối được tạo ra bởi bùa phép. Thứ cậu muốn là tình yêu chân chính của anh, như cái cách anh yêu cậu năm mười sáu tuổi vậy.

Vì thế cậu không tiếc công sức tự sát mỗi ngày, để ngăn cho bản thân không bao giờ lớn hơn nữa. Sau khi Chấn Điền bảo rằng anh muốn nhìn thấy cậu trưởng thành, Doanh Nghiêm có hơi chủ quan đôi chút, tạm ngừng tự sát để chính mình lớn lên. Nhưng chẳng được bao lâu, Doanh Nghiêm sau này sẽ dần biến chất.

Cậu đau khổ nhận ra rằng cậu không thể thay đổi, bởi vì cậu là một kẻ điên. Nếu cậu để thời gian của bản thân tiếp tục trôi qua, phiên bản tương lai của cậu sẽ đi lại lên con đường cũ. Chỉ có duy trì mãi thời khắc hiện tại, cậu mới có thể duy trì được một Doanh Nghiêm hoàn mỹ.

“Làm sao tôi biết được cậu có nói dối hay không?” Ngón tay Chấn Điền đã chạm tới bình giữ nhiệt, anh vờ như lấy bình nước để rót nước uống.

“Năng lực của em không khủng bố đến thế đâu. Một trong những điểm yếu của nó chính là nếu người bị trúng phép nghi ngờ, em phải khiến họ tin tưởng trở lại. Em có thể nói dối anh, nhưng lời nói dối phải có vài phần sự thật trong đó, nếu không người ở bên trong ảo giác sẽ phát hiện bất thường.” Cậu vùi mặt vào lòng bàn tay, khóc nấc lên, “Nếu em có thể nói dối được hết, việc gì em phải kể cho anh nghe. Khi anh nói bạn anh tới chơi, em cũng phải giả vờ thuận theo để anh không phát hiện vấn đề. Em cũng không cố tình khiến anh bị ngã xe gãy chân, mà là vì chân anh đã gãy nên em phải dàn dựng ký ức như thế để anh không thắc mắc vì sao chân mình lại khó đi lại…”

Chính là lúc này! Phát hiện tầm mắt Doanh Nghiêm hiếm khi không đặt lên người mình, Chấn Điền ngay lập tức dùng bình giữ nhiệt đập thật mạnh lên đầu cậu!

Doanh Nghiêm trợn trắng mắt, ngã gục xuống giường. Từ đỉnh đầu cậu chảy ra một dòng máu đỏ tươi, ướt đẫm ga trải giường, giây sang cả chiếc bình trong tay anh.

Anh không dám kiếm tra xem Doanh Nghiêm còn sống hay đã chết, cuống quýt tháo chạy khỏi phòng. Chiếc chân khập khiễng khiến anh không di chuyển nhanh được, mất một lúc lâu mới tới được cửa.

Chấn Điền run rẩy cầm lấy con dao trên bàn, vặn mở cửa ra. Bên ngoài sáng trưng, đúng thật là hàng lang chung cư anh, cũng không có xác chết nào cả. Anh thoáng thở phào nhẹ nhõm, cà nhắc bước ra ngoài.

“Này, sao trông mày thảm thế?” Hoàng Phú vỗ vai anh, cười to, “Lần trước không phải vẫn còn khoẻ mạnh sao?”

“Mày chỉ là ảo giác của tao thôi.” Chấn Điền nói với hắn, hay nói đúng hơn là với bản thân, “Nhưng tao vẫn thành thật xin lỗi mày.”

Hoàng Phú đã bị Doanh Nghiêm gϊếŧ cách đây ba năm trước. Nguyên nhân chỉ vì hắn ta là bạn thân của anh, thường xuyên tiếp cận anh, lý do nực cười đến hoang đường.

“Ảo giác? Mày nói gì vớ vẩn thể thằng kia?” Hoàng Phú bá vai anh, “Lần này qua nhà mày, lần sau đến lượt mày qua nhà vợ chồng chúng tao.”

“Mày kết hôn rồi à?” Chấn Điền nở nụ cười, nhưng mặt như muốn khóc.

“Đương nhiên là kết hôn rồi! Thôi, không nói chuyện với mày nữa, tao phải về kiếm vợ tao.” Hoàng Phú tặc lưỡi, sau đó biến đi mất.

Nước mắt rơi lộp độp trên mặt đất, bấy giờ Chấn Điền mới nhận ra mình đã khóc. Anh nhìn con dao trên tay, không kiềm chế được phát tiết cảm xúc ra bên ngoài.

Nếu không vì anh, không vì Doanh Nghiêm, hắn đã có một gia đình hạnh phúc, và có lẽ có cả những đứa con xinh xắn nữa.

“Anh có thể giúp em vấn đề này được không?” Một gương mặt khác trôi nổi đến trước mắt Chấn Điền, anh nhận ra người này là cậu đồng nghiệp từng thích quấn lấy anh, cũng đồng thời là một trong số những nạn nhân của Doanh Nghiêm.

Cậu ta bẽn lẽn nhìn xuống đất, rụt rè nói: “Có điều này em cần nói thật với anh. Em… thích anh.”

“Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.” Chấn Điền lặp lại những lời mà anh từng nói.

“Vậy… vậy ư?” Hốc mắt cậu ta đỏ lên, “Xin lỗi, em không biết, em cứ tưởng…”

“Không sao đâu.” Chấn Điền thở dốc khi leo xuống những bậc thang, “Tôi mới là người phải xin lỗi.”

Xin lỗi vì đã là nguyên nhân khiến cuộc đời của cậu ngắn ngủi đến như vậy.

Những nạn nhân của Doanh Nghiêm liên tục tìm đến anh. Anh ước gì họ có thể đánh chửi mình, như vậy lòng anh mới thanh thản được phần nào. Đáng tiếc ảo giác đến rồi đi, cho dù anh có nói bao nhiêu lời xin lỗi, người cần nghe cũng sẽ không bao giờ nghe được.

Cơ thể Chấn Điền lung lay, anh vấp phải bậc thang, ngã lăn xuống dưới. Từng đoạn xương cốt trong cơ thể như muốn nứt ra, con dao cũng đã rơi khỏi tay, anh khổ sở chống người bò tới cửa thoát hiểm trước mắt.

Hai mét… một mét…

Anh đẩy mạnh cửa ra, muốn thét thật to vì sung sướиɠ. Nhưng đập vào mắt anh là hằng hà sa số xác chết. Có của Doanh Nghiêm, có của những người anh quen đã chết dưới tay cậu, tất cả đều mở to mắt nhìn anh chằm chằm.

“Anh thật sự muốn đi ra đó sao? Đây là hiện thực anh muốn?”

Phía sau anh vang lên thanh âm của người anh không muốn nhìn thấy nhất. Cậu đứng ở đó như thể đã chờ từ lâu, máu trên đỉnh đầu và mặt khô lại từ lúc nào không hay.

Cánh tay Chấn Điền run lên, anh không dám quay đầu lại.

“Ở nơi này, Hoàng Phú vẫn chưa chết. Ở nơi này, hắn ta đã kết hôn với bạn gái. Ở nơi này, tên nhóc đồng nghiệp của anh đã thăng quan tiến chức rất tốt, hiện làm tới chức trưởng phòng rồi. Ở nơi này, Doanh Nghiêm của anh chưa bao giờ gϊếŧ người. Anh chưa từng bị gã giam cầm, tất cả mọi người đều hạnh phúc vui vẻ.” Ma âm lặp đi lặp lại bên tai Chấn Điền, “Thực tại chẳng qua cũng chỉ là thứ mà anh tin là thật. Sự thật cũng chỉ là thứ mà anh tin là thật. Mà cái anh cho là thật, chẳng qua cũng chỉ là thứ mà anh tin là thật.”

Hai cánh tay của của cậu ôm lấy từ phía sau Chấn Điền, nhẹ nhàng siết chặt.

“Nói cho em biết đi, lựa chọn của anh, thực tại của anh.”