*Pinterest
Lúc trước Cố Ỷ luôn cảm thấy bản thân cô rất giống một nữ chính trong tiểu thuyết.
Từ nhỏ đã là một mỹ nhân còn là dạng mỹ nhân hại nước hại dân.
Lúc nhỏ cô luôn được mọi người yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, hay được gọi là bảo bối là thiên sứ. Lúc học sơ trung, đại hội thể thao năm nào cô cũng được giáo viên cho cầm bảng tên lớp đi đầu. Vào đại học thì khỏi cần phải nói, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, đàn anh khóa trên, đàn em khóa dưới hay bạn học đến tỏ tình có thể xếp thành một hàng dài từ cửa lớp đến căn tin số 2 trên lầu hai.
Còn phát sinh thêm chuyện cha mẹ ra ngoài du lịch gặp bất trắc, cha mẹ không rõ sống chết, khi khổng khi không trở thành một cô nhi trưởng thành. Đây không phải tiêu chuẩn gia cảnh của một nữ chính thì là gì hỡi người?
Cố Ỷ luôn thấy cô sẽ thuộc dạng nữ chính trong bộ tiểu thuyết hiện đại ngôn tình tổng tài bá đạo hoặc là kịch bản ảnh hậu ỷ đẹp tung hoành ngang ngược trong giới giải trí. Sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này?
Tại sao cô lại trở thành nữ chính đắng lòng trong tiểu thuyết kinh dị?
Cố Ỷ cúi đầu nhìn ngón tay, chỗ bị đâm vẫn còn chảy máu. Cô hút mấy lần để máu cầm hẳn, sau đó dùng khẩu trang trong áo cột chặt tay mình, nếu không chắc nó sẽ còn chảy nữa.
Đầu ngón tay vẫn còn đau. Bây giờ cô lại không có tâm trạng để quan tâm nó. Bởi vì cách đó không xa, một thứ đáng sợ không giống hình người đang chậm rãi đến gần.
Sau khi bị ánh sáng đỏ trong tiệm vàng mã nuốt chửng, Cố Ỷ cảm giác bản thân mình đang bị rơi tự do, trước mắt cô chỉ là một màu đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đợi khi ánh sáng xuất hiện trở lại, cô đã thấy mình đang ở trong một cái viện nhỏ cũ nát.
Cố Ỷ quan sát một vòng mới phát hiện đây là cái viện cổ kính nhưng đổ nát. Cỏ dại trong sân mọc cao tới tận đầu gối, càng chứng tỏ cái viên này đã lâu không có ai chăm sóc.
Cô còn cho rằng mình bước qua cánh cửa thần kỳ, nào ngờ là đi xuống âm phủ.
Cố Ỷ quan sát không được bao lâu, đã nghe thấy một âm thanh ghê rợn. Tiếng động đó phát ra từ đám cỏ dại, cứ xạt qua xạt lại. Cố Ỷ tưởng đó là rắn nên vội vàng phóng nhanh đến gần cửa viện. Cô bắt đầu thăm dò đống bàn ghế đầy bụi nằm ngổn ngang trên đất, phía trước không có, phía sau cũng không.
Ngay lúc Cố Ỷ do dự, tiếng động kia ngừng lại, sau đó tiếng lẩm bẩm vang lên giống như tiếng suối chảy róc rách.
Cố Ỷ kinh ngạc loay hoay tìm nơi phát ra tiếng động. Bỗng đâu, cô nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đứng gần cái giếng cạn trong sân, còn có một thứ gì đó vừa cong vừa dài đang ngoe nguẩy bên cạnh bóng dáng kia.
Cố Ỷ đã nhìn lầm. Lúc này cô mới có thời gian nhìn chăm chú hơn. Thứ ngoe nguẩy kia chỗ nào giống rắn, nó rõ ràng chính là cái lưỡi của bóng người cao gầy kia!
Cố Ỷ đã xem không ít phim kinh dị nên gần như trong phút chốc cô đã đột phá cảm giác chán ghét những thứ dơ dáy bẩn thiu thường ngày để chui vào một cái lỗ hỏng đầy bụi, cẩn thận từng li từng tí giấu mình vào góc tường.
Sau đó không lâu, tiếng huyên náo lại vang lên. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Cố Ỷ ôm chân rúc vào trong góc.
Đúng là muốn mạng thiệt mà!
Với tướng mạo như thế này, cô không thể nào chỉ là một nhân vật quần chúng?
Cố Ỷ nuốt nước miếng, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
Ánh trăng nhàn nhạt thông qua cái cửa sổ xiêu vẹo chiếu vào trong. Không lâu sau đó, bóng người cao gầy che đi một nửa ánh trăng. Lúc này, Cố Ỷ mới hiểu ra: Vật kia đang ở trên đầu cô rồi!
Cố Ỷ thầm cầu chuyện thứ kia sẽ không phát hiện ra cô! Tuyệt đối không được phát hiện cô!
Cố Ỷ không được như ý. Cái lưỡi dài thườn thượt của tên cao gầy kia bắt đầu trượt từ trên xuống, âm thầm trượt xuống gần chân của Cố Ỷ. Cái lưỡi kia lạnh buốt vô cùng. Ngay khi nó vừa đến bên chân, cô đã thấy từng cơn ớn lạnh đang đánh về phía mình.
Cố Ỷ cứng đờ ngẩng đầu, chỉ thấy tên cao gầy đang mở to miệng, cái miệng ấy rộng muốn vòng qua tới gáy, giữa miệng là cái lưỡi cong dài.
'Chết chắc rồi!'
Phòng tuyến tâm lý của Cố Ỷ hoàn toàn sụp đổ. Người bị dồn vào chân tường rất dễ dàng có những hành động đột phá lý trí.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ duỗi chân dậm một cái thật mạnh vào cái lưỡi kinh tởm của tên cao gầy - một cú đạp hung bạo. Sau đó, cô dùng tay trói chặt cái lưỡi vào một băng ghế đang nằm trên đất, thắt gút.
Làm xong, Cố Ỷ cắm đầu xông ra ngoài.
Cô vừa chạy vừa không cầm được nước mắt. Trong tình thế nguy hiểm khi nãy, cô đã cực lực nén khóc khiến cho đầu mũi cũng ê ẩm.
Những hành động táo bạo nãy giờ đều được Cố Ỷ làm trong trạng thái mơ hồ. Ngay cả khi đang cắm đầu chạy, đầu óc cô vẫn còn chưa hết choáng váng.
Đại khái tương đương với tình trạng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đã làm gì?
Chạy xa hơn 800m, Cố Ỷ mới dần bình tĩnh bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp.
Cố Ỷ vịn vách tường, trượt nhanh ngồi bịch xuống đất. Cô hằn hộc hít thở, bắt đầu quan sát xung quanh. Cô giống như đang ở trong một hẻm nhỏ của một trấn nhỏ chốn Giang Nam, dưới chân cô là một con đường thật dài được lát đá xanh. Có lẽ trời mới vừa tạnh mưa, trên mặt đường đá xanh có nhiều vũng nước sáng loang như vừa trải lên một lớp dầu.
Từ cuối hẻm có thể nhìn thấy một con đường lớn, loại góc nhỏ thế này lại mang đến một chút cảm giác an toàn cho Cố Ỷ ngay lúc này.
Cô ngồi dựa vào vách tường phủ rêu xanh, tay vừa vịn vào tường đã bị trượt xuống, lớp gạch đen rơi xuống đất. Cố Ỷ mặc kệ, ngồi phịch xuống phần đất đã dần khô.
Cô hít thở sâu mấy lần, hồi tưởng con quái vật kia.
Không sai, là quái vật. Thứ như thế, Cố Ỷ cảm thấy không thể gọi nó là người.
Ý nghĩ đầu tiên của Cố Ỷ: Cô đang nằm mơ?
Cố Ỷ tự nhéo mặt mình thật mạnh, sau một giây, cô liền than đau.
Thôi rồi, không phải là mơ.
Cố Ỷ ngồi dưới đất như một đứa trẻ bị bỏ rơi, liên tục thở dài. Một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu cô: Chẳng lẽ cô, xuyên không?
Nhưng xuyên không thì xuyên không, cũng nên xuyên thành cái dạng gì không xuyên, xuyên thành như vầy. Cố Ỷ, cô, xuyên không, còn là dạng xuyên vào một thế giới kinh dị, vừa mới tới đã gặp được quỷ.
Độ xui xẻo của Cố Ỷ vẫn chưa bị giới hạn tại đây. Cô vừa ngồi không bao lâu, đã thấy mấy thân ảnh lờ mờ đi qua đầu ngõ. Ánh trăng chiếu rọi xuống đường cũng chiếu rọi những thân ảnh ấy. Vũng nước trên đất cũng phản chiếu những bóng dáng kia. Các thân ảnh ấy đều có hình thù kỳ quái khiến người nhìn phải khiếp sợ.
Đây đều là đám yêu đám quỷ gì vậy!
Cố Ỷ bủn rủn cả hai chân, không đứng dậy nổi.
Qua một hồi lâu, cô mới gắng gượng vịn vách tường đứng dậy. Ngay lúc này, Cố Ỷ nhìn thấy tên cao gầy kia đang đi ra.
Nhà dột còn gặp mưa rào, cảm giác hiện tại của Cố Ỷ chính là như vậy.
Đối phó một con hay đối phó một đám.
Dĩ nhiên, Cố Ỷ sẽ chọn đối phó một con. Vấn đề duy nhất chính là: Trên người cô hiện tại không có bất cứ thứ gì có thể làm công cụ phòng thân. Thứ duy nhất có thể gây uy hiếp cho tên cao gầy đó chính là những mảnh ngói vỡ vụn hai bên ngõ nhỏ. Khi nãy, Cố Ỷ cũng đối phó được tên cao gầy trong viện nên cô đủ lòng tin bây giờ cô cũng có thể làm được.
Cố Ỷ nắm chặt mảnh ngói trong tay, nhìn tên cao gầy đang từng bước lại gần. Dáng đi của nó rất quái lạ, nghiêng hẳn một bên, còn mang theo cảm giác dừng lại rất rõ.
Lúc đầu, Cố Ỷ không hiểu tại sao nó lại có cảm giác dừng lại rõ ràng đến vậy nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu nguyên do.
Không biết bắt đầu từ khi nào, một hồi chuông thanh thúy cứ vang bên tai của Cố Ỷ. Trước đó, cô vẫn không nghe được, nay bỗng dưng nó vang lên không ngừng.
'Đinh----đinh---đinh'
Tiếng chuông không ngừng vang vọng bên tai. Cảm giác giống như tiếng chuông ấy xé đôi không khí, tạo thành tầng tầng đợt sóng âm. Cố Ỷ chưa kịp phát giác, thân thể cô đã bị tiếng chuông mê hoặc trước một bước.
Trong lúc nghe tiếng chuông, cô có cảm giác một bên người của mình giống như liên tục bị đánh, cả phần bên trái đều lõm xuống. Cô tựa như một cương thi không có suy nghĩ, đi về hướng phát ra tiếng chuông trong vô thức.
Trạng thái của cô bây giờ không khác gì tên cao gầy kia, tư thế đi đều nghiêng hẳn sang một bên, xen lẫn cảm giác muốn dừng lại trong tiếng thúc giục của hồi chuông.
Về phần tại sao tên cao gầy bị khống chế trước cô, Cố Ỷ phỏng đoán đại khái do tên kia cao hơn cô nên nghe tiếng chuông trước cô. Đáng đời!
Cố Ỷ bực bội suy nghĩ, dần chuyển sang lo lắng. Đầu ngõ ngày càng gần, đường chính đầy quái vật càng kề cận. Cố Ỷ dùng hết sức giãy dụa.
Thế nhưng hiệu quả lại quá thấp. Cô vẫn tiếp tục bị tiếng chuông kia lôi kéo về phía đường lớn.
Chân của tên cao gầy dài hơn cô nên thoáng chốc tên đó đã đi song song với cô. Ánh mắt của Cố Ỷ sắc bén, tài quan sát tinh tường, cô phát hiện cái lưỡi của tên kia đang bị kéo lê trên đất. Nó vẫn luôn cố gắng bám víu những khe hở trên mặt đường đá. Do trời vừa mới tạnh mưa nên mặt đường đá rất trơn, vốn không thể bám vào được.
Cố Ỷ đã biết: Tên cao gầy cũng đang chống cự.
Cố Ỷ thấy tên cao gầy sắp vượt qua mình. Cô và tên cao gầy liếc nhau. Đôi bên đều nhận ra sự chống cự và nỗi tuyệt vọng sâu sắc trong mắt đối phương.
Giờ khắc này, Cố Ỷ bỗng lóe ra một suy nghĩ không tưởng: Hay là, cô và tên cao gầy giúp đỡ nhau.
Trong khoảnh khắc tên cao gầy lướt qua cô, Cố Ỷ đã dùng hết sức cố bước nhanh về trước, đạp lên lưỡi dài của tên kia trong nháy mắt.
Tên cao gầy dường như cũng hiểu ra. Đầu lưỡi của nó cố gắng quấn chặt lấy mắt cá chân cùa Cố Ỷ, kéo cô ngã xuống đất. Do lực cản của Cố Ỷ, tên cao gầy cũng ngã xuống theo. Một người một quỷ giúp nhau, cuối cùng té lăn một chỗ.
Tiếng chuông càng liên tục ngân vang thúc giục hai người đứng dậy, vang vọng bên tai không ngừng. Bị tiếng chuông ảnh hưởng, thân thể của Cố Ỷ và tên cao gầy bắt đầu giãy giụa muốn đứng lên, cuối cùng vẫn không thể bò dậy.
Khi thân thể của Cố Ỷ muốn bò dậy, tên cao gầy liền dùng lưỡi quấn chặt mắt cá chân của cô khiến cô lại ngã xuống, không thể đứng dậy được. Ngược lại, khi tên cao gầy muốn đứng lên, do lưỡi của hắn đang kéo vật nặng khiến hắn cũng không thể đứng lên.
Hai người nhìn vào càng giống như đang cản trở nhau.
Thực chất, họ đang giúp đỡ nhau.
Chỉ là quá trình giúp đỡ này nhìn vào có chút 'âm phủ' rùng rợn.
Trong lúc té xuống, Cố Ỷ thầm nghĩ: nếu cứ tiếp tục té hoài như vầy, khuôn mặt xinh đẹp vô địch thủ của cô sẽ sớm bị càn bằng mất thôi.