Khương Tố Ngôn vẫn trầm lặng trước lời xin lỗi của Cố Ỷ. Cô tiếp tục nói: 'Lão bà, nàng buộc thế này, ta khó chịu.' Khương Tố Ngôn nhìn chăm chú Cố Ỷ bằng đôi mắt đen nhánh của nàng. Một lát sau, vải đỏ dần buông lỏng, cô nằm rạp trên vạt váy dài.
Ơ...không đau.
Vạt váy của Khương Tố Ngôn mềm mại, ngã lên đó tựa như nằm xuống cái nệm cao su siêu mềm mại siêu êm ái, không những không đau mà còn rất thoải mái. Cố Ỷ biết nàng cố ý làm thế. Nàng không định chơi chết cô bởi vì lần trước nàng cũng dùng váy đỏ siết ả ác quỷ, phản ứng của ả không giống như vậy.
Cố Ỷ nhanh chóng ngồi quỳ trên vải mềm, ôm chặt đôi chân của Khương Tố Ngôn, gối đầu lên đầu gối của nàng.
Thể diện gì đó cô chẳng cần. Cần thể diện sẽ không có lão bà.
Không có lão bà, chưa đến vài ngày, cô cũng tiêu đời.
Ngay cả con quỷ lúc sáng, cô còn không đánh thắng. Nếu đó là con quỷ lợi hại hơn, cô đã nằm trong bụng của nó từ đời nào?
Cố Ỷ xin lỗi lần nữa: 'Lão bà, là ta không đúng, ta sai rồi.'
Đến lúc này, Khương Tố Ngôn mới mở lời: 'Nàng sai ở đâu?'
Trước khi đến đây, Cố Ỷ nghĩ sẵn lý do trong đầu. Cô vốn là kẻ dẻo miệng khéo nói, bây giờ được phép nói, cái miệng cứ ríu rít không ngừng. Một chuỗi dài lời ngon tiếng ngọt được tuôn ra: 'Đáng lẽ ta nên nghe lời nàng, ta không nên bỏ cái túi tóc đó vào trong túi, phải đeo trên người mới đúng. Dù không đeo trên người, ta cũng không nên bất cẩn bỏ quên nó. Qua lâu vậy rồi mà vẫn không đi tìm nàng, là ta không đúng, đáng lẽ ta phải đi tìm nàng sớm hơn...'
Từng câu nói của Cố Ỷ lần lượt lọt vào tai của Khương Tố Ngôn, nàng càng nghe càng giận. Một ngàn năm qua, chưa kẻ nào dám đối xử như thế với nàng. Một ngàn năm qua ở âm phủ, con quỷ nào đui mù dám mạo phạm Khương Tố Ngôn, chúng đều bị biến thành đồ ăn vặt.
Một ngàn năm qua, Khương Tố Ngôn cũng cho rằng sẽ không có một con người nào dám làm vậy với nàng. Và nàng đã gặp được một người như Cố Ỷ.
Khương Tố Ngôn là một nữ quỷ, nàng sẽ không hô hấp. Tuy là thế, nhưng khi nghe lời nói của Cố Ỷ, lồng ngực vốn luôn phẳng lặng ngàn năm của nàng bỗng muốn phập phồng trở lại vì quá giận.
Nàng vươn tay, cái túi tóc đã nằm trong tay nàng.
'Ban đầu, ta đã nói với nàng như thế nào?'
Cố Ỷ rụt cổ. Cô rất sợ Khương Tố Ngôn sẽ làm cô tiêu đời. Tuy cõi lòng đang ngập tràn sợ hãi nhưng cô vẫn thành thật đáp: 'Nàng từng nói, nếu túi tóc không còn nữa, nàng cũng không biết bản thân nàng sẽ làm chuyện gì nữa.'
Khương Tố Ngôn cười lạnh lùng: 'Thì ra phu quân vẫn còn nhớ.'
Đã chịu gọi mình là phu quân, chuyển biến tốt!
Cố Ỷ nhanh chóng xua đuổi ý nghĩ đó, tiếp tục xin lỗi: 'Là ta không đúng, không để tâm đến lời nói của nàng, mai mốt sẽ không vậy nữa.' Cố Ỷ dùng thêm tuyệt chiêu. Cô nhanh tay lấy túi tóc từ trong tay của Khương Tố Ngôn, lấy ra một sợi dây đỏ từ túi đựng trang sức, lần này là một sợi dây đỏ thật mà cô đã chuẩn bị trước. Sau đó, cô xỏ sợi dây qua túi tóc, thắt dây và đeo nó vào cổ.
'Nó sẽ không rớt nữa, ta sẽ luôn đeo nó.'
Con ngươi tối đen của Khương Tố Ngôn nhìn trực diện Cố Ỷ. Sau đó nàng bất giác nhìn chếch sang một bên, giọng điệu cố tỏ ra lạnh lùng: 'Chỉ lần này thôi, lại có lần sau, ta sẽ không tha thứ cho nàng.'
Cố Ỷ nhẹ nhàng thở phào. Ít ra, Khương Tố Ngôn sẽ không giết cô ngay lúc này.
Khương Tố Ngôn đặt bàn tay của nàng lên đôi tay đang ôm chặt đùi nàng của Cố Ỷ. Những ngón tay lạnh băng của nàng chạm đến đôi tay ấm nóng của cô. Nàng lần nữa dời ánh nhìn chếch sang một phía: 'Mau đứng dậy, bộ dạng này của nàng nhìn có được không? Người ta đang nhìn kìa.' Người ta trong lời của nàng chắc chắn không chỉ đám quỷ, mà chỉ đám người bên kia.
Cố Ỷ hăng hái đứng dậy, tiếp xúc ánh mắt với đám người sống. Cô vừa nhìn vừa thầm đếm số lượng, quá trời, tận mười hai người: 'Họ làm gì ở đây.'
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến đã khiến Khương Tố Ngôn bực bội: 'Nàng tự đi hỏi họ, ta đã để bọn họ đi, bọn họ lại không chịu đi.'
Cố Ỷ bối rối đi về phía đám người. Bọn họ sợ hãi cô đến gần: 'Đừng, đừng tới đây!'
Phản ứng của bọn họ là sao, là xem mình cũng là quỷ? Cố Ỷ hít thở sâu: 'Mấy người mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, tôi là người, không phải quỷ!'
Mười hai người kia bắt đầu nhìn chằm chằm Cố Ỷ. Ban đầu, một vài người đã thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ bạn trai chị Vương lại là một kẻ phá đám. Hắn đứng trong đám người hét lớn: 'Đừng nghe cô ta! Tôi đến đây lâu rồi! Coi chừng đám quỷ kia đang giăng bẫy để tra tấn chúng ta!'
Đám người còn lại bắt đầu run sợ và tiếp tục tụ lại thành một cụm san sát nhau.
Lồng ngực của Cố Ỷ cũng phập phồng vì giận. Nếu cô thật sự là quỷ, kẻ đầu tiên mà cô ăn chính là tên phá đám đó, ăn hắn trước!
Một người có kỹ năng xã giao thượng thừa như Cố Ỷ trong nhất thời cũng hết cách với đám người đó. Bọn họ vốn không chịu lắng nghe lời nói của cô.
Cố Ỷ hết cách bèn trở lại bên cạnh Khương Tố Ngôn để hỏi nàng: 'Có chuyện gì vậy?'
Khương Tố Ngôn chỉ vào con quỷ bự con nhất: 'Ngươi nói.'
Con quỷ bự con run run, thấp mày rủ mắt: 'Là như vầy, là tôi bắt họ đến đây, làm thức ăn dự trữ.'
Cố Ỷ xoa ấn đường xem như biết vì sao bạn trai chị Vương đã đến đây lâu mà vẫn chưa bị giết. Con quỷ này muốn để đó từ từ ăn.
'Còn tụi bây là chuyện gì nữa?'
'Vị...vị đại nhân này chuẩn bị, bắt chúng tôi làm lương thực dự trữ.'
'...'
Ở đây cũng có thể xem là một chuỗi thức ăn.
Việc bạn trai chị Vương chưa bị giết đã chứng minh cho việc Khương Tố Ngôn đã cắt đứt chuỗi thức ăn dự trữ của đám quỷ. Cố Ỷ gãi đầu nhìn lão bà của cô. Cô thầm khen ngợi nàng là một con quỷ cực kỳ tốt. Dù nàng đang rất giận cô, cũng không ăn thịt người.
Thời buổi này, dạng quỷ tốt tính khan hiếm vô cùng.
Nhưng mà... khi Cố Ỷ nhìn đến từng luồng khí đen đang tỏa ra từ thân thể của Khương Tố Ngôn, cô chợt thấy đám khí đó lạnh và khủng khiếp.
Cô tiếp tục được nước lấn tới: 'Lão bà, nàng có thể rút bớt khí đen xung quanh nàng được không?' Khí đen tỏa ra từ Khương Tố Ngôn tương tự như hiệu ứng riêng biệt của nàng. Khí đen kết hợp váy đỏ quyện vào nhau cùng bay cuồn cuộn. Nó càng làm tăng thêm tính rùng rợn cho dáng vẻ tân nương ma của nàng – một hình tượng vốn đã dọa chết khiếp bao người.
Đôi mắt tối đen của Khương Tố Ngôn nhìn thẳng Cố Ỷ. Đôi mắt nàng hoàn toàn khác với mắt người. Khi nàng nhìn chăm chú, mắt nàng sẽ không lay động cũng không chớp mắt, đồng tử cực đen, tròng trắng cực trắng. Chỉ cần bị đôi mắt ấy nhìn trực diện, ai cũng sẽ bất giác dựng đứng hết lông tơ.
Dáng vẻ của Khương Tố Ngôn bây giờ đã hoàn toàn khác với dáng vẻ của nàng trước khi rời nhà vào mấy hôm trước.
Toàn thân nàng được vây quanh bởi hiệu ứng khí đen. Cố Ỷ càng nhìn gương mặt nàng càng thấy nó trắng hơn, trắng như giấy. Bờ môi đỏ rực, đỏ hơn cả màu áo cưới của nàng. Bộ áo cưới của nàng càng khoa trương hơn, nó chiếm một khoảng lớn trong phòng, trải dài đầy đất tựa như máu lan tràn khắp phòng.
Cố Ỷ nghĩ tối thiểu nhất là rút bớt đi khí đen, cảnh tượng sẽ bớt kinh khủng.
Tuy nhiên, Khương Tố Ngôn chỉ thốt ra đúng ba chữ với Cố Ỷ: 'Không rút được.'
Cố Ỷ kinh ngạc: 'Sao vậy?'
Nhắc đến điều đó, Khương Tố Ngôn đã thấy bực. Đôi mắt đen huyền xen lẫn ý lạnh, càng nhìn càng thấy sợ. Toàn bộ lông tơ của Cố Ỷ đều đã dựng lên hết.
'Nàng còn dám vác mặt hỏi ta câu đó?' Hắc khí trên người của Khương Tố Ngôn càng dày đặc hơn trước: 'Mấy ngày nay nàng không dâng hương cho ta đúng không? Ta từng nói với nàng, ta sẽ hắc hóa, nàng không tin đúng không?'
Quả thật, Cố Ỷ không nghĩ hắc hóa sẽ là dạng này. Cô còn nghĩ có lẽ khi đó Khương Tố Ngôn sẽ mở cái miệng thật rộng và lộ ra hàm răng cưa ghê rợn, hoặc là con mắt sẽ biến đen thui toàn bộ. Nào ngờ, nó chỉ là việc nàng không thể rút đi hiệu ứng đặc biệt quanh thân. Hiển nhiên... vẫn còn nhiều thứ biến hóa khác thí tỷ như hình dáng Khương Tố Ngôn sẽ càng có tính công kích hơn, cũng càng không giống người hơn.
Cố Ỷ biết bản thân đuối lý nên đã xin lỗi và tạm gác lại chuyện này. Cô quay lại bắt chuyện với kẻ khó chơi như bạn trai chị Vương: 'Chuyện là như vầy, chị Vương bạn gái của anh đã nhờ tôi đến tìm anh...'
Câu nói của Cố Ỷ càng khiến cho sắc mặt của bạn trai chị Vương càng khó coi: 'Cô tính làm gì bạn gái tôi?! Cô dám đụng đến em ấy, tôi biến thành quỷ cũng không tha cho cô!' Thậm chí hắn còn vội vàng đứng dậy giữa đám người tựa như muốn xông ra quyết một trận tử chiến với Cố Ỷ. Những người bên cạnh vội vàng dùng sức ôm hắn lại, kéo hắn ngồi im.
'Ít ra, còn sống là còn hy vọng! Chết rồi thì cái gì cũng không có!'
Cố Ỷ bất giác lại xoa ấn đường, sau đó mở điện thoại và gọi cho chị Vương. Tuy đêm đã kuya nhưng cuộc gọi đã được kết nối nhanh chóng: 'Alo?'
'Chị Vương phải không? Tôi đã tìm thấy bạn trai của chị, nhưng anh ta không chịu đi theo tôi.' Cố Ỷ mở loa ngoài. Kể từ khi tiếng 'alo' vang lên, bạn trai chị Vương đã kích động hơn trước. Hắn sửng sốt khi nghe lời nói của Cố Ỷ qua điện thoại. Tiếng của chị Vương nhanh chóng truyền ra: 'Cô tìm thấy ảnh rồi hả?' Giọng nói ở đầu bên kia của cuộc gọi bắt đầu nghẹn ngào, chị Vương vừa khóc vừa nói: 'Tốt quá... cám ơn cô...'
Tiếng nói của chị ta đứt quãng. Có lẽ do tín hiệu trong hầm yếu ớt làm cho giọng nói của chị Vương thêm phần mờ ảo, đầy tính tâm linh.
Cố Ỷ đưa điện thoại cho bạn trai chị Vương. Cô nghĩ có lẽ hắn sẽ không còn nghĩ cô lừa gạt hắn nữa. Hắn run run cầm lấy cái điện thoại, chần chờ nhìn cô và tiếp cuộc gọi. Nào ngờ, câu đầu tiên hắn nói lại là: 'Cô thật sự là bạn gái của tôi?'
'....'
Chị Vương ngạc nhiên. Cố Ỷ cũng sửng sốt. Đúng là thẳng nam bất bình thường.
Cuối cùng, chị Vương phải nói đúng ám hiệu với bạn trai, kẻ phá đám đó mới chịu tin Cố Ỷ không phải quỷ.
Tín hiệu di động trong hầm quá yếu, cuộc gọi cứ liên tục ngắt quãng, cuối cùng im bặt. Cố Ỷ cầm lại điện thoại, bắt đầu gửi định vị cho Trương Gia Hào. Tin nhắn chuyển đi nửa ngày vẫn một dấu chấm than đỏ to đùng, gửi nhiều lần mới chịu đi.
Đám người vui mừng đến phát khóc khi biết được Cố Ỷ là người và là người đến cứu bọn họ.
Bọn họ ôm đầu liên tục lẩm bẩm: 'Được về nhà rồi!'
Cố Ỷ nhìn dáng vẻ hớn hở của đám người kia. Cô nghĩ mình cũng nên biểu hiện chút gì đó. Cô đi ra khỏi đám người, chân giẫm lên vạt váy đỏ trên đất để đi đến trước mặt Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn chỉ ngẩng đầu nhìn Cố Ỷ. Cố Ỷ không thể không nói, nhìn nàng như thế, cô bỗng thấy bản thân mình yếu thế lạ thường. Cô chợt thấy nực cười bản thân, cô cần gì phải đi so cao thấp mạnh yếu với nàng, không có ý nghĩa.
Cố Ỷ đưa tay về phía Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn hoài nghi hỏi cô: 'Chuyện gì đó?'
'Về nhà thôi!'
Khương Tố Ngôn sững sờ, nhìn xuống bàn tay đang đưa về phía nàng. Nàng lặng thinh chốc lát, mới đặt bàn tay lạnh lẽo của nàng vào bàn tay ấm áp của cô. Móng tay của nàng vừa dài vừa đen. Khi đặt tay nàng vào tay cô, sự khác biệt màu da giữa cô và nàng càng rõ rệt, bộ móng đen của nàng càng là điểm nổi bật nhất.
Cảm nhận duy nhất của Khương Tố Ngôn vào thời khắc này chính là: Lòng bàn tay của Cố Ỷ, thật ấm.