Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 57: Tin Tưởng




Hai vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Sau đêm đút no Khương Tố Ngôn, chuyện trước coi như bỏ qua.

Mâu thuẫn đã qua đi nhưng vẫn còn một việc tồn đọng trong lòng của Cố Ỷ: Trương Gia Hào vẫn chưa đưa tiền thưởng công dân tốt cho cô.

Cố Ỷ vốn luôn tĩnh lặng chờ đợi, vì, sau khi vụ án của Lý Diễm Hồng kết thúc, cô mới nhận được tiền thưởng. Tuy nhiên, khoảng thời gian chờ lần đó không lâu, chỉ vài ngày sau vụ án.

Đợt này, quyển lịch đã qua tháng tám, Cố Ỷ vẫn chưa thấy Trương Gia Hào cầm tiền thưởng đến thăm.

Tháng tám, trời ngày càng nóng, ve sầu trên cây cứ kêu không ngừng. May mắn, Cố Ỷ có một cái máy điều hòa – Khương Tố Ngôn – bên cạnh. Nếu không, chắc cô đã nóng đến bốc hơi.

Cô vốn là người đẹp. Nó là sự thật không thể chối cãi nhưng toàn thân cứ bịn rịn mồ hôi do nóng nực. Người dù đẹp xuất sắc cũng trở nên lôi thôi.

Cố Ỷ mua một cái ghế bập bênh của dì thuê nhà. Cô đặt cái ghế ở lầu một, vừa mở quạt vừa bập bênh hưởng gió mát. Quyển sổ tân thủ của Trần Tư Nam đã được cô đọc xong. Thuật pháp cơ bản, cô đã học xong nhưng vẫn chưa đến mức tinh thông.

Hiện tại, cô coi như đến bình cảnh. Cô thiệt sự thấy lười không muốn tiếp tục cắm đầu đọc sách nữa.

Vào lúc này, Trương Gia Hào lại tìm đến. Cố Ỷ vừa nhìn thấy Trương Gia Hào lập tức ngồi bật dậy, chuẩn bị mời anh ta vào tiệm nhưng anh ta lại vẫy tay ý bảo không cần.

'Xe của tôi đang đậu tạm ở ngoài ngõ, chỗ của các người không thể đậu lâu, tôi đưa đồ cho cô xong, sẽ đi ngay.' Trương Gia Hào vừa nói vừa đến cái túi cho Cố Ỷ.

Cố Ỷ cầm lấy túi và nhìn vào trong. Bên trong túi có hai cái bao thư.

Một cái dày cộm. Cái còn lại mỏng tênh.

Cố Ỷ chưa hiểu đầu đuôi nhưng vẫn khoan khoái nhận cả hết cả hai bao thư. Cái bao thư dày đương nhiên không cần nhiều lời, nó chính là tiền thưởng công dân tốt. Cố Ỷ chỉ không rõ cái bao thư mỏng còn lại. Cô nhìn nó và nhìn kỹ hơn, mới phát hiện kiểu dáng của nó hoàn toàn khác cái đầu tiên.

Nó chỉ giống cái bao thư dày ở điểm là không ghi nội dung gì cả.

Cố Ỷ vừa hỏi : 'Đây là gì vậy ?' vừa lật mặt sau của bao thư để nhìn. Câu hỏi còn chưa dứt hết âm, cô đã thấy góc dưới bên phải của mặt sau bao thư có một chữ « G » nho nhỏ.

Trương Gia Hào sau khi lau sạch mồ hôi trên trán, mới trả lời cô : 'Nó được phát hiện trong hòm thư dưới chân núi tuyết Ngọc Long, sau khi tiếp xúc với cô, trực giác của tôi mách bảo rằng vụ mất tích của cha mẹ cô ắt hẳn có điều gì đó phía sau, tôi đã nhờ đồng nghiệp bên đó cẩn thận điều tra lại một lần nữa, cuối cùng đã phát hiện thứ này.'

'Chữ G này chắc là do cha cô để lại, bên trong bao thư, vì lý do cần điều tra nên trước đó chúng tôi đã mở ra. Nó chính là thứ mà cha mẹ cô viết cho cô, nhưng không rõ vì sao nó đã không được gửi đi. Bức thư không viết nội dung gì đặc biệt. Tôi nghĩ tôi nên giao nó cho cô.'

'Tôi đã nhờ Triệu Thanh nhìn qua, hắn xác nhận trên bức thư có dấu hiệu của hồn lực nhưng hắn không thể dò rõ nội dung được ghi trên đó. Cô chú ý một chút.'

Dứt lời, Trương Giao Hào chuẩn bị ra về. Cố Ỷ gọi anh ta lại để nói lời cảm tạ.

'Cần gì cảm tạ, chúng tôi phải nói tiếng xin lỗi với cô mới phải phép. Nếu chúng tôi lục soát cẩn thận, có lẽ bức thư này đã đến tay cô từ lâu.'

Trương Gia Hào bước ra xe. Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát đã rời khỏi tiệm vàng mã.

Cố Ỷ mở bao thư. Dòng chữ xuất hiện trước mắt làm cho cô bối rối.

Triệu Thanh không đủ bản lãnh nên mới không thấy rõ nội dung thực sự. Tuy nhiên, Cố Ỷ lại thấy rất rõ ràng.

Trước tầm mắt của cô đang xuất hiện hai dạng chữ. Một dạng được viết bằng mực trên giấy. Dạng còn lại là dạng được ghi bằng hồn lực, chúng đang lơ lửng phía trên tờ giấy.

Nội dung được biết bằng mực trên giấy là nội dung rất đời thường, một cặp vợ chồng đang gửi thư nhà cho con gái yêu quý của họ. Trên thư là lời kể của họ về mọi thứ mà họ đã chứng kiến ở núi tuyết Ngọc Long và thể hiện ước muốn được dẫn cô con gái đến nơi đó để cùng du lịch.

Tuy nhiên, nội dung được ghi bằng hồn lực thì khác. Lượng tin tức chứa trong những dòng chữ ấy tương đối lớn. Cố Ỷ đã quen việc sử dụng hồn lực nên cô hiểu một khi hồn lực rời thể sẽ tiêu tán rất nhanh ngay sau đó. Thế nhưng, những dòng chữ này vẫn còn ngưng đọng không hề tiêu tán cho đến tận bây giờ. Cha mẹ cô mất tích đến nay cũng đã hơn nửa năm, lượng hồn lực này vẫn còn có thể ngưng tụ lại để tạo thành chữ nổi lơ lửng trên giấy. Điều đó càng chứng tỏ người đã dùng hồn lực viết lá thư này, thực sự rất mạnh.

Thực ra, sau khi bước vào tiệm vàng mã và bất đắc dĩ biến thành phu quân của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ đã suy đoán dòng họ của cô có gì đó che giấu. Cô đã từng gọi điện thoại về quê để hỏi thăm, kết quả các cụ chỉ nói Cố Ỷ hãy bỏ ngay cái suy nghĩ hoang đường ấy ngay đi.

Cố Ỷ lại chưa từng nghĩ rằng vấn đề nằm ở chỗ cha mẹ cô. Ngược dòng quá khứ, từ lúc Cố Ỷ bắt đầu có trí nhớ, cha mẹ cô chỉ là người bình thường, không có điểm nào đặc biệt.

Nguyên nhân sâu xa hơn chính là cô không muốn đẩy vấn đề về phía cha mẹ mình.

Thế mà, giờ đây, bức thư sáng loáng này của cha mẹ đã nói cho cô biết : Họ có vấn đề.

Nào ngờ, câu mở đầu của lá thư đã làm cho Cố Ỷ tạm quên đi nỗi hoài nghi trong lòng. Dòng chữ đã khiến trái tim cô thắt lại, đau đến nghẹt thở :

*********

Con gái cưng, Ỷ Ỷ của chúng ta :

Khi con nhận được lá thư này, có lẽ ba mẹ đã không còn trên nhân thế, chúng ta không biết con có thể nhận được lá thư này hay không. Nếu như có thể, chúng ta hy vọng cả đời con sẽ không đọc được nội dung thực sự của lá thư . Bởi vì, nếu con có thể đọc được nó, chứng tỏ con đã trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác với thế giới hiện thực. Cho tới tận bây giờ, đây cũng là lý do ba mẹ không muốn cho con thấy.

Nếu như con đã bước vào tiệm vàng mã, đồng thời cũng đã kết duyên vợ chồng với Quỷ Vương, vậy tiếp theo con nhất định phải dự tính cho tương lai của bản thân mình. Nội dung trong quyển « Hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã » chỉ nói về những thứ đơn giản, căn phòng phía tây bắc trên lầu hai của ngôi nhà, tấm gỗ lót sàn thứ ba tính từ cửa bước vào, có thứ càng tốt hơn cho con, cô phải học thuộc lòng từng chữ, nhớ kỹ chúng.

Con của hiện tại, chắc chỉ xem được vài trang, nhưng sau này, khi hồn lực của con ngày càng thâm hậu, nội dung mà con nhìn được sẽ ngày càng nhiều.

Con gái cưng, xin con hãy tin tưởng ba mẹ, ba mẹ mãi mãi thương con, luôn bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì con.

*********

Phần người gửi là tên của cha mẹ của Cố Ỷ. Cô chăm chú nhìn lá thư thật lâu, có lẽ rất muốn nhìn nó chằm chằm đến khi nó nở hoa mới thôi. Sau đó, cô lật qua lật lại lá thư nhiều lần, cũng chỉ nhìn thấy những dòng chữ ấy.

Số lượng thông tin chứa trong nội dung lá thư quá lớn. Từ đó, Cố Ỷ có thể kết luận : Cha mẹ cô đã biết đến hồn lực từ rất lâu rồi. Họ hoàn toàn có liên quan đế Lão Cố của tiệm vàng mã này. Dường như họ đã biết trước bản thân họ sẽ có ngày hôm nay nên họ đã lên kế hoạch cho cô ngay từ bé, sắp xếp cho cô học rất nhiều thứ.

Các loại hình vận động cực hạn, chiến đấu cận thân, tất cả đều được cô vận dụng rất thành thạo. Khi còn bé, bên cạnh việc cô được dạy dỗ bởi dân chuyên nghiệp, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm cô còn được cha mẹ dẫn ra ngoài chơi. Miệng nói là chơi nhưng bây giờ cô nghĩ lại, càng thấy giống như đi rèn luyện hơn.

Những việc này trước đó Cố Ỷ không muốn thừa nhận, thế nhưng bây giờ, cô không thể không thừa nhận : cha mẹ cô có liên quan đến những việc mà cô đã gặp phải, rất có thể, chính vì cô, họ mới xuất phát đi núi tuyết Ngọc Long, để rồi không rõ tung tích.

Họ... trong lúc bản thân cô vô tri, đã hy sinh rất nhiều cho cô.

Cố Ỷ cẩn thận gấp lá thư lại, nhét nó vào lại bao thư. Trước tiên, cô lên lầu cất lá thư vào trong hộp đầy trân trọng. Sau đó, dựa theo nội dung trong thư, cô xuống lầu và đi lên lầu hai của ngôi nhà lớn phía sau tiệm.

Mặc dù Cố Ỷ không ở trong ngôi nhà lớn phía sau tiệm nhưng cô luôn dọn dẹp sạch sẽ nơi đó định kỳ. Ngôi nhà phía sau lớn hơn tiệm vàng mã, quét dọn sạch sẽ khiến nó càng thoải mái dễ chịu. Thế nhưng, Cố Ỷ không thích ở đó.

Chính vì nó quá lớn, trống trải, ngôi nhà hai tầng nhưng chỉ có một người – Cố Ỷ - và một quỷ - Khương Tố Ngôn – cư ngụ. Cô không sợ cảm giác ghê rợn của sự trống trải. Cô chỉ sợ cảm giác tịch mịch của nó.

Cô thà chấp nhận chen chúc cùng với Khương Tố Ngôn trong căn phòng nhỏ phía trên tiệm, còn hơn sống ở căn nhà lớn phía sau.

Cố Ỷ mặc dù luôn quét dọn định kỳ căn nhà nhưng cô chưa từng nhìn ngắm kỹ nó. May mắn thay, lá thư đã miêu tả kỹ càng nên không khó để tìm ra vị trí cất giữ.

Cô ngồi xổm xuống đất, gõ vào miếng gỗ thứ ba trên mặt sàn, sau đó gõ những miếng gỗ khác. Quả nhiên, bên dưới miếng gỗ thứ ba là rỗng ruột vì âm thanh nó phát ra khác hẳn những miếng gỗ khác. Cô nhanh chóng dùng công cụ để nạy miếng gỗ. Đúng như dự đoán, phía dưới nó rỗng.

Bên dưới được đào thành một cái rãnh, bên trong đó là một cái hộp gỗ màu đen. Cố Ỷ xắn tay áo, lấy cái hộp ra ngoài, sau đó ngồi bệt xuống đất và mở hộp.

Trong hộp là một quyển sách cũ kỹ. Quyển sách vẫn nguyên vẹn, không bị rách nhưng nó mang một mùi đặc trưng của sách vở cũ. Cố Ỷ nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi trên bìa sách và phát hiện không có chữ nào trên trang bìa.

Cô mở sách ra, trang đầu tiên, một mảnh trống trơn, không một dòng chữ...

Cố Ỷ bối rối, lặng thinh suy tư một hồi. Sau đó, cô chậm rãi rót hồn lực vào trang giấy. Một lát sau, vài chữ lớn nổi lên trang đầu tiên : 'Người Ngũ Âm hiện thế, nhân gian đại loạn.'

Cô đọc dòng chữ thành tiếng, càng đọc càng ngu muội. Ngoài dòng chữ ấy ra, không còn nội dung nào khác trên trang đầu tiên. Cô tiếp tục lật sang trang thứ hai, lặp lại thao tác như trước đó. Ngay lúc cô chuẩn bị rót hồn lực, Khương Tố Ngôn đã đè tay cô lại và nói : 'Đừng phí thời gian, dù nàng có rót toàn bộ hồn lực trong cơ thể vào trang thứ hai, cũng không đủ.'

Cố Ỷ bướng bỉnh không chịu tin, rót một hồi, cuối cùng mới quả quyết từ bỏ : Khương Tố Ngôn nói rất đúng.

Tuy nhiên, nội dung của trang đầu làm Cố Ỷ rất tò mò. Cô hỏi Khương Tố Ngôn nhưng nàng không trả lời. Cô chỉ còn cách gọi điện thoại cho Trần Tư Nam. Trái lại, cậu nhóc trả lời cô rất thẳng thắn : 'Người Ngũ Âm chính là người có mệnh cách cực âm, bát tự đều là âm.'

Cố Ỷ đột nhiên nhớ lại có lần Trần Tư Nam đã nói mệnh cách của cô đặc biệt âm. Cô lo lắng hỏi : 'Chắc tôi không phải là người Ngũ Âm đâu ha ?'

'Tôi chưa từng xem bát tự của chị, tôi làm sao biết trả lời, nhưng tôi nghĩ chị không phải là người Ngũ Âm. Người Ngũ Âm đều yểu mạng, không sống đến thành niên. Chị lớn cỡ đó rồi, nhảy nhót tưng bừng, làm sao có thể là người Ngũ Âm.'

Cố Ỷ vẫn chưa từ bỏ ý định : 'Không có biện pháp đặc thù nào, có thể giúp cho người Ngũ Âm sống đến lớn như tôi ư ?'

Trần Tư Nam kinh ngạc : 'Không có, chị nhất định phải chứng minh bản thân chị là người Ngũ Âm để làm cái gì chứ ? Người Ngũ Âm có gì tốt đâu, mệnh cách hung đến mức không ai dám dính vào. Nếu thành quỷ cũng sẽ là ác quỷ. Thứ đồ đó tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện. Nếu không, kẻ đó chắc chắn sẽ bị toàn bộ quỷ giới đều nhìn chằm chằm.'

'Nếu chị thực sự là người Ngũ Âm, coi như có biện pháp đặc thù giúp chị sống đến lớn, toàn bộ nhân giới sẽ không ngồi chơi mặc kệ như vậy. Lão Cố nhà các người chắc chắn sẽ là người đầu tiên ra tay, trước hết là 'éc', cho chị ngủm.'

Cố Ỷ bất giác xoa cổ : 'Đủ rồi.'

--------------------