Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 59: Trải Nghiệm Nhà Ma




Nhận được tiếng 'có' của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ yên tâm.

Có quỷ là mừng rồi. Đi một quãng đường xa đến đây, không một con quỷ, vậy cô bị lỗ vốn nặng rồi.

Kiểu ước gì muốn gặp quỷ như cô vẫn là thiểu số. Nếu đám học sinh trung học đang đi trước biết được, bảo đảm cả đám sẽ hối hận vì đã cho cô gia nhập nhóm, nói không chừng sẽ lập tức kick cô ra khỏi nhóm.

Cố Ỷ lo lắng dặn Khương Tố Ngôn : 'Nàng nhớ tránh kỹ chút, còn có hắc khí quanh người nàng nữa, tuyệt đối đừng để lộ ra, lỡ tay hù đám quỷ chạy mất dép, ta sẽ bị lỗ nặng.'

Trong khoảng thời gian được Cố Ỷ dỗ dành, hắc khí bao quanh Khương Tố Ngôn đã bớt dày đặc hẳn. Tình huống hắc hóa của nàng đã được xoa dịu chút đỉnh nhưng quanh thân nàng vẫn còn một tầng khói đen. Nếu nàng bị đám quỷ trong nhà nhìn thấy, chúng nhất định sẽ bỏ chạy.

Khương Tố Ngôn hừ một tiếng, sau đó lặng thinh. Cố Ỷ vẫn luôn nhỏ giọng trò chuyện với nàng nên không bị đám nhóc trước mặt chú ý. Bởi vì chúng vẫn đang dồn hết tâm sức vào cửa sổ trên lầu hai.

Đám nhóc không những không lùi bước trước nỗi sợ, ngược lại càng thêm hăng say. Tên to con tiếp tục đi đầu, dẫn cả nhóm đi về phía ga-ra.

Cửa cuốn của ga-ra đã mở nhưng chỉ mở một nửa. Tên to con ngồi xổm trước ga-ra, tay cầm đèn pin chiếu vào bên trong, nhận ra không có gì đáng nghi nên đã chui vào trong. Cố Ỷ cũng không do dự, tiến theo sau.

Đợi tất cả tiến vào trong ga-ra, mọi người đều kinh ngạc nhận ra cửa phụ không khóa. Họ nhẹ nhàng đẩy cửa chuẩn bị tiến vào. Sau khi đẩy cửa, tên to con tiếp tục đi trước, những người còn lại lần lượt theo sau.

Phía sau cánh cửa chính là phòng khách. Chính là gian phòng khách của căn biệt thự trị giá mấy triệu tệ. Gian phòng rộng lớn, trong màn đêm tối tăm, có thể mơ hồ trông thấy phong cách trang trí xa hoa năm đó.

Cố Ỷ đánh giá xung quanh, không kìm được phải tự mắng thầm : Nhìn kìa, nhìn cách người ta trang trí kìa, nhìn lại cách bố trí của căn nhà phía sau tiệm vàng mã của Lão Cố mà xem, mang tiếng là nhà bắt quỷ có uy tín ở Lễ Phong, không ngờ căn cứ lại rác rưởi đến vậy.

Sau khi cả bọn tiến vào phòng khách, quỷ bắt đầu tác quái. Cửa phụ bất thình lình đóng mạnh, phát ra tiếng 'rầm' thật vang.

Cả nhóm học sinh đều khiếp sợ. Ngay cả tên to con còn run rẩy, huống chi đứa nhát gan nhất nhóm là Trương Hoan. Cô ta vừa mới bị dọa sợ lúc nãy, hiện tại thêm tiếng rầm lớn như thế. Nó càng khiến cô ta càng thêm kinh hoàng. Cô ta hét lên : 'Đừng đi nữa ! Về nhà thôi ! Mình muốn về nhà!'

'Sợ cái gì, gió thôi mà !' Tên to con vội vàng nhận định, xem thường tiếng thét chói tai của Trương Hoan : 'Ban đầu chúng ta đến đây để thám hiểm, có quỷ càng tốt chứ sao ! Cậu nhìn chị gái Cố Ỷ kìa, người ta cũng là con gái, vậy mà không sợ, coi cậu kìa, sợ hãi thành thế này !'

Cố Ỷ cũng cảm giác sau lưng bị đâm một dao : Cậu nói chuyện thì cứ nói, kéo chị đây vô làm gì ?

Cô nhìn về phía tên to con, bỗng phát hiện hắn đang lén lút nhìn cô. Hắn đang đỏ mặt.

------ hả....

Cố Ỷ chợt hiểu ra, học sinh vừa tốt nghiệp trung học, phần lớn đã đến lứa tuổi biết yêu. Vả lại, học sinh thời nay trưởng thành sớm, nói không chừng khi còn học cấp hai hay cấp ba đã yêu đương nhắn nhít rồi. Cô không lớn hơn đám nhóc bao nhiêu, xem như đồng trang lứa. Với nhan sắc diễm lệ vô địch của cô, có người thích cô là chuyện hết sức bình thường.

Tuy nhiên, Cố Ỷ không ưa tên to con, dáng dấp không ưa nhìn, không xứng với cô, lại còn nhỏ tuổi hơn cô nữa.

Khương Tố Ngôn, với dung mạo ấy, miễn cưỡng lắm mới xứng với cô. Một kẻ siêu cấp tự luyến như Cố Ỷ tuyệt đối sẽ không yêu đương với xấu B - Boy xấu. Làm như thế khác nào hạ thấp giá trị nhan sắc của cô.

Sinh viên sẽ không yêu đương với học sinh trung học. Trừ khi cô không tìm được ai ở đại học, là một loser.

Hơn nữa, Cố Ỷ là người đã có gia đình. Lão bà của cô còn đang ở bên cạnh quan sát. Cố Ỷ cũng nhận ra khí lạnh của Khương Tố Ngôn bắt đầu rục rịch. Bởi vì cô không muốn nàng bị quỷ trong ngôi nhà phát hiện nên nàng mới không phát tán khí lạnh, đang cố nhịn.

Nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn tên to con cũng bị bóp cổ.

Trương Hoan nhìn Cố Ỷ. Cặp mắt cô ta ửng đỏ, loáng thoáng chút ghen ghét....

Cố Ỷ không muốn bị chuốc thù vô cớ. Cô vốn là người khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền nên đã mở miệng xoa dịu : 'Trời, học tôi làm gì, tôi đến nhiều nơi giống ở đây rồi, nên mới không sợ. Lần đầu tiên đến, tôi còn thua Hoan Hoan, khi đó ai cũng chê tôi, khi đó tôi sợ đến nổi run chân không đi được. Hoan Hoan thì khác, quan sát cẩn thận, chút xíu nữa chắc phải nhờ Hoan Hoan chú ý dùm.'

« nghệ thuật giao tiếp » Cố Ỷ vửa mở đầu đã thay từ 'so' thành từ 'học'. Không so sánh sẽ không tổn thương.

Quả nhiên, sau khi Cố Ỷ dứt lời, sắc mặt của Trương Hoan đã dễ coi hơn.

Sóng gió vừa đi qua, màn sau lại đến. Một đợt gió lạnh ùa vào, đèn pin chớp tắt, phát tiếng 'tin tin'. Một lát sau, đèn pin chợt tắt hẳn.

Kẻ khác không thấy nhưng Cố Ỷ lại thấy rất rõ ràng. Đèn pin tắt không phải do gió thổi, mà do hồn lực. Chúng từ dưới đất xông lên, sau đó bao trùm đèn pin. Đèn pin bị khói đen trùm kín, một tia sáng cũng không lọt ra ngoài. Phối hợp với thuật che mắt của quỷ nên cả bọn mới nhận ra đèn pin đã tắt.

Cố Ỷ giả vờ kinh hãi, ném đèn pin xuống đất. Phản ứng của cô không đột ngột bởi vì những người khác đều làm như thế.

Ngay cả kẻ mới vừa rồi còn bình tĩnh như tên to con, nay cũng run rẩy tay chân mất kiểm soát.

Ngoài hiện tượng lạ của đèn pin, những thứ khác vẫn vậy. Điều này phần nào giúp cho cả bọn dần lấy lại bình tĩnh. Tên to con vội nuốt nước bọt bởi vì quá hồi hộp mà bị bài tiết quá độ. Hắn vội vàng kêu gọi cả bọn sát lại gần nhau, tránh bị phân tán.

Trong phim cũng thường thấy, nếu bất cẩn lạc bầy ngay lúc này, sẽ không còn đường sống.

Những người khác cũng biết điều đó nên khẩn trương tụ lại gần nhau.

Cố Ỷ đi về phía trước vài bước, gọi là tượng trưng. Cô đứng ở phía ngoài cùng của cả bọn. Trương Hoan khi nãy đã bình tĩnh, nay sự sợ hãi bắt đầu trỗi dậy trong tâm cô ta một lần nữa.

Trương Hoan khẽ nói : 'Hay là chúng ta, về nhà đi ?' Giọng nói của cô ta rất yếu ớt. Nếu bây giờ mọi người không im lặng, có lẽ Cố Ỷ sẽ lỡ mất lời nói của cô ta.

Trải qua vài lần bị hù dọa, bên trong bọn nhóc đã bắt đầu có người nảy sinh ý định quay về. Có người đã mở lời trước, tất nhiên sẽ có kẻ hùa theo.

'Trương Hoan nói cũng đúng, lần này không được, lần sau lại đến...'

Cố Ỷ cũng tán thành. Đám nhóc quay về là phương án tốt nhất. Mặc dù cô hơi luyến tiếc cây đèn pin nhưng bọn chúng còn tiếp tục ở lại, không biết sẽ bị hù sợ đến cỡ nào.

Dù sao, con người cũng có thể chết vì sợ.

Căn nhà này thật đúng là có quỷ.

Cố Ỷ định lên tiếng khuyên đôi câu với bọn nhóc nhưng chưa kịp thốt ra tiếng, tên to con đã liếc nhìn cô. Hắn chợt nói lớn : 'Mấy cậu bị ngơ hết rồi hả ? Trên đời này làm gì có quỷ, biết đâu do từ trường có vấn đề nên đèn pin mới tắt. Nếu thật có quỷ, nghĩa là tụi mình đã đến đúng nơi rồi phải không ? Tụi mình đến đây tìm quỷ mà ! Vả lại, bây giờ mấy cậu về nhà, chắc gì quỷ sẽ không theo mấy cậu về ? Bộ mấy cậu không nhớ phim « nguyền rủa » à ? Chỉ cần về nhà, đã là đường chết !'

'Muốn về, mấy cậu về đi, tối nay tôi nhất định phải điều tra rõ nơi đây thật sự có quỷ hay không ! Mấy cậu nên nghĩ cho kỹ, kẻ chết đầu tiên trong phim kinh dị, chính là kẻ nửa đường bỏ cuộc !'

------ một tên ngáo ngơ chính hiệu.

Cố Ỷ nghe xong lời chính nghĩa quyết tuyệt của hắn, liền thấy hắn liếc nhìn mình. Cô ngay lập tức hiểu ra : cậu đang 'gáy' cho tôi xem đó ha !

Cố Ỷ vội vàng hạ giọng : 'Bình tĩnh, bình tĩnh...' Cô nói câu này cho Khương Tố Ngôn nghe. Cô rất sợ một giây sau đó nàng sẽ bay ra khỏi bóng của mình, sau đó éc tên ngáo ngơ ngờ nghệch kia.

Câu trấn an của cô vô tình bị người xung quanh nghe được, nhất là tên to con - đứa luôn chú ý từng phản ứng của cô. Hắn tiếp tục ngáo ngơ : 'Không sai, giống như chị gái đã nói ! Tụi mình phải bình tĩnh lại ! Tôi đề nghị, tụi mình tiếp tục đi, dù không có đèn pin nhưng còn có điện thoại, tụi mình mở đèn pin trong điện thoại là được chứ gì !'

Hắn đúng là một nhân tài.

Cố Ỷ thầm mắng, sau đó lưu luyến nhìn cây đèn pin dưới đất. Thật ra nó vẫn còn dùng được, chỉ cần giải trừ hồn lực bao quanh nó.

Hơn nữa, hồn lực trên đèn vốn không đủ mạnh, chỉ cần giải trừ sẽ tiêu tan. Biết đâu, đám nhóc sẽ hú hồn khi thấy đèn pin sáng trở lại.

Trong lúc Cố Ỷ luyến tiếc nhìn đèn pin, tên ngáo ngơ đã đi xong một loạt cốt truyện. Học sinh trung học non nớt rất dễ bị kích động.

Khi Cố Ỷ tập trung trở lại, đám nhóc quyết định lên lầu hai để khám phá thực hư căn phòng mà Trương Hoan từng nhìn thấy bé gái váy trắng trước đó trong sự thôi thúc của tên ngáo ngơ và hai tên nhóc nam sinh khác.

Đến cũng đã đến rồi, không làm chút gì xem như đi không công.

Cố Ỷ muốn nói thêm gì đó. Bởi vì nàng thấy dấu hiệu lạ. Ngay thời điểm bọn nhóc quyết định lên lầu hai, tay vịn cầu thang vốn đang sạch sẽ, chậm rãi xuất hiện một lượng lớn hồn lực. Chúng hợp thành hình dấu tay. Không cần ai giải thích, Cố Ỷ cũng biết quỷ trong căn nhà không muốn bọn họ lên lầu.

Cố Ỷ bỗng tò mò, rốt cuộc có cái gì trên lầu ? Khương Tố Ngôn nói lầu hai xác thực có hình ảnh lướt qua, không phải là quỷ. Nói cách khác, đó là người. Căn nhà này đúng là có quỷ. Chẳng lẽ người và quỷ sống chung ? Cố Ỷ suy nghĩ ra sao cũng không nghĩ ra đáp án.

Quỷ ở đây rõ ràng muốn hù cả đám chạy ra, không muốn bọn họ tiếp tục đi lên lầu. Thậm chí vỏ chuối cũng đã được chuẩn bị sẵn trên bậc cầu thang. Kẻ nào muốn lên lầu sẽ gặp xui xẻo.

Cố Ỷ không hề có ý định nhắc nhở tên ngáo ngơ kia. Nếu hắn ăn đau mà nổi ý bỏ cuộc nửa đường, vậy cũng hay. Nhận một chút dạy dỗ cũng là một điều tốt cho cái nết ngang của hắn.

Khi tên ngáo ngơ bắt đầu đi về phía cầu thang, khuôn mặt của Cố Ỷ khi đó loáng thoáng viết hai chữ : xem phim.

Ngạc nhiên hơn cả chính là Cố Ỷ không ngờ Khương Tố Ngôn sẽ tham gia diễn xuất. Cô nhìn thấy tấm lụa đỏ của nàng tràn ra ngoài bóng của cô, vận hồn lực dời vỏ chuối đến ngay dưới chân của tên ngáo ngơ.

Người ta chỉ muốn tên ngáo ngơ ngã đau điếng. Khương Tố Ngôn lại muốn hắn ngã chết á !

Cố Ỷ vội vàng đẩy những người khác sang hai bên để tiến lên. Ngay khi tên ngáo ngơ vừa trượt chân, cô đã kịp kéo áo của hắn lại, tránh cho hắn rơi thẳng xuống đất.

Từ độ cao này rơi xuống, tên ngáo ngơ phải nằm nhà nghỉ ngơi vài tháng.

--------------------

Tác giả :

Khương Tố Ngôn: Nàng còn dám cứu hắn!