↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Ma tôn đại nhân nghĩ thầm, về sau nhất định phải luyện tập với nàng dâu nhỏ nhiều hơn, như vậy mới có thể khiến nàng dâu nhỏ thèm thuồng côn thịt của mình.
Nhưng ma tôn đại nhân đâu thể ngờ rằng, nàng dâu nhỏ của hắn hiện tại không những không thèm gậy thịt của hắn mà còn muốn nhanh chóng ném Kính Huyền Quang nữa kìa.
Dao Quang sửa soạn lại quần áo, đeo khăn che mặt lên, khôi phục thành nữ đệ tử cấm dục của Tử Vân Các.
Trong mắt người ngoài, Tử Vân Các là một bụi hoa cao lãnh, đừng nói là dục vọng, đám người này phỏng chừng đều uống sương sớm mà lớn lên.
Dao Quang giấu gương ở trong quần áo, sau đó tiếp tục đi đến phía sau tiên sơn, đào một cái hố chôn gương vào.
Kính Huyền Quang chính là thần khí thượng cổ, nếu người khác biết Dao Quang vứt bỏ Kính Huyền Quang như thế này chắc sẽ đau lòng muốn chết.
"Ma tôn Mặc Quyết, mấy ngày nay ngươi hãy xem như một giấc mộng đẹp. Ta và ngươi từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp nhau nữa."
Dao Quang chôn gương vô cùng sâu.
Nghĩ đến nam nhân phía bên kia gương chính là Mặc Quyết, Dao Quang cảm thấy gương này đụng vào là phỏng tay. Chiếc còn lại đang ở ma giới, chỉ sợ gương này chính là ma vật do người ma giới tạo nên.
Nếu sau này có người phát hiện nàng tàng trữ ma vật, đây là một việc vô cùng phiền toái.
Sau khi chôn gương xong, Dao Quang mới trở lại phòng mình.
Nghĩ đến ngày mai phải tham gia đại hội luận kiếm, Dao Quang lập tức ngưng thần chuẩn bị điều tiết linh lực.
Khi nàng điều chỉnh hơi thở thì phát hiện không biết từ lúc nào mà linh lực của bản thân đã gia tăng. Tu vi nàng vốn chỉ mới đạt Trúc Cơ trung kì, hiện tại đã đột phá Trúc Cơ đỉnh.
Rất nhanh có thể luyện đến Kim Đan sơ kì!
Chẳng qua mới song tu một lần với ma tôn mà linh lực của nàng đã tăng lên nhiều như vậy, khó có thể tưởng tượng được linh lực của ma tôn cường đại như thế nào.
Lại qua một ngày nữa.
Dao Quang và chúng đệ tử của Tử Vân Các đứng ở dưới đài, đang chờ rút thăm đến lượt mình tỷ thí.
Mà lúc này, Mặc Quyết và Liễu hộ pháp cũng đang tìm kiếm Dao Quang ở khắp nơi.
"Tôn thượng, ngài đúng là mò kim ở đáy biển. Đại hội lần này có tận vài ngàn người tham gia, nhiều người như vậy, ngài làm cách nào tìm được phu nhân đây?"
Liễu hộ pháp cảm thấy, từ khi ma tôn nói chuyện yêu đương, chỉ số thông minh của ngài ấy đã bắt đầu giảm xuống.
Muốn tìm một người, việc đầu tiên phải biết người đó trông như thế nào có đúng hay không?
Ma tôn đại nhân thì lại không nhìn diện mạo, hắn chỉ biết đi tìm người bằng cảm giác.
"Bản tôn chắc chắn A Ngọc ở bên trong đám người kia."
Ánh mắt Mặc Quyết nhìn theo hướng đoàn người Dao Quang đi qua. Một đám đệ tử Tử Vân Các mặc trường bào màu tím, cho dù là nam hay là nữ đệ tử đều mang khăn che mặt.
"Tôn thượng, ta đã nói với ngài rồi, không có khả năng là người của Tử Vân Các đâu. Nữ nhân và nam nhân của Tử Vân Các đều là ni cô và hoà thượng hết."
Liễu hộ pháp cảm thấy ma tôn đại nhân điên rồi, giữa mấy ngàn người cứ khăng khăng tìm người không có khả năng là người mình tìm nhất.
Dao Quang loáng thoáng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Nàng theo bản năng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy ở Trường Kiếm Môn, một nam tử tóc trắng mặc trường bào màu đen đang nhìn về phía mình.
Nam tử này lớn lên thật đẹp!
Trên người nam tử mang theo hơi thở lãnh liệt, vệt đỏ giữa mày càng tăng thêm vẻ thần bí.
Nghe nói ma tôn là đệ nhất mỹ nam ở ma giới, không biết hắn có đẹp giống như người trước mắt hay không?
Sau khi sinh ra ý nghĩ này, Dao Quang nháy mắt bị doạ đến hít ngược một hơi khí lạnh. Nàng đang miên man suy nghĩ cái gì vậy?
Rõ ràng đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Quyết, vậy mà giờ còn nhớ nhung đến hắn.
Nhưng chỉ cần Dao Quang nghĩ đến Mặc Quyết, huyệt nhỏ dưới thân lại bắt đầu chảy nước.
Trước mặt mấy ngàn tu sĩ, Dao Quang nhịn không được kẹp chặt hai chân. Nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, tiểu huyệt dưới hai chân đã ướt đẫm dâm thuỷ. Nàng mới nghĩ tới gậy thịt của nam nhân kia có một chút mà hoa huyệt đã ướt nhẹp.
"Dao Quang, tới phiên muội."
Đại sư huynh Hàn Thanh đẩy đẩy cánh tay Dao Quang.
Dao Quang lúc này mới phản ứng lại, hiện tại đã đến lượt nàng lên sân tỉ thí.
Vòng tỷ thí thứ nhất là thi đấu tranh tài, tất cả các môn phái đều phải tham gia. Cuối cùng, chỉ còn lại mười sáu môn phái có điểm số cao nhất mới có thể tiến vào vòng đấu đội.
Vòng tỷ thí thứ nhất tương đối đơn giản, đối thủ của Dao Quang là một đệ tử thuộc Rèn Đao Môn. Đao pháp của người nọ vô cùng tinh diệu nhưng tu vi lại không cao, chỉ miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn Trúc Cơ kỳ.
Dao Quang đánh bại nam nhân một cách nhẹ nhàng, hắn bị Dao Quang hạ gục chỉ bằng ba chiêu cho nên không phục, lập tức rống lớn nói: "Con đàn bà thối tha, ngươi không dám so đao pháp với ông đây có đúng không? Chỉ biết dùng mấy thứ bàng môn tả đạo như thế này, đáng đời một đám lão xử nữ Tử Vân Các các ngươi không ai thèm lấy."
Nam nhân này mắng thật sự khó nghe, mày đẹp của Dao Quang xoắn lại. Mấy năm trước khi thi đấu, cho dù đối phương có thua thảm như thế nào thì cũng tuyệt đối không giống nam nhân trước mắt mắng chửi lung tung, một chút bản lĩnh cũng không có.
Ngay lúc Dao Quang chuẩn bị động thủ, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, miệng của nam nhân kia giống như bị khâu lại.
"Ưm ưm ưm..."
Nam nhân kia muốn dùng tay mở miệng mình ra nhưng mà hắn lại không thể nào động đậy.
Người của Rèn Đao Môn thấy hắn không nói nên lời, vội vàng dùng pháp thuật hoá giải chú pháp, nhưng mấy chục đệ tử tinh anh của Rèn Đao Môn lại không một ai có thể hoá giải được.
Hơn nữa chỉ bằng một trận gió lạnh, không ai biết được người ra tay là ai. Trên dưới Rèn Đao Môn đều gấp đến mức giống như con kiến ngồi trên chảo nóng.
Dù sao hầu hết các môn phái đều đã tịch cốc* cho nên miệng bị khâu lại không thể nói chuyện và ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Điểm chết người chính là không thể hấp thu được linh dược, cho dù bị thương cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
"Thỉnh vị huynh đài nào ra tay hãy tha cho đệ tử của chúng ta!"
Chưởng môn tân nhiệm của Rèn Đao Môn có đứng ra nói chuyện cũng vô dụng. Ai cũng biết Dao Quang không phải là người ra tay, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ kéo nam nhân từ trên đài xuống.
"Tôn thượng, ngài ra tay cũng độc ác quá. Nam nhân kia sợ là không thể nói được lời nào suốt một trăm năm. Nếu linh lực của hắn tụt xuống Luyện Khí kỳ, không ăn gì được sẽ đói đến chết."
Liễu hộ pháp nhịn không được cảm thán nói.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy ma tôn sử dụng thủ đoạn như thế này, trước kia ma tôn muốn đối phó người nào, hắn sẽ trực tiếp lấy roi long cốt đánh người nọ không ra hình người.
Mấy đệ tử thi đấu tranh tài cấp bậc cao nhất cũng chỉ đến Kim Đan kỳ, không một ai là đối thủ của ma tôn. Ma tôn căn bản không đặt những kẻ này trong mắt, kết quả hắn vẫn ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã dùng thủ đoạn độc ác như thế.
"Ai bảo thằng chó đó ăn nói lung tung."
Mắt phượng hẹp dài của ma tôn khẽ nheo lại. Ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người chúng đệ tử Rèn Đao Môn.
May mắn cho những kẻ này nàng dâu nhỏ của hắn đang ở đây, nếu không hắn đã trực tiếp đại khai sát giới. Cho dù mấy người chính phái này có mắng hắn ra sao hắn cũng lười so đo, nhưng mắng nàng dâu nhỏ của hắn là điều không thể!
"Tôn thượng, người chắc chắn người kia chính là phu nhân sao?"
Liễu hộ pháp nhìn thoáng qua Dao Quang đang mang khăn che mặt, bởi vì mang khăn che mặt cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài. Đôi mắt này quả thật rất đẹp, đẹp như là nước hồ mùa thu.
******************************************(*) Tịch cốc: cũng gọi là "đoạn cốc" 断谷, "hưu lương" 休粮, "tuyệt lạp" 绝粒, là phương pháp tu luyện không ăn ngũ cốc tạp lương, thực vật thường ngày như thịt trứng rau quả. Đạo giáo cho rằng, người ăn rau thì giỏi chạy nhưng ngu, người ăn thịt thì sức nhiều nhưng sợ, người ăn ngũ cốc thì trí nhưng không thọ, chỉ có người ăn khí là thần minh bất tử. Cho nên, Đạo giáo cho rằng, chỉ có tịch cốc mới có thể khiến trong ruột không có tạp cặn, phụ thêm vào thực khí nữa thì có thể đạt đến thần minh bất tử mà thành tiên.