↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
"Bé đĩ dâm đãng."
Mặc Quyết nhìn huyệt nhỏ của nàng đang phun nước, đôi mắt thâm trầm trào dâng lửa dục.
Rõ ràng hôm nay đã chơi nàng bên trong thức hải một lần, nhưng lúc này cơ thể vẫn trống rỗng khó chịu.
Quả nhiên, chỉ phát tiết một lần làm sao có thể đủ, thật muốn dùng hai căn côn thịt ở bên dưới cắm vào trong cơ thể nàng.
Hắn phải phát tiết hết thảy ở trên cơ thể của nàng mới được.
Dao Quang đâu biết giờ phút này Mặc Quyết cũng đang nhìn lén nàng, khoái cảm phía dưới nàng càng lúc càng mãnh liệt, Dao Quang chịu không nổi mà cởi quần lót ra, mở rộng hai chân hơn nữa.
Bướm nhỏ bên dưới đối diện với vách tường, cửa huyệt ướt át và lỗ nhỏ run rẩy lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt cực nóng của Mặc Quyết dừng lại ở giữa hai chân nàng. Dao Quang vẫn chưa phát hiện ra Mặc Quyết đang nhìn mình, nàng chỉ nghĩ ánh mắt của Mặc Quyết đang nhìn vách tường mà thôi.
Ngón tay xoa hột le càng lúc càng mạnh, tiểu huyệt trào ra không ít dâm thuỷ.
Nhưng chỉ chơi hột le thôi thì vẫn chưa đủ, cho nên ngón tay Dao Quang lại lần mò tới hoa huyệt rồi cắm vào.
Ngón tay nàng hoạt động thật nhanh bên trong huyệt thịt, tuy ngón tay nàng không thể so được với côn thịt to lớn bên kia Kính Huyền Quang, nhưng cũng miễn cưỡng giảm bớt được dục vọng dâng lên phía dưới lỗ nhỏ.
Hai ngón tay thọc vào rút ra bên trong động thịt càng lúc càng nhanh, theo chuyển động của ngón tay, nước dâm trong suốt cũng trào ra ngoài.
Mặc Quyết nhìn dáng vẻ tự chơi hoa huyệt của Dao Quang, trong mắt hiện lên một chút ghen ghét.
Huyệt nhỏ của nàng thuộc về hắn, cho dù nàng tự mình thủ dâm cũng khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Chờ sau này tìm được cơ hội, hắn nhất định phải hung hăng chơi nát nàng, xem nàng còn dám thủ dâm một mình nữa không.
Ngón tay thọc vào rút ra bên trong bướm dâm một lúc lâu, Dao Quang mới miễn cưỡng lên đỉnh một lần.
Lúc trước, lúc nàng thủ dâm đều không thể đạt được cao trào, nhưng hôm nay, khi nhìn Mặc Quyết sục gậy thịt, nàng không nghĩ tới mình lại cao trào nhanh đến vậy.
Dao Quang vội vàng tắt Thiên Nhãn, có chút chột dạ mà đắp chăn lên chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng khi Dao Quang chuẩn bị đi ngủ, thứ đồ chơi thô to dưới thân Mặc Quyết vẫn còn cứng ngắc.
"Cái đồ dâm đãng này, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà thôi."
Gậy thịt Mặc Quyết bị Dao Quang trêu chọc đến mức dựng đứng, hơn nữa hắn có tận hai cây, dục vọng cũng phải gấp đôi người bình thường, lúc này hai con quái vật đều cứng rắn hệt như hòn đá.
Hiện tại, hắn chỉ có thể cắn răng dùng ngũ cô nương để sục côn thịt mà thôi.
"Bé đĩ dâm, nàng chờ đó. Lần sau thao nàng, sẽ không dễ dàng thoả mãn như vậy nữa đâu."
Vòng tỷ thí thứ ba không còn là tỷ thí linh lực và kiếm pháp nữa, mà là so tài săn giết yêu thú.
Các tông môn luyện chế linh dược hay thuốc tăng cấp đều cần phải có yêu đan của yêu thú. Nếu không muốn thuần phục yêu thú, mọi người thường hay bắt giết rồi lấy yêu đan.
Ở vòng thi thứ ba, các tông môn đều phải đi vào Rừng Sương Mù để săn giết yêu thú, người có tổng điểm cao nhất sẽ giành được chiến thắng.
Yêu thú đỉnh cấp là có điểm số cao nhất và yêu thú cấp thấp sẽ ít hơn yêu thú đỉnh cấp 100 điểm, còn những yêu thú bình thường khác, điểm số sẽ giảm dần theo từng cấp độ.
Những môn phái có ít người, chủ yếu tham gia vòng này chỉ để săn bắt yêu thú mà thôi, bởi vì giành chiến thắng là điều không thể nghĩ tới. Dù sao thực lực của yêu thú đỉnh cấp có thể so với một trăm tu sĩ Kim Đan Kỳ.
Chỉ có các đại lão đã đạt Nguyên Anh kỳ hợp lực lại mới có thể săn bắt yêu thú đỉnh cấp mà thôi. Đại hội luận kiếm là nơi so tài của các đệ tử tông môn, người có tu vi cao nhất cũng chỉ mới đến Kim Đan đỉnh kỳ.
Vì vậy, nói săn yêu thú đỉnh cấp chỉ là lời nói vui mà thôi, chứ chưa có ai thật sự dám săn lùng và giết chúng.
Tổng cộng có ba mươi bảy đệ tử thuộc Tử Vân Các tham gia vòng thi đấu thứ ba.
Để săn được càng nhiều yêu thú, ba mươi bảy người sẽ được chia thành các nhóm ba người. Người bị dư ra sẽ phải đợi ở lối vào hoặc hành động một mình.
"Sư muội, thật ngại quá. Lúc sư tỷ phân nhóm thì phát hiện bị thừa ra một mình ngươi, ngươi cứ chờ mọi người ở lối vào là được rồi."
Trong mắt Đường Cầm hiện lên vẻ đắc ý, khi tiến vào rừng Sương Mù, người bên ngoài sẽ không thể thấy được những gì đang diễn ra ở bên trong.
Cuối cùng nàng ta cũng có cơ hội ở riêng với đại sư huynh, tất nhiên, Dao Quang sẽ không còn cản trở việc tốt của nàng ta nữa. Hơn nữa, nếu Dao Quang không tham gia vòng thi thứ ba, nàng ta và sư huynh sẽ trở thành người có cống hiến lớn nhất trong đại hội luận kiếm lần này.
Sau khi trở về, bọn họ có thể tiến vào Tàng Bảo Các lựa chọn linh khí. Hơn nữa...
Ánh mắt Đường Cầm tối sầm, lòng bàn tay nàng ta khẽ vận linh khí.
Một cơn gió đột nhiên thổi qua, khăn che mặt của Dao Quang bị thổi bay.
"Sư muội, sao ngươi có thể gỡ khăn che mặt trước mặt mọi người! Chưởng giáo Thiên Tôn đã răn dạy, chúng ta không được phép để lộ dung mạo trước mặt người khác phái! Ngươi không để lời nói của chưởng giáo vào mắt mình sao?"
Khoé miệng Đường Cầm khẽ nở một nụ cười đắc ý.
Đây là vòng thi đấu quan trọng nhất, trưởng lão của các môn phái đang đợi ở lối vào của rừng Sương Mù.
Bây giờ, để tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn thấy khuôn mặt của Dao Quang, thế nào khi trở về Dao Quang cũng sẽ phải ăn quả đắng!
"Sư tỷ, rõ ràng là ngươi..."
Dao Quang biết Đường Cầm cố ý làm rớt khăn che mặt của nàng, nàng còn chưa kịp mở miệng, bốn phía đã truyền đến tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
"Ôi trời, nữ đệ tử của Tử Vân Các cũng đẹp quá đi mất."
"Ai cũng nói Thiên Tôn của Lăng Vũ Các chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ta thấy nữ đệ tử này của Tử Vân Các còn xinh đẹp hơn nhiều! Danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này e là phải đổi người rồi."
"Đúng vậy, ông đây đã tu luyện một trăm năm, cũng chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. Chỉ tiếc nàng là người của Tử Vân Các, chứ không ông đây đã lập tức đến cửa cầu hôn rồi."
Khắp bốn phía, cho dù là nam hay nữ đều đổ dồn ánh mắt về phía Dao Quang. Nghe mọi người khen ngợi Dao Quang, trong mắt Đường Cầm hiện lên một chút ghen ghét.
Nhưng cũng chả sao, cho dù những người này có khen ngợi Dao Quang như thế nào, thì dám lộ mặt trước mặt mọi người, Dao Quang, ngươi hãy chờ chưởng giáo Thiên Tôn đến trừng phạt đi!
Nói không chừng, chưởng giáo Thiên Tôn trong lúc nóng giận vô tình huỷ đi gương mặt của Dao Quang thì sao?
Nhưng chưởng giáo Thiên Tôn chỉ nhìn lướt qua gương mặt của Dao Quang rồi lạnh lùng nói: "Mang khăn che mặt lên đi, sau này không được để lộ dung mạo của mình nữa."
"Dạ vâng, tôn thượng."
Dao Quang lại một lần nữa đeo khăn che mặt lên.
Sau khi nghe Thiên Tôn nói, Đường Cầm khiếp sợ tới mức hai mắt trợn tròn. Lúc trước , có người từng làm lộ dung mạo trước mặt mọi người, người nọ đã bị Thiên Tôn trừng phạt, cớ sao lần này người lại không xử phạt Dao Quang cơ chứ?
"Có người cho rằng bản tôn là đồ ngốc sao? Nếu còn dám giở trò, đừng trách bản tôn vô tình."
Ánh mắt sắc bén của chưởng giáo Thiên Tôn dừng lại trên người Đường Cầm.
Đường Cầm bị doạ đến mức lông tơ toàn thân dựng đứng, lạnh cả sống lưng. Nàng ta vội vàng cúi đầu, khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nàng ta cho rằng bản thân đã hành động không chút kẽ hở, nhưng không ngờ lại bị chưởng giáo Thiên Tôn nhìn thấu chỉ bằng một cái liếc mắt.
Sau khi tất cả mọi người đi vào rừng rậm, Dao Quang vẫn còn rối rắm đứng ở trước lối vào.
Nếu nàng vào đó một mình, nếu gặp phải yêu thú cấp cao, e là không thể đối phó được. Nhưng nếu không tiến vào...
"Dao Quang cô nương, cô nương lập đội với chúng ta đi."
Liễu hộ pháp và Mặc Quyết từ bên cạnh đi tới.
"Nhưng mà..."
Dao Quang nhìn thấy Mặc Quyết thì có chút chột dạ, đêm qua nàng mở Thiên Nhãn nhìn lén người ta thủ dâm, lúc này lại chạm mặt với hắn nên lập tức có tật giật mình.
"Tông môn chỉ có ta và sư huynh, tham gia vòng này cũng không phải để tranh đoạt thứ hạng. Chỉ cần có thể săn được yêu thú cấp bậc không tệ để lấy yêu đan là đủ rồi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ để điểm số khi bắt được yêu thú lại cho cô nương."