“Tiểu Linh, anh cầu xin em, tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại, em muốn gì cũng được…”
‘Tiểu Linh, em tỉnh lại đi…”
Ai?
Là ai?
Ai đang nói vậy ? Tiểu Linh ? Là ai ?
*-*
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Bảo Đà, bệnh viện bậc nhất cả nước.
Vì là buổi tối nên xung quanh rất yên lặng, căn phòng được bố trí đầy đủtiện nghi, có ti vi, tủ lạnh, nhà vệ sinh, phòng tắm, thậm chí nó còn có cả một căn phòng to lớn dùng để đặt bộ bàn ghế sô pha, ngăn cách vớiphòng của người bệnh bằng một tấm kính thủy tinh.
Nếu không phải trên giường đang có một người nằm, trên người cắm đầy các thiết bị,dụng cụ y tế, cộng thêm cái máy đo nhịp tim bên cạnh luôn phát sáng theo một quy luật nhịp nhàng, có lẽ người ta còn nghĩ đây là khách sạn caocấp mà không phải là phòng bệnh.
Người đang nằm hôn mê trêngiường bệnh là một cô gái, cô ấy có làn da trắng nõn đến tái nhợt, đôimi dài cong vút che khuất đi đôi mắt do động tác nhắm mắt của cô,trên người cắm đầy dụng cụ thở cũng như kim tiêm truyền dịch.
Đột nhiên, mi mắt cô gái hơi động đậy một chút, lông mày hơi nhíu lại, sau đó, đôi mắt từ từ mở ra.
Đôi mắt mơ màng quét khắp phòng, sau đó dừng lại ở người đang gục xuống bên giường bệnh.
Đó là một người đàn ông, tuy đang ngồi trên ghế nhưng không khó nhận radáng người cao lớn của hắn. Trên người mặc một cái áo sơ mi màu đen ômsát cơ thể, bên dưới là cái quần cùng màu.
Nếu không phải bàn tay hắn đang nắm chặt tay cô, thì cô cũng không thể nhận ra được có người ở trong này. Cách ăn mặc của hắn, khiến hắn như thể chìm vào bóng đêm,nhất là khi căn phòng không hề được bật đèn.
Người này có khuônmặt rất tuấn tú, ánh trăng chiếu vào gương mặt của hắn, lộ rõ nhữngđường nét nhu hòa, gương mặt kiên nghị, đôi môi mỏng mím chặt, mày kiếm, nhưng ánh mắt thì cô không biết, vì giờ hắn đang ngủ say, hắn đang nắmtay cô, áp vào bên má và ngủ say.
Một cơn choáng váng ập tới,khiến cô không thể suy nghĩ thêm được nữa, đôi mắt không khống chế đượcmà nhắm lại, một lần nữa, cô chìm vào bóng đêm.
*-*
Buổi sáng.
Sau khi tỉnh dậy, Mục Cẩn thường quan sát xem tình hình của Đỗ Mạn Linh, sau khi thấy ổn thì mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Sau khi xong xuôi, hắn ra phòng khách của phòng bệnh, mở laptop ra, giảiquyết công việc, xem văn kiện do thư kí gửi tới, nghe điện thoại củakhách hàng, hoặc sẽ có cuộc họp qua webcame.
Hắn không ăn sáng,hay nói đúng hơn, hắn chẳng bao giờ ăn uống đàng hoàng, vì công việc của hắn bận rộn, hơn nữa, cũng không ai nhắc hắn phải ăn uống đúng giờ, vìvậy, hắn cũng thường quên béng đi.
Tuy nhiên, Mục Cẩn lại khôngbao giờ quên thời gian chích thuốc, thay bình truyền dịch… cho Đỗ MạnLinh, thậm chí, việc vệ sinh thân thể cho cô hắn cũng không để y tá làm, mà đều tự tay thực hiện, khiến cho phái nữ trong bệnh viện hâm mộ ĐỗMạn Linh không thôi.
Hôm nay lại như mọi ngày, đúng 10 giờ sáng,Mục Cẩn ngưng hết tất cả các công việc, chuẩn bị thực hiện lần xoa bópthứ nhất cho Đỗ Mạn Linh.
Mục Cẩn bước vào phòng trong, tiến đếnbên giường bệnh, đưa tay vén chăn trên người cô xuống, sau đó, bắt đầucác bài mát xa. Nếu như không mát xa thường xuyên, thì các cơ bắp của Đỗ Mạn Linh sẽ bắt đầu teo lại.
Đang tiến hành mát xa như bìnhthường, tự nhiên Mục Cẩn có cảm giác có một ánh mắt đang nhìn hắn. Hắnlập tức ngẩng đầu lên, đưa mắt về phía ánh mắt đó.
Đập vào mắt là Đỗ Mận Linh đang nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, nhìn chăm chú vào hắn,trên mặt không hề có biểu hiện gì, chỉ nhìn hắn, dường như lúc này,ngoại trừ hắn, cô không còn nhìn thấy được thứ gì khác.
Mục Cẩnngẩn ra một chút, cuối cùng cũng có phản ứng, nhanh tay bấm cái nút đỏbên giường, sau đó, đi lại bên người cô, trên mặt là sự kích động khôngthể tả:
-“ Tiểu Linh, tiểu Linh, em đã tỉnh rồi, cuối cùng em đã tỉnh rồi.”
Vừa nói, hắn vừa kích động ôm lấy cô, hôn lên trán cô, trong đôi mắt là sự vui mừng, hạnh phúc không thể che giấu được.
Trong cả quá trình, Đỗ Mạn Linh đều chỉ lăng lăng nhìn Mục Cẩn, không có chút phản ứng nào.
Bác sĩ cuối cùng cũng tới, Mục Cẩn thấy vậy, lập tức nói:
-“Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi, ông mau tới xem !”
Bác sĩ cùng đám y tá nhanh chóng đi tới, cẩn thận tháo hết các dụng cụ trên người cô xuống, sau đó bắt đầu khám cho cô, một lúc sau, ông mới cấttiếng hỏi:
-“Mục phu nhân, bây giờ cô có thấy khó chịu chỗ nào không ?”
Mục Cẩn đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào Đỗ Mạn Linh, đôi mắt hạnh phúc lúc nãy, bây giờ lại nhìn cô một cách phức tạp, xen lẫn lo lắng.
Đỗ Mạn Linh lắc đầu, xoay qua nhìn Mục Cẩn, sau đó lại cúi đầu, nói với bác sĩ :
-“Mục phu nhân? Là nói tôi sao?”
Ngước mặt lên, dùng đôi mắt mê mang nhìn thẳng vào Mục Cẩn, trong mắt là sự ủy khuất không thôi.
-“Tôi…tôi không nhớ mình là ai cả !”