Ở bể bơi, Nhậm Tử Phàm đang thư giãn thả mình theo dòng nước. Mỗi khi rảnh rỗi hắn đều đến đây, chỉ cần hòa mình vào dòng nước thì hầu như mọi căng thẳng, áp lực đều tiêu tan. Chung quy, ở bể bơi chính là nơi giải tỏa rất tốt.
Nghe có tiếng bước chân, hắn cũng chẳng mấy tò mò, đến khi đối phương không chịu được mà lên tiếng.
-"Anh gọi tôi đến đây có việc gì?"
Tô Tuệ Lâm hỏi.
-"Còn việc gì nữa, dạy cô học bơi đó."
Hắn thản nhiên đáp.
Cô đang bận rộn giúp Tiểu Lộ hái trà, đột nhiên Lâm Hào lại đến thông báo rằng hắn muốn cô đến bể bơi có chuyện quan trọng.
Chuyện quan trọng mà Nhậm Tử Phàm nói là học bơi sao? Cô làm gì có thời gian rảnh rỗi đó.
-"Tôi không cần. Nhậm Tử Phàm, nếu như anh thấy rảnh rỗi, không có người để trêu chọc. Làm ơn cũng đừng đến tìm tôi được không? Tôi rất bận."
Cô bực dọc đáp.
-"Tôi là chủ, tôi bảo cô không cần làm chính là không cần phải làm nữa. Nếu như cô sợ tôi sẽ trừ lương của cô. Được, xem như cho cô nghỉ hôm nay, tiền lương vẫn sẽ trả. Nhậm Tử Phàm tôi nói được làm được. Nào, mau xuống đây."
Tô Tuệ Lâm thở dài bất lực.
-"Sao anh có thể ấu trĩ vậy hả? Đúng là điên khùng!"
Cô quay lưng bỏ đi.
Nhậm Tử Phàm với tâm thế vô cùng nhàn nhã, hắn chậm rãi di chuyển vào bờ, nâng ly rượu đã được chuẩn bị sẵn, uống một ngụm giải khát. Sở dĩ hắn vẫn không giữ cô lại, chính là vì hắn tin chắc cô chắc chắn sẽ quay trở lại.
-" 3... 2... 1"
-"Nhậm Tử Phàm, làm sao anh biết được tôi không biết bơi?"
Suýt chút lại quên mất, chuyện này đến cả bà Tô còn không biết. Cô xoay người, đi đến cạnh hắn hỏi.
Hắn mỉm cười đắc ý.
-"Bộ dạng chết nhát của cô hôm đó còn phải hỏi sao?"
Chuyện hôm đó của cô và Tô Mộng Dao, Nhậm Tử Phàm hoàn toàn biết rõ thị phi đúng sai. Chỉ là hắn không muốn can thiệp, hơn nữa đó cũng là chuyện của gia đình bọn họ.
Sở dĩ hắn nóng giận, chỉ là vì nhìn thấy cô và Hứa Dĩ An đang trò chuyện thân mật bên nhau, không tìm được một cái cớ hợp lý để trút giận, trùng hợp có thể mượn chuyện này để giải tỏa mà thôi.
-"Phải, vậy thì đã sao? Tôi không cần anh giúp."
A!
Ùm!
Ngay lập tức, hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô xuống bể bơi.
Tô Tuệ Lâm hoảng hốt giẫy giụa thì bàn tay to lớn của hắn đã nắm lấy kéo cô bình an ngoi lên mặt nước.
-"Nhậm Tử Phàm, anh điên sao!"
Hắn cười trừ, nhìn cô như một con chuột sắp chết đuối vớ phải cành cây hộ mệnh.
Tô Tuệ Lâm hai mắt đỏ ngầu, ho sụt sùi, chóp mũi cũng vì hít phải nước mà trở nên ửng đỏ.
-"Được rồi, thả lỏng đi. Không chết được."
Cô bám vào thành bê bơi, liếc mắt lườm hắn một cái đầy phẫn nộ.
-"Tôi không học."
-"Có tôi ở đây còn sợ chết sao? Yên tâm đi, công tư phân minh. Tôi tuyệt đối không lạm dụng quyền mà trả thù riêng."
Hắn cho cô một lời khẳng định cực kỳ chắc chắn.
-"Không học, dù sao đi nữa tôi cũng không học."
Lời ngọt ngào cũng đã nói ra rồi. Nếu vẫn không có tác dụng, đương nhiên chọn phương án cuối.
Dùng hình.
Hắn kéo lấy cô ra giữa hồ, Tô Tuệ Lâm chẳng dám động đậy quấy rối mà bám chặt lấy cánh tay to lớn của hắn, gương mặt tái nhợt.
-"Hay tôi mang cho cô chiếc phao con vịt nhé?"
Đã là giờ phút nào rồi còn đùa giỡn chứ!
Nếu không phải bây giờ hắn đang nắm giữ sinh mạng cỏn con này của cô. Cô tuyệt đối sẽ đấm cho hắn một trận, xem hắn sao này còn dám lợi dụng lúc người khác đang khổ sở mà trêu đùa hay không.
-"Nhậm Tử Phàm, anh còn dám trêu tôi."
Cô trừng mắt nhìn hắn.
Nhậm Tử Phàm mỉm cười, nhướng mày nhìn cô với vẻ mặt đầy khiêu khích.
-"Được rồi, tôi đếm đến ba cứ việc bơi như những gì tôi đã dạy nhé."
Tô Tuệ Lâm bám lấy hắn chặt hơn, khổ sở lên tiếng.
-"Đừng,... Tôi không học đâu. Anh đưa tôi vào bờ đi."
Dường như những gì cô nói hắn đều vờ như không nghe thấy, cứ thế mà lướt qua.
-"Tập trung, thả lỏng... 1... 2... 3!"
Hắn chậm rãi nới lỏng bàn tay, Tô Tuệ Lâm cứ như thế mà chìm dần, lại bị hắn cho uống một ngụm nước vô duyên vô cớ.
Nhậm Tử Phàm cố gắng nén cơn buồn cười ngay lúc này, một tay ôm lấy eo cô.
Đúng là không nên đắt tội hắn, càng không nên nhờ đối thủ giúp một vài chuyện liên quan đến sống chết. Cô sai rồi!
-"Nhậm...um!"
Bộ dạng vừa đáng thương vừa lại trông rất đáng yêu này của cô khiến hắn không kìm được mà lập tức hôn lấy cô.
Tô Tuệ Lâm đập tay liên tục vào người hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
-"Nhậm Tử Phàm!"
Cô đã thật sự bị hắn chọc cho tức đến đỏ mặt.
-"Được rồi, lần này nhất định nghiêm túc. "
Hắn bật cười, xoa đầu cô.
-"Không cần nữa. Tôi muốn lên bờ. Tôi bị trật chân, rất đau!"
Nhận thấy được ánh mắt đầy kiên quyết của cô. Nhậm Tử Phàm cũng chẳng còn cách nào khác, cứ thế mà đưa cô lên bờ.
Hắn cẩn thận bế lấy cô ngồi lên thành bể, lo lắng xem chân cho cô. Nhưng vừa chạm đến, rất nhanh đã bị Tô Tuệ Lâm vun chân đạp một cái thật mạnh, khiến hắn ngã nhàu hòa vào dòng nước.
Tô Tuệ Lâm nhanh chóng ngồi dậy, không quên buông lời chế nhạo.
-"Tô Tuệ Lâm, cô dám lừa tôi!"
Hắn bực dọc gằn giọng.
-"Đáng đời, lưu manh!"
Chẳng những thế, cô còn vun chân đá nước vào người hắn. Thù đã trả xong, cô cũng co chân chạy mất.
Giữa đêm khuya thanh vắng, chiếc xe Ferrari màu đen bóng sang trọng lau nhanh vào cổng, ánh đèn chiếu sáng, phút chốc xé nát đi đêm khuya tĩnh mịch.
Kể từ khi mở rộng giao dịch hợp tác làm ăn cùng ông Mạc. Thi thoảng ông ta sẽ mở một bữa tiệc, hoặc đơn giản là mời hắn một bữa ăn để tăng thêm sự khắng khích. Mặc dù không muốn, nhưng chuyện liên quan đến cả một gia sản của Nhậm gia, hắn cũng chẳng dám dựa vào cảm xúc tùy hứng của mình mà mang ra cá cược.
Hôm nay ông ta giới thiệu thêm một vài đối tác mới, hắn cũng không thể từ chối.
Tô Tuệ Lâm đang êm đềm trải qua một giấc mộng. Tuy ánh đèn mờ ảo, nhưng cô lại cảm nhận rất rõ có ai đó đang nhìn mình.
Hắn ngồi một góc bên giường, âu yếm nhìn cô, bàn tay không quên nghịch vài sợi tóc mảnh trên trán cô.
Tô Tuệ Lâm bị hành động này của hắn làm cho thức giấc.
Tách!
Đèn đã được bật sáng, Nhậm Tử Phàm theo phản xạ nheo mắt, đưa tay che chắn luồng ánh sáng trắng bất ngờ này.
Nhìn bộ âu phục trên người hắn, còn có cả mùi rượu nồng nặc. Tô Tuệ Lâm cũng biết được hắn đã đi đâu.
-"Anh tại sao lại không về phòng ngủ, còn đến đây làm gì?
Hắn thở dài, âm giọng có chút khàn đặc.
-"Không ngủ được, đến tìm cô tâm sự."
Tâm sự? Hắn đúng là đầu óc có vấn đề. Đêm hôm khuya khoắt đến phòng người khác, còn phá giấc ngủ của người ta, chỉ để tâm sự thôi sao?
Tô Tuệ Lâm đúng là bị hắn chọc cho tím mặt. Cô liếc mắt lườm hắn.
-"Anh có vấn đề đúng không? Biết bây giờ là mấy giờ không hả? Tôi không muốn tâm sự, anh mau về phòng đi."
Cô phủ phàng không một chút thương tiếc, cứ thế mà xua đuổi hắn đi khỏi.
-"Vấn đề sao? Không có. Đây là nhà của tôi, hôm nay tôi muốn ngủ lại đây. Cô buộc phải chấp nhận."
Hắn cứ như thế mà kéo lấy cô ôm trở ngược vào lòng.
-"Nhậm Tử Phàm, bỏ ra!"
Cô khó chịu càu nhàu.
-"Ngoan ngoãn một chút đi, nếu không tôi không dám bảo đảm tôi đến đây chỉ để ngủ."
Cả cơ thể ấm nóng của hắn cứ như thế mà bao trùm lấy cô. Tô Tuệ Lâm có chút khó chịu, bởi vì cô ngửi được mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, thậm chí trên áo còn lưu cả vết son môi.
Cô chán ghét đẩy hắn ra khỏi người mình trong sự ngạc nhiên đến khó hiểu của hắn.
-"Sao vậy?"
Hắn hỏi.
-"Nước hoa trên người anh, tôi không chịu được."
Nhậm Tử Phàm cười trừ, gương mặt lộ rõ gian tà.
-"Không chịu được mùi nước hoa, hay là không chịu được trên người tôi có mùi nước hoa của người phụ nữ khác?"
Tô Tuệ Lâm bị hắn nói trúng tâm ý, sắc mặt đỏ bừng, nói chẳng nên lời.
-"Được rồi, mau ngủ đi. Tôi không làm phiền cô nữa. Ngủ ngon!"
Mục đích của hắn đến chỉ để nhìn cô mà thôi. Sau khi xong việc đương nhiên phải rời đi. Có lẻ, hắn đã quen với việc có Tô Tuệ Lâm xuất hiện trong tầm mắt. Nên khi về đến nhà, không thấy cô đâu. Tất nhiên sẽ phải đi tìm, đến khi nhìn thấy rồi mới yên tâm rời đi.
Tô Tuệ Lâm lập tức níu lấy tay hắn.
Nhậm Tử Phàm quay đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang nắm lấy cánh tay mình, ánh mắt cũng dần di chuyển lên người cô.
Không chờ hắn lên tiếng, cô nhanh chóng tiến đến ôm lấy hắn, một nụ hôn vô cùng mãnh liệt cứ thế cuốn chặt lấy hai người họ.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc tại vì sao. Chỉ là cô không muốn để hắn đi, cô muốn hắn ở lại, gối đầu lên tay hắn, cùng cô trải qua đêm tĩnh mịch này.
-"Tô Tuệ Lâm, cô biết mình đang làm gì không?"
Nụ hôn qua đi, hắn cau mày nhìn cô.
-"Tôi..."
Tô Tuệ Lâm ngượng ngùng chẳng dám nhìn hắn, lấp bấp trả lời.
Hắn nhìn cô, đôi mắt mang theo ý cười, âm giọng cũng đã sớm nhiễm đầy sắc dục.
-"Là cô câu dẫn tôi trước!"
Um!
Nhậm Tử Phàm nhanh chóng ôm lấy cô ấn xuống giường, gấp rút cởi bỏ mọi vật cản trở trên người của cả hai.
Khi nãy nhìn thấy trên áo hắn có vết son, có hương nước hoa của người phụ nữ khác. Thật ra, cô đã ghen, thậm chí còn muốn tự tay lột sạch chiếc áo đó ném luôn vào sọt rác. Sống cùng nhau lâu như thế, cuối cùng cô lại rung động bởi người đàn ông tâm lý bất thường này.
Cô cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng bây giờ mọi thứ đang dần diễn ra tốt đẹp.
Mỗi một ngày trôi qua đều thấy được dáng vẻ khi thì dịu dàng, ngọt ngào lại không kém phần bá đạo, lúc lại lạnh lùng khó gần gũi của hắn cũng đã đủ.