Bí Mật Đồi Trà

Chương 20: 20: Tô Tuệ Lâm Ghen Rồi!






Không biết cùng hắn trải qua bao nhiêu lần, đến khi trời gần sáng Nhậm Tử Phàm mới rời khỏi người cô.

Tô Tuệ Lâm còn nhớ rất rõ, sau khi thỏa mãn, hắn bế cô vào phòng tắm vệ sinh một chút. Sau cùng là bế cô trở ngược về giường ngủ, ôm lấy cô cùng nhau trải qua một đêm hoan lạc.

Đến khi tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức ê ẩm, trên người đầy rẫy những dấu vết do cuộc tình tối hôm qua để lại.

Ngắm nhìn mình trong gương, Tô Tuệ Lâm cười khổ.

Đặt chân xuống dưới tầng, trước mắt là Nhậm Tử Phàm đang nhàn nhã xem báo, trên bàn còn có thêm một tách trà nóng, khói còn bay nghi ngút giữa không trung, hương thơm thoang thoảng.

-"Không mau làm việc, còn lười biếng đứng ngây ra đó làm gì?"

Âm giọng của hắn trầm lắng, suýt nữa cô lại quên mất bản thân mình đến đây chính là trả nợ.

Tô Tuệ Lâm im lặng, nhanh chóng bắt tay vào việc.

Mọi khi vào giờ này muốn tìm hắn còn khó hơn lên trời, vậy mà hôm nay hắn lại có mặt ở đây. Đúng là chuyện lạ từ trước đến nay.

Trong khi Tô Tuệ Lâm vẫn đang cặm cụi lau bàn, thì hắn không biết từ khi nào đã gấp vội tờ báo ném sang một bên, bản thân lại nhàn hạ ngồi đó, hứng thú nhìn công việc mà cô đang làm chỉ tay năm ngón.

-"Chỗ kia vẫn còn bụi, lau lại đi."

Tô Tuệ Lâm cũng im lặng làm theo lời hắn.

-"À quên mất, tôi đã cho dì Hoa nghỉ hôm nay. Vậy nên, những việc mà dì Hoa thường làm, đều do cô phụ trách."

Nhậm Tử Phàm đúng là tên ác bá cường hào, địa chủ phong kiến siêu cấp đáng ghét nhất nhân loại. Hắn cố tình đổ hết công việc lên người cô đây mà!

Vô duyên vô cớ lại cho dì Hoa nghỉ phép, Tiểu Nhu cũng được về thăm nhà, ông Lý lại không có mặt ở đây. Trong căn biệt thự rộng lớn này, ngoại trừ những người làm vườn, phụ trách việc lặt vặt ra thì chẳng còn mấy người. Những người phụ trách công việc chính trong biệt thự lại được cho nghỉ phép, đúng là hắn đang muốn bắt nạt cô.

-"Được, tôi biết rồi."

Cô lạnh nhạt đáp.

Vừa dứt lời, tách trà nóng trên bàn cũng đột nhiên đổ ra bàn. Nói là như thế, nhưng chính xác là đã bị bàn tay ai đó cố tình gây họa.

Nhậm Tử Phàm ngồi tựa người vào sofa, vẫn thản nhiên như không hề xảy ra chuyện gì, đáp:

-"Thật ngại quá, tôi sơ ý làm đổ trà, phiền cô lau lại chỗ này rồi!"

Tô Tuệ Lâm nâng mắt nhìn hắn, thầm nhắc nhở bản thân nhất định phải chịu đựng.

-"Sao vậy? Không muốn làm à?"

Nhậm Tử Phàm hỏi.

-"Không muốn làm thì có thể không làm. Đừng làm ra bộ dạng vâng lời như thế! Đến nhìn, tôi còn không nhìn nổi đó!"

-"Nhậm Tử Phàm, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây hả?"

Cô hỏi.

Nhưng gì hắn yêu cầu cô đều làm đúng như hắn mong đợi, không làm trái ý hắn. Vậy mà bây giờ, hắn còn nói cô bày ra bộ dạng vâng lời giả tạo đó. Cô thật sự không hiểu nổi con người tính khí thất thường như hắn.

-"Tôi đang tạo việc cho cô đó, để cô không cảm thấy rảnh rỗi mà đi tìm nhân tình, làm xấu mặt tôi."

-"Ấu trĩ! "

Cô không một chút do dự, thẳng tay ném luôn giẻ lau vào người hắn, rồi nhanh chân bỏ đi mất.

-"Này, Tô Tuệ Lâm cô đứng lại đó cho tôi."

Nhậm Tử Phàm gương mặt đầy giận dữ, nhìn bộ quần áo đắt tiền cứ thế mà bị Tô Tuệ Lâm làm bẩn. Người phụ nữ này chính là bị hắn dung túng quá nên đâm ra chẳng bỏ hắn vào trong mắt.

Thay xong bộ quần áo mới, hắn lật đật trở ngược xuống tầng.

Bởi vì hôm nay không phải ra ngoài, nên hắn cũng mặc rất đơn giản, áo polo màu trắng, cùng một chiếc quần đen. Phong độ, lịch sự lúc nào cũng nằm trên người hắn.

Nhìn mọi thứ trên bàn, Nhậm Tử Phàm đã thấy có chút hối hận vì đã cho dì Hoa và Tiểu Nhu hôm nay nghỉ việc để đi chơi.

Nghĩ đến việc bọn họ vui vẻ ăn những món ăn ngon, không một chút lo âu. Rồi bất giác lại thấy hẩm hiu cho bản thân mình.

Thay vì những món ăn được trưng bày bất mắt, hương vị lại cực kỳ hợp ý hắn. Thì hôm nay, Tô Tuệ Lâm lại nấu cho hắn đơn giản chỉ với hai món. Nếu là hai món này không có điểm đặc biệt, hắn nhất định sẽ không kén chọn mà ăn một cách vui vẻ, nhưng có lẻ đây chính là cố tình chuẩn bị.

Hắn chán nản buông bỏ đũa xuống bàn, thở hắt ra một hơi, trầm giọng hỏi.

-"Này, Tô đại tiểu thư!"

Tô Tuệ Lâm liếc mắt nhìn hắn, xong cũng chẳng quan tâm mấy, chu đáo múc cơm cho hắn.

-"Cô muốn chọc tôi tức chết, có đúng vậy không?"

-"Chuyện gì? Sau này làm phiền anh, trước khi muốn mắng người có thể nói rõ lý do luôn được không?"

Người phụ nữ này, bản thân đã gây ra chuyện ràng ràng ra đó còn ngang nhiên hỏi ngược lại hắn.

-"Còn chuyện gì được nữa, cô thừa biết tôi không ăn được cay còn dị ứng với tiêu đen. Nhìn đi, gà nấu ớt, thịt sốt tiêu đen? Cô chơi tôi đúng không?"

So với những việc hắn đã làm thì những chuyện này đã là gì chứ!

Cũng không thể phủ nhận, những món trên bàn này đều là Tô Tuệ Lâm cố tình chuẩn bị.

-"Anh bảo tôi nấu ăn, cũng đâu nói cụ thể muốn ăn gì? Hơn nữa, tôi cũng không phải người phụ trách nấu nướng hằng ngày cho anh, làm sao tôi biết được anh không ăn được những thứ gì và dị ứng với thứ gì chứ!"

Hắn nhíu mày nhìn cô.

-"Cô còn giảo hoạt được nữa hả?"

Làm cũng đã làm rồi, hơn nữa những món này cô cũng học được từ sách vở. Thi thoảng nhìn thấy dì Hoa nấu bếp, cô cũng có nán lại học lỏm. Đương nhiên cô cũng thừa biết hắn không ăn được thức ăn quá cay, và còn dị ứng với tiêu đen.

-"Vậy, anh chờ một chút. Tôi sẽ đi chuẩn bị món khác cho anh."

-"Được."

Hắn đáp.

Tô Tuệ Lâm ngơ ngác nhìn hắn, cô chỉ là thuận miệng nói bừa như thế. Không ngờ hắn lại không một chút do dự mà gật đầu đồng ý.

-"Vẻ mặt cô như vậy là sao? Tôi không ngại chờ đợi đâu. Dù sao hôm nay tôi cũng rất rảnh. Tô đại tiểu thư cứ từ từ mà làm."

Đúng thật, hôm nay Nhậm Tử Phàm rất rảnh. Suốt cả ngày hôm nay đều không bận rộn chuyện gì cả. Vẫn còn dư thời gian để chơi đùa với cô.

Hắn đã lên tiếng như thế, cô cũng chẳng dám từ chối. Và thế, cô đã quay trở lại căn bếp, tiếp tục nấu đến khi nào hắn hài lòng thì thôi.

Lần thứ hai cô bày biện thức ăn ra bàn. Lần này là sườn sốt chua ngọt, bông cải xào và cuối cùng là cá ươm dưa cải.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô mới đi tìm hắn. Trong lúc chờ, hắn nhận được một cuộc điện thoại rồi cũng biến mất dạng.

Tô Tuệ Lâm đang loay hoay tìm kiếm, từ phòng ngủ đến phòng sách, hầu như không thấy bóng dáng hắn đâu. Cuối cùng, ánh mắt lại dừng hẳn trong một mái đình hóng gió phía bên trái ngôi biệt thự. Hóa ra cuộc gọi khi nãy là của Hồ Khả.

Nhậm Tử Phàm rót cho cô ta một ly rượu, cẩn thận đưa đến trước mặt.

-"Chăm chỉ đến đây thế!"

Hồ Khả nhận lấy ly rượu, uống một chút, mỉm cười trêu chọc.

-"Sao vậy? Sợ cô vợ bé nhỏ của anh ghen sao?"

-"Cô ấy không phải người không hiểu lý lẽ."

Hắn cũng uống một ngụm, thấm giọng, vẻ mặt trầm lặng nói thêm.

-"Với lại, cô ấy sẽ không ghen đâu."

Trước kia, Nhậm Tử Phàm hoàn toàn không phải loại người vì tình mà bày ra bộ dạng sầu não như thế này. Bây giờ lại nhìn thấy hắn trong bộ dạng ấy, Hồ Khả có chút không cam lòng.

-"Anh hiểu cô ta được bao nhiêu hả?"

Hồ Khả nhẹ giọng hỏi.

Đương nhiên hắn hiểu Tô Tuệ Lâm, rất nhiều là đằng khác. Cô có sở thích rất giống với hắn, cả hai đều thích ăn cùng một loại bánh, thích ở một nơi yên tĩnh ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, ... Vậy thì đã sao chứ? Đến cả trái tim cô cũng không có vị trí dành cho hắn.

-"Nói chuyện của em đi, đến đây làm gì? Chẳng phải anh nói hai hôm nữa sẽ đến tìm em trao đổi hay sao?"

-"Em có thứ rất quan trọng, mà anh lại đang rất muốn có!."

Hồ Khả lấy từ trong túi xách ra một túi hồ sơ. Dĩ nhiên, bên trong có chứa được cái mà hắn đang rất cần.

Nhậm Tử Phàm nhận lấy, không vội mở ra xem, cau mày tò mò hỏi cô.

-"Làm sao em biết, anh đang muốn có cái này?"

-"Chúng ta từng bên nhau rất mặn nồng, anh muốn gì? Đang cần gì? Em còn không hiểu sao?"

Hồ Khả vẫn không một chút do dự, hào hứng nhắc lại chuyện trước kia của hai người.

-"Thôi đi, đừng khoác lác nữa. Dù sao cũng cảm ơn em."

Nhậm Tử Phàm xem sơ lược qua một chút, hài lòng gật đầu.

-"Muốn cảm ơn em sao?"

Hồ Khả hỏi.

Hắn cũng biết điều kiện sắp tới đây chính là không thể từ chối. Mỉm cười, nhìn cô ta.

-"Ừ, không trái thiên đạo là được."

-"Vậy đi ăn cơm cùng em. Em vì tài liệu này của anh nên để bụng rỗng mà đến đấy!"

Hồ Khả cứ như vậy mà đi đến níu tay hắn.

-"Bây giờ anh đã có trong tay khu đất ở Uông Châu, vườn trà Nhậm gia chẳng phải ngày càng mở rộng hơn hay sao? Đây là một việc làm đáng để chúc mừng. Hơn nữa, em giúp anh như thế, trái lại anh mời em một bữa, keo kiệt vậy à?"

Đây là khu đất mà những ngày qua hắn đã bỏ rất nhiều thời gian để đàm phán, nhưng vẫn thất bại. Không ngờ Hồ Khả lại có thể dễ dàng thương lượng như thế.

Hồ gia trước kia cũng chỉ là một thương gia nhỏ, những năm qua không ngờ ông Hồ lại gầy dựng được cho mình tiếng tăm không thua gì Nhậm gia. Hồ Mạnh Chi có rất nhiều mối quan hệ làm ăn lớn, có lẻ Hồ Khả mượn danh ba mình để giúp hắn mua lại khu đất lớn ở Uông Châu.

Trở về nhà, Nhậm Tử Phàm đi đến phòng bếp. Nhìn mọi thứ trên bàn, hắn đảo mắt tìm kiếm bóng dáng kia một lượt. Sau đó kéo ghế, ngồi xuống nếm qua một chút.

Nhìn thấy hắn đang dùng bữa một cách rất ngon miệng, Tô Tuệ Lâm trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng rồi bất giác lại nhớ đến cảnh tượng lôi kéo khi nãy của hắn và Hồ Khả, nét mặt cô cũng trở nên ảm đạm.

-"Không đói sao? Còn không mau ngồi xuống đó."

Hắn liếc mắt nhìn cô, có ý bảo cô ngồi xuống cùng ăn cơm.

-"Tôi không đói."

Cô rót cho hắn một cốc nước lọc, hời hợt trả lời.

-"Cô là người sắt sao? Bảo ngồi xuống đó thì ngồi đi, còn nói nhiều vậy làm gì?"

Tô Tuệ Lâm thờ dài bất lực, xong cũng kéo ghế ngồi đối diện với hắn.

-"Anh không ra ngoài sao?"

Thấy hắn vẫn chuyên tâm ăn uống, Tô Tuệ Lâm không ngăn được tò mò, lập tức lên tiếng hỏi.

-"Để làm gì?"

Hắn đáp.

Cô im lặng, lúc này hắn mới ngẩn đầu nhìn về phía cô.

Có lẻ cô đã thấy hắn và Hồ Khả nói chuyện với nhau ở sân đình hóng gió.

Khi nãy lẻ ra hắn sẽ cùng Hồ Khả dùng một bữa cơm gọi là cảm ơn. Nhưng lại nhớ đến Tô Tuệ Lâm vẫn đang cặm cụi trong bếp, chuẩn bị thức ăn chờ hắn. Vậy nên, Nhậm Tử Phàm tàn nhẫn từ chối Hồ Khả, hẹn cô ta khi khác sẽ trả lễ. Bản thân hắn sau khi tiễn Hồ Khả ra về, liền lật đật trở vào trong tìm cô.

Nhậm Tử Phàm nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, môi mỏng lộ ra ý cười.

-"Điệu bộ này để người ngoài nhìn vào, còn tưởng em đang ghen tuông đấy!"

Tô Tuệ Lâm ngây người nhìn hắn, hai má bắt đầu ửng đỏ, hai bên tai nóng bừng. Cô lấp bấp trả lời.

-"Ai... Ai thèm ghen chứ! Chẳng qua tôi không muốn lãng phí chỗ thức ăn này."

Nhậm Tử Phàm mỉm cười, xong cũng nâng đũa, tiếp tục dùng bữa. Chẳng nói thêm câu gì.

Là sao đây? Sao đột nhiên hắn lại trở nên ôn nhu như thế chứ?

-"Mau ăn đi."

Hắn khẽ nhắc nhở.

Nhưng dù sao đi nữa, Nhậm Tử Phàm vẫn ở đây, ăn cơm cùng cô đã là rất vui rồi. Khi nãy cô còn tưởng hắn sẽ cùng Hồ Khả ra ngoài, bỏ lại cô một mình trong ngôi nhà to lớn này. Nhưng xem ra thì không phải, hắn vẫn còn có lương tâm.