Bí Mật Đồi Trà

Chương 47: 47: Tai Nạn Kinh Hoàng






Nhìn dòng người nấp nập vội vã, chân hắn cũng bắt đầu dừng lại. Bất chợt nhận ra sự luyến tiếc này của mình chỉ mang lại đau khổ cho cô. Hắn quyết định không tiến thêm nữa, lập tức xoay người trở lại trong xe.

-"Đi thôi, đến chỗ anh tôi đi."

Hôm nay là ngày khách sạn ở Uông Châu của Nhậm Chí Tinh chính thức hoàn thành. Cho nên, hắn muốn đến đó xem qua một chút.

Mãi đến xe lăn bánh rời đi, Nhậm Tử Phàm vẫn còn gửi trộm ánh mắt ở lại nơi ga tàu.

Tô Tuệ Lâm ngồi ở một góc khuất, cầm tờ đơn ly hôn trên tay nước mắt giàn giụa. Có lẽ, cô là người cố chấp, cố chấp ôm mãi một vết thương lòng chẳng thể buông xuống. Cô chọn cách rời đi, cũng chính là để giải thoát cho bản thân cô.

Đi được một quãng đường khá xa, Nhậm Tử Phàm cũng không còn tâm trạng để tâm đến những chuyện khác. Hồn phách của hắn ngay lúc này sớm đã đặt ở ga tàu, đặt ở chỗ Tô Tuệ Lâm.

Điện thoại bất chợt reo lên, kéo hơn nửa thần hồn của hắn trở về.

-"Đừng hối nữa, em đang trên đường đến chỗ anh đây."

Nhìn thấy màn hình hiện lên cái tên quen thuộc. Hắn cũng nghĩ ngay đến việc Nhậm Chí Tinh đang hối thúc mình đến, nhanh chóng trả lời.

-"Không phải chuyện đó. Nghe đây, chuyện anh nói ra cực kỳ quan trọng."

Đầu dây bên kia giọng điệu vô cùng khẩn trương.

Nhậm Tử Phàm im lặng, tập trung nghe xong cuộc gọi rồi nhanh chóng ngắt máy.

Hắn trầm mặc một lúc, suy nghĩ chuyện gì đó, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng. Ánh mắt lại vô tình đảo qua ra con đường trước mắt.

-"A Hào, cậu đi nhầm đường rồi!"

Nhìn bóng lưng đang chuyên tâm lái xe trước mắt, rồi lại nhìn đến chiếc gương nhỏ được treo phía trước.

Người này không phải Lâm Hào.

Sắc mặt của hắn cũng trở về trạng thái lãnh đạm, thản nhiên tựa lưng vào ghế, trầm giọng hỏi.

-"Mày lên xe từ bao giờ?"

Giọng cười của người phía trước vang dội.

-"Từ khi mày đang đau khổ, quyến luyến vì tình đấy! Thảm hại vô cùng."

Hứa Dĩ An đáp.

Từ lúc hoán đổi thân phận với Giang Niệm ở bệnh viện, Hứa Dĩ An vẫn luôn theo sát hắn, quan sát từng nhất cử nhất động của hắn, rồi lại bám theo hắn đến đây.

Cũng rất may mắn, người đi cùng hắn là Lâm Hào không phải Tiêu Doãn. Bằng không sẽ rất khó tạo được cơ hội để anh ta có thể ngồi vào trong xe thay Lâm Hào làm tài xế.

-"Mày điên rồi, thật sự điên rồi!"

-"Phải, tao đang điên đây. Tao điên vì lúc nào mày cũng may mắn thoát chết. Để tao xem, hôm nay mày có còn được như thế nữa hay không?"

Hôm ở bệnh viện, Giang Niệm sẵn sàng hi sinh thân mình để cứu Hứa Dĩ An thoát khỏi cảnh tù tội. Ban đầu nhìn thấy Giang Niệm trong bộ quần áo bác sĩ, Hứa Dĩ An quả thật vô cùng kinh ngạc. Anh ta không nghĩ rằng, Giang Niệm thường ngày nhút nhát lại vì mình làm chuyện này.

-"Anh Dĩ An, mau đổi quần áo với em rồi đi đi. Thời gian không nhiều, đừng để bị phát hiện."

Hứa Dĩ An ban đầu kiên quyết không đồng ý. Nhưng Giang Niệm một mực muốn anh ta thoát khỏi đây, cậu ta cũng đã mạo hiểm làm chuyện này. Hứa Dĩ An cũng chấp thuận làm theo.

-"Tôi thoát rồi vậy cậu phải làm sao?"

Hứa Dĩ An không yên tâm về tên khờ này, lo lắng hỏi.

-"Tội trạng của em ở tù cũng có ngày ra, còn anh thì lại khác. Mạng này của em là do anh cứu, bây giờ đến lúc phải trả lại cho anh. Hơn nữa, anh cái gì cũng giỏi hơn em, sau khi anh trốn khỏi đây, thay đổi cuộc sống. Chờ em ra tù, chúng ta lại cùng nhau uống một bữa thật hoành tráng."

Giang Niệm từ nhỏ là trẻ mồ côi, cậu ta suýt chút bị đám người ở sòng bạc đánh chết. Khi đó nhờ có Hứa Dĩ An, nếu không đã sớm mồ xanh cỏ từ lâu. Bây giờ làm chút việc này thì đã là gì.

Trở lại với hiện tại, Nhậm Tử Phàm chỉ biết cười trừ. Chuyện ban nãy mà Nhậm Chí Tinh nói chính là chuyện này.

Nhậm Chí Tinh còn lo lắng rằng Hứa Dĩ An sẽ tìm đến hắn đầu tiên, còn dặn hắn chú ý an toàn. Bây giờ nếu Nhậm Chí Tinh biết được chuyện anh ta lo lắng đã xảy ra, theo tính cách của Nhậm Chí Tinh chắc chắn sẽ nhốn nháo đi tìm hắn.

-"Sở trưởng Diệp thật là, một tên tội phạm cũng giữ không chặt. Đúng là làm người ta có chút thất vọng."

-"Mày sợ rồi à? Làm sao đây, dù sao bây giờ tao cũng không còn đường lui nữa. Chúng ta chết chung với nhau lại là ý kiến hay đó. Trước khi chết tao cũng hoàn thành tâm nguyện."

-"Được. Dù sao bây giờ tao cũng không còn phải lo lắng gì nữa! Vừa hay những thứ cần làm tao cũng đã làm xong cả."

Nhậm Tử Phàm dõng dạc trả lời.

Đằng xa, một chiếc xe tải đang chạy đến với tốc độ rất nhanh.

-"Vậy thì cùng chết đi!"

Nhậm Tử Phàm từ phía sau lau đến siết chặt cổ anh ta, chiếc xe cũng nhanh chóng mất kiểm soát bắt đầu loạng choạng, trao đảo giữa con đường quanh co uốn lượn, nhìn xuống phía dưới toàn bộ đều là nước biển, sóng đánh dữ dội. May mắn, vẫn tránh được chiếc xe tải đó.

Những chiếc xe ở phía sau cũng vì thế mà di chuyển chậm dần, hoàn toàn không dám liều lĩnh lau lên phía trước.

Hứa Dĩ An gằng giọng, cố gắng vùng vẫy. Bởi vì anh ta sắp không trụ được, sắp bị ngạt chết.

-"Nhậm...Tử Phàm! Mày sợ thì cũng đã muộn rồi."

Nhậm Tử Phàm nhướng người lập tức ngồi sang phía ghế phụ, cố gắng để bắt được vô lăng, nhưng chuyện này hoàn toàn không dễ. Trong lúc cả hai còn đang giằng co, chiếc xe đã mất phương hướng, đậm loạn xạ vào hàng rào thép.

Rầm! Rầm!

Nhậm Tử Phàm mất thăng bằng nghiêng theo chiều hướng của chiếc xe, bởi vì sự va đập này khiến phần đầu bị va đập mạnh lại động đến vết thương cũ còn chưa lành hẳn.

Hắn nắm lấy tay cầm định mở cửa nhảy ra khỏi xe. Dù biết phương án này không an toàn, nhưng có thể đó là cách giữ được mạng. Lúc này Hứa Dĩ An lại tóm được hắn, không để hắn thoát.

-"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu."

Tiếng cười giòn giã của Hứa Dĩ An vang dội, anh ta chẳng một chút sợ hãi. Đối với anh ta, sự sống bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tình huống cấp bách, hắn bổ nhàu đến Hứa Dĩ An, ép anh ta vào cửa, tay trái giữ chặt. Tay phải nắm lấy vô lăng vừa định kiểm soát lại phương hướng thì từ đằng xa một chiếc xe đột nhiên xuất hiện đâm thẳng vào xe của hắn.

Xoảng!

Kính xe vỡ toang.

Nhậm Tử Phàm theo phản xạ đưa tay che chắn. Chiếc xe phút chốc phá tan rào chấn, một đường thẳng tấp xé tan màng nước lau xuống biển, chìm vào làng nước trong vắt sâu thẳm, hình thể trước đó cũng đã bắt đầu biến dạng.

Những chiếc xe đang di chuyển trên làng đường cũng đã dừng hẳn, hiện trường tai nạn đã bắt đầu đông đúc thu hút nhanh những người đi đường và một vài người chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó.

Đội ngũ cứu hộ cũng bắt đầu tìm kiếm. Rất nhanh, Hứa Dĩ An cũng đã được tìm thấy. Anh ta trong trạng thái bất tỉnh, khắp thân thể đều là vết thương.

Nhậm Chí Tinh cứ đi đi lại lại, cả người như ngồi trên đám lửa.

Ít phút sau đó, cảnh sát cũng đã tìm thấy Nhậm Tử Phàm đang nằm gần một hòn đá lớn, thân thể cũng không khác gì so với Hứa Dĩ, toàn thân đầy vết thương, máu cũng đã loang lổ hòa vào dòng nước biển, gương mặt bị trầy xước nhiều chỗ.

Nhậm Chí Tinh hoảng hốt chạy đến. Nhìn tổng thể trên người hắn trong lòng đầy hoảng loạn.

-"Tiểu Phàm! Tiểu Phàm."

Đội ngũ y tế cũng đã đến, nhanh chóng đưa hắn lên xe rồi đưa đến bệnh viện.

Trong lúc rơi xuống biển, Nhậm Tử Phàm cũng đã nhanh chóng thoát khỏi chiếc xe, gắng gượng tập trung toàn bộ sức lực để có thể bơi đến tảng đá lớn nhô lên giữa dòng nước xanh ngát. Đến khi bơi được nửa đường thì bất chợt hai mắt của hắn trở nên mờ dần rồi nhanh chóng rơi vào màu đen tâm tối.

Nhậm Tử Phàm không trụ được nữa, phó mặc cho số phận, cứ thế mà nhắm nghiền hai mắt thả thân giữa biển nước mênh mông. Đến khi tìm được thì hắn chắc hẳn theo từng cơn sóng trôi dạc vào bờ.

Đã ba ngày trôi qua, hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tuy cơn phẫu thuật đã thành công, trước mắt không có trở ngại gì nữa. Thương tích trên người cũng vô cùng nghiêm trọng, có thể giữ được mạng, đã là may mắn lắm rồi. Có lẽ, lúc ở trên xe đầu hắn bị va đập mạnh liên quan đến một dây thần kinh nuôi dưỡng ở mắt nào đó bị tác động. Do đó, mắt của hắn tạm thời không thể nhìn thấy.

Ông Nhậm đang lo lắng, chỉ sợ hắn tỉnh lại biết được bản thân mình như thế chắc chắn sẽ không chịu được đả kích này.

-"Ông, ông về nhà nghỉ ngơi đi đã. Ở đây có cháu rồi, ông yên tâm. Khi nào Tiểu Phàm tỉnh dậy, cháu sẽ lập tức báo cho ông mà!."

Nhậm Chí Tinh nhìn ông Nhậm đã ngồi đây suốt ba bốn tiếng đồng hồ, sợ ông không chịu nỗi. Bèn khuyên nhủ.

-"Chí Tinh à, nếu nó tỉnh dậy biết được hai mắt của nó không nhìn thấy được... Nó sẽ làm sao đây?"

Ông Nhậm thở dài nặng nhọc, hỏi.

-"Mắt của Tiểu Phàm chỉ là tạm thời không nhìn thấy, vẫn có khả năng. Đợi khi nào nó tỉnh lại, điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt... Sau đó, chúng ta đưa nó trở về Mỹ, bác sĩ ở đó sẽ điều trị tốt. Ông cứ yên tâm nhé!"

Nhìn Nhậm Tử Phàm đang nằm yên bất động, thiết bị y tế gắn chặt trên người... Nghĩ đến hôm đó hắn gặp chuyện, ông không khỏi xót xa. Tại sao đứa cháu này của ông lại gặp biết bao nhiêu là chuyện xui xẻo, năm 10 tuổi phải chịu đựng căn bệnh trầm cảm, tự mình làm tổn thương mình, lớn lại lại liên tiếp gặp chuyện... Bây giờ còn suýt chút mất mạng.

Nhậm Chí Tinh do dự một lúc, ánh mắt nhìn ông như muốn nói điều gì đó, xong rồi lại thôi.

Nhận ra được điều bất thường trên gương mặt Nhậm Chí Tinh. Ông Nhậm nhìn anh ta, hỏi.

-"Cháu còn việc gì muốn nói sao?"

Dù sao chuyện này cũng nên cho ông biết, sớm muộn cũng phải nói. Chi bằng, nói luôn ngay lúc này.

-"Ông, bên phía sở trưởng Diệp báo lại. Hứa Dĩ An, anh ta đã tỉnh lại rồi ạ!"

Nghe nhắc đến cái tên này, ông Nhậm trầm mặc một lúc, tay nắm chặt gậy.

Ông không trách anh ta, xem như từ đây về sau, Nhậm gia và anh ta không còn bắt cứ liên hệ gì nữa. Những gì Nhậm Tử Phàm phải chịu, thật sự quá thê thảm.

-"Bác sĩ chuẩn đoán, đầu óc anh ta không còn như trước nữa! Có thể nói rằng, anh ta trở nên điên loạn rồi ạ."

Nhậm Chí Tinh lại nói thêm.

-"Đó là những gì mà nó nên gánh lấy. A Doãn à, chúng ta mau về thôi."

-"Vâng, lão gia."

Tiêu Doãn đứng gần đó, nghe được ông Nhậm gọi, lập tức đi đến đỡ lấy tay ông.

Cuối cùng, Hứa Dĩ An đã trả giá cho những gì mình gây ra. Anh ta rất đáng trách, chỉ vì một phút mù quáng, lòng tham trỗi dậy mà gây ra biết bao nhiêu là chuyện chẳng thể cứu vãn. Nhưng cũng rất đáng thương, đáng thương vì từ nhỏ sinh ra đã bị phân biệt đối xử chỉ vì là con của một người phụ nữ không thân không phận. Để rồi lại bị Nhậm Tử Phàm từ nhỏ đến lớn đều luôn xem thường, phỉ báng, chế nhạo... Nhậm Tử Phàm cũng đã trả một cái giá vô cùng đắt đỏ cho những việc sai trái mà hắn đã gây ra.

Trong chuyện này, người có lỗi nhiều nhất chính là ông Nhậm. Nếu ông ngay từ đầu chấp nhận cho Hứa Dĩ An một thân phận, trả ơn Tô gia bằng một cách khác, không nhất thiết phải dùng hôn sự để bù đắp, nghiêm khắc hơn với Nhậm Tử Phàm... Thì có lẽ, mọi chuyện cũng đã không xảy ra đến nông nỗi như hôm nay.

Nhậm Quốc Lương chấp nhận nhận hết tất cả lỗi lầm về mình, ông chấp nhận phải trả bất cứ giá nào chỉ mong Nhậm Tử Phàm có thể sáng mắt, sống một cuộc sống mới.