Bí Mật Giấu Kín

Chương 22




"Lạc Thần!".

Đông Dương đột nhiên gọi cô. Ánh mắt loé lên như hình viên đạn.

"Mau xuống đây!".

Lạc Thần bị anh ta lườm đến mức lạnh cả sống lưng. Là do cô đứng ở trên đây với Minh Huy dòm dòm ngó ngó mà không chào hỏi, nên anh ta thấy bất lịch sự và mất mặt với đại tướng quá chăng?

"Cô gái này là..." - Quan Thục gần như chẳng nhớ nổi cô là ai.

Cô đoán, nếu không nhờ vào bố chị ta, Quan Thục sẽ là một người mà Đông Dương không bao giờ để mắt tới.

"Em gái anh".

Lạc Thần tự hỏi, khi Đông Dương nói ra những chữ này, miệng có thấy ngượng chút nào không? Không sao, Lạc Thần vẫn sẽ phối hợp diễn tròn vai với anh.

"Cháu chào bác, em chào chị ạ!" - Cô cố tỏ ra lễ phép.

Thế mà vẫn chưa khiến Đông Dương hài lòng. Cô biết thế vì hắn vẫn dùng ánh mắt hình viên đạn để tỉa cô. Rốt cuộc cô đã làm sai gì rồi cơ chứ?

Mắt vẫn không dời khỏi cô, anh ta bỗng dưng đưa một cánh tay lên quàng sang người Quan Thục, kéo một cái khiến cô ta ngã ập vào lòng. Chính đến Quan Thục cũng phải giật mình trước hành động bất ngờ này của hắn.

Lạc Thần thực không hiểu, tự dưng đang yên đang lành, anh ta làm vậy là có ý gì?

Cô quay sang nhìn Băng Tâm. Mặt của chị đã trở nên xám xịt. Lạc Thần bỗng cảm thấy vô cùng bất bình. Sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Tên anh mất nết này!

Lạc Thần không kiềm nổi mà lấy tay đánh chát vào tay anh ta.

Phản ứng giận dữ này của cô khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Lạc Thần cố giữ bình tĩnh, giữ giọng khuyên răn nhưng thực chất là đang giải thích cho bản thân.

"Nơi đây là quân doanh, anh làm Trung Tá, phải có tác phong của một quân nhân đứng đắn. Như vậy mới có thể làm gương cho mọi người được!".

Lạc Thần cảm thấy khó tin là mình có thể nói năng hùng hồn được như thế.

Âu Đông Dương nheo mắt nhìn cô, bật ra một nụ cười thích thú. Cô những tưởng sẽ chọc giận anh ta cơ?

Có phải hôm nay uống nhầm thuốc rồi không? Anh ta bị thương ở bụng cơ mà, có phải ở não đâu nhỉ?

"Hiếm khi thấy em quan tâm anh như vậy nhỉ?".

Đại Tướng nghe vậy cũng tưởng thật, thầm thán phục.

"Cô bé này nói đúng đấy. Quan Thục, con vẫn là nên hạn chế lui tới quân doanh một chút. Muốn gặp nhau thì hai đứa hẹn nhau ra ngoài mà gặp!".

Quan Thục nghe vậy thì biểu cảm rõ ràng là không đồng ý. Chị ta mấy lần định mở miệng ra nói gì đó nhưng lại cứng đờ, chắc chắn không tìm được lý do nào để phản biện nữa.

"Thôi, con cũng mệt rồi!" - Đại tướng trực tiếp bỏ qua cô con gái mình, đi đến vỗ vai cậu con rể tương lai - "Con vừa bị thương xong nên chú ý nghỉ ngơi đi. Ta và Quan Thục về trước, không làm phiền con nữa!".

Lạc Thần phải cảm khái, Đông Dương đúng là tốt số thật. Sinh ra đã con nhà nòi, là đích tôn, được bố mẹ, họ hàng cưng chiều, lại đẹp trai, tài giỏi, đi làm được mấy năm đã thăng chức vèo vèo, có nhà riêng, xe riêng. Nay mang tiếng cưới vợ để được thăng tiến, nhưng dựa vào những gì cô thấy, Đại tướng còn dành tình cảm cho anh ta hơn cả con ruột mình. Mối hôn nhân này của Đông Dương đúng là chỉ có lợi.

Đại tướng không nói lấy lời thứ hai đã kéo tay con gái đi mất.

Đông Dương thì như vậy. Nhìn lại mình, Lạc Thần bỗng thấy hơi tủi thân. Mãi mới có một thứ khiến cô cảm thấy hơn người, rốt cuộc cũng bị phá huỷ mất. Gia đình thì không có. Cô cảm thấy bơ vơ, trơ trọi vô cùng.

Lạc Thần bỗng thấy nhớ Hoán Lôi kinh khủng. Cậu ta đã luôn là chỗ dựa của cô khi cô cần. Một người tốt như vậy, cô không thể làm liên luỵ đến cậu ta thì hơn.

"Nghĩ gì vậy?" - Thấy cô cứ bần thần mãi cho đến tận khi về phòng, Đông Dương mới lên tiếng hỏi - "Đồ ăn Băng Tâm làm ngon lắm! Mau ăn đi!".

"Anh ăn đi. Em không đói!".

Lạc Thần vốn tâm trạng buồn chán, chẳng còn tâm trạng nào để ăn. Cô giờ đang nghĩ đến Hoán Lôi đang làm gì, sau vụ cô bỏ ngang vở kịch đó liệu có nghĩ xấu về cô không?

Cô chỉ ước, trong lòng của Hoán Lôi, cô vẫn đẹp như những tấm hình trong máy ảnh.

"Không định ăn thật à?".

Lạc Thần bức bối liếc hắn. Bình thường thì hắn y như cục đá vậy, ai nói gì nói ra sao cũng chưa chắc mở lời. Hôm nay uống nhầm thuốc gì mà nói lắm thế không biết.

"Đã bảo là không ăn!".

"Không ăn thì không ăn thôi. Việc gì phải tức giận thế?" - Hắn vừa nói vừa tủm tỉm cười.

Lạc Thần nhìn mà ngứa hết cả mắt.

"Lạc Thần" - Hắn gọi tên cô.

Cô ngước mặt lên thì chạm phải ánh mắt đầy trìu mến của hắn. Hắn cũng chưa bao giờ gọi tên cô thế bao giờ. Bàn tay hắn luồn vào tóc cô, vuốt ve một bên má của cô. Nó vừa to lớn, vừa dịu dàng, vừa ấm áp khiến trái tim cô đập loạn hết cả lên.

Hắn rốt cuộc định nói gì vậy chứ? Cô hồi hộp chờ đợi, cố gắng kiềm chế để hai chân không mềm nhũn ra.

"Tôi không muốn làm anh trai em một chút nào!".

Hồn của Lạc Thần bị hút mất trong giây chốc. Lời này có nghĩa là sao chứ?

Cái bầu không khí này làm cô ngộp và hoang mang chết đi được.

"Anh ăn tiếp đi!" - Lạc Thần không chịu được nữa mà gắp một miếng thịt cho vào miệng hắn.

Trong quân doanh chán thật đấy, cô phải ở với người mà mình không thích, chẳng có mạng hay tivi gì cả. Điện thoại thì cô đã để ở lại nhà mất rồi, lúc đó vội như vậy, đến điện thoại cũng quên mất. Kỳ lạ là sao mà Đông Dương có thể thích ở đây đến thế cơ nhỉ?

Chẳng biết đến bao giờ thì cô mới có thể rời khỏi đây đây?

Chán nản, cô nghĩ đến sáng mai cô có thể mượn điện thoại của Minh Huy để gọi cho Hoán Lôi. Dù sao cũng nên kết thúc đêm nay sớm cho xong.

"Em kiếm gì vậy?" - Đông Dương thấy cô loay hoay một hồi chẳng được tích sự gì liền hỏi.

Lạc Thần vốn đã chẳng muốn đả động gì đến hắn.

"Tấm nệm hôm qua đâu rồi anh nhỉ?".

Cô đang hỏi hắn rất nghiêm túc, nhưng hắn chẳng trả lời gì. Bàn tay đang gắp thức ăn của anh ta cứng đờ.

Mãi một lúc sau, khi nhận ra ánh mắt mất kiên nhẫn của cô, hắn mới nói.

"Tôi thấy chật chội quá nên đã ném tấm nệm đó đi rồi!" - Trông hắn như đang thú tội.

Cô ngây ngốc nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cô ngủ cùng với hắn như vậy ư?

Cô còn chưa kịp mở miệng ra hỏi hắn tại sao lại làm như vậy, thì chính hắn đã tự đứng ra biện bạch cho bản thân.

"Em ồn chết đi được. Để nệm đó cho em để đêm em ồn, lại còn chật chỗ. Phiền phức!" - Hắn lên án cô.

Lạc Thần bỗng phát hiện ra tên anh trai giả này của cô thật sự rất trơ trẽn.

"Nếu anh sợ phiền như vậy, sao không trực tiếp ném em xuống ký túc xá nữ? Em ở với chị Băng Tâm cũng được mà?".

Cô nghĩ không thông được suy nghĩ của hắn.

"Để làm gì? Để cô nghe ngóng tình sự của tôi để nắm thóp tôi à? Hay để mọi người trong doanh trại biết tôi có một đứa em gái không có tiền đồ như thế nào?".

Lạc Thần đứng đó nghe hắn sỉ nhục mà không biết làm gì hơn. Cô thật sự phẫn uất. Nếu là người khác chắc đều đã nghe những lời này đến nhàm tai rồi, không hiểu sao, cô vẫn cứ bị hắn dày vò đến thế.

Mệt mỏi, cô liền bỏ ra ngoài phòng. Bên ngoài màn đêm lạnh và dày. Lớn đến chừng này rồi mà vẫn không thể cư xử giống người lớn được. Cô thầm hận mình, giờ quay vào phòng thì mất mặt, ra ngoài thì... cô biết đi đâu đây chứ?

Quân doanh yên tĩnh và rộng lớn hệt như một khu rừng. Đến giờ phút này rồi mà lâu lâu ngoài khơi xa vẫn có tiếng người réo gọi, nước xô nhau, tàu thuyền tấp nập. Đi dọc theo hành lang, lâu lâu lại gặp một anh lính gác, làm cô ngại hết cả người.

Lạc Thần suy đi tính lại một hồi, thấy mình vẫn nên tự tìm đường qua ký túc xá nữ kiếm chị Băng Tâm ngủ nhờ một đêm vậy.

Nghĩ là một chuyện, làm là một chuyện khác, Lạc Thần cảm thấy rất ngại khi phải hỏi chuyện mấy anh lính canh. Anh nào mặt cũng khó đăm đăm, cứng đờ như tượng sáp, nhiều khi cô hỏi rồi mà họ cũng không thèm đáp lời.

Lạc Thần băn khoăn không biết có nên đi tiếp hay không, lỡ lại bị lạc trong cái mê cung này, đến lúc đó, đường về phòng Đông Dương cũng không biết luôn thì chết dở. Cô cũng không phải đứa ngốc mà sẽ ở lại đây chịu lạnh cả đêm. Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Thần quyết định quay đầu trước khi quá muộn.

Trên đường về, có một đoạn cô phải đi qua một con đường khá rộng và dài. Do ở đây là khu vực ngăn cách giữa hai toà nhà nên cũng không có nhiều đèn soi sáng, không có lính canh. Đi giữa đoạn đường rợp bóng cây, vắng vẻ lạ thường này, Lạc Thần thấy hơi rùng mình một chút. Lúc đi cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc về lại có chút sợ hãi. Cô cứ có cảm giác có ai đang đi theo mình từ đằng sau. Mấy lần quay đầu lại đều không thấy có người. Bước chân cô do đó mà dần dần tăng tốc.

Khi sắp thấy được ánh sáng từ toà nhà của Âu Đông Dương, cô cứ tưởng mình sắp thoát rồi. Thế nhưng, từ đâu trong bóng đêm, có một bàn tay thò ra, bịt chặt lấy miệng cô. Lạc Thần hoảng hồn, hai mắt mở to, chỉ có thể thấy khung cảnh trước mắt đang xa dần, cô bị kéo đi nhưng không thể kêu lên bất cứ một âm thanh nào cả!