Bí Mật Giấu Kín

Chương 31




Niềm vui cuối cùng của cô cũng đã bị dập tắt. Bộ phim đã đóng máy. Lạc Thần không có chút vui mừng nào khi bộ phim đã kết thúc. Ngược lại còn cảm thấy sợ hãi, cô sợ hãi mỗi ngày đều ru rú ở trong nhà, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì để làm, lại hay suy nghĩ vẩn vơ, sợ nhất là cứ phải trông thấy Đông Dương và Băng Tâm ở trong nhà. Cô đã luôn né tránh bọn họ.

"Lạc Thần, cuối cùng thì bộ phim đã kết thúc rồi. Em cũng đã được nghỉ ngơi rồi. Những ngày này thật vất vả cho em quá!" - Vệ Cơ tiến tới chỗ cô nói chuyện - "Em yên tâm, chỉ cần bộ phim này gây tiếng vang, bộ phim tới anh chắc chắn sẽ cho em thủ vai chính!".

Lạc Thần đã nghe qua Vệ Cơ luôn an ủi người khác như vậy rồi. Lần này đến lượt mình, cô có chút bối rối không biết Vệ Cơ đang nói thật hay nói đùa?

"Nhờ cậu chiếu cố Lạc Thần nhiều rồi!" - Hoán Lôi đi tới, choàng tay ôm lấy vai cô, mà Lạc Thần cũng không có đẩy ra.

Những ngày này, đều nhờ có Hoán Lôi... Cô mới đỡ rối loạn, có thể vui vẻ được một chút. Ngay cả chuyện xã giao, kết nối các mối quan hệ trong đoàn phim của cô, đều là do Hoán Lôi một mình đứng ra giúp cô lo liệu.

Lạc Thần còn đang phân vân không biết có nên tuyển cậu ta thành trợ lý hay không nữa!

"Phim kết thúc rồi. Sao không vui vậy?".

"Chán thôi, hết phải đến phim trường rồi, tớ biết làm gì đây?".

Hoán Lôi nói với cô nhẹ tênh.

"Cậu vẫn còn có thể đến chỗ tớ, làm người mẫu mà. Lương tớ vẫn sẽ trả như mức giá ban đầu, cậu thấy thế nào?".

"Được!" - Cô vui mừng không kịp.

Thật sự thì nếu không có tiền, không biết mấy tháng tới cô phải sống thế nào đây?!

"Có điều, nếu như vậy thì từ ngày mai cậu phải đi với tớ rồi!".

"Hả? Đi đâu?".

"Đi chụp ngoại cảnh" - Hoán Lôi mỉm cười - "Chúng ta sẽ đi đến đảo Thiên Á có được không?".

Đảo Thiên Á sao? Cô nghe chỗ đó từ lâu lắm rồi. Thiên Sa và Tố Như đều đã đến đó rồi. Cô thì chưa đi bao giờ cả... Ba mẹ rất ít khi đưa cô ra ngoài chơi, có đưa thì cũng đưa Đông Dương đi, không đưa cô đi, sợ Đông Dương trông thấy thì mất hứng...

Cô bỗng thở dài.

Phải rồi, đã bao nhiêu năm như thế, cô còn hi vọng anh sẽ thích cô sao?

Cũng tốt, đi Thiên Á cùng với Hoán Lôi, cô sẽ không cần phải trông thấy Băng Tâm quấn quýt bên Đông Dương mỗi ngày rồi.

Mà anh, có vẻ như cũng sẽ chẳng quan tâm đến cô. Ngay cả cơm cô nấu cũng không động đũa. Mỗi ngày về đến nhà, cô trông thấy đống đồ ăn mình hao tâm nấu đều đem đổ đi một lượt. Không biết trong lòng nên có cảm giác gì.

Cô cảm thấy nếu không thông báo với anh một tiếng, chắc sẽ có chuyện mất, nên đã nhắn cho anh một tin.

Hoán Lôi chắc là ông chủ hào phóng nhất, còn bao cô đi cả máy bay. Cả đời này cô chưa từng đi máy bay bao giờ... Mà... Tàu hoả cũng chưa từng đi qua luôn.

"Hoán Lôi, cậu đúng là tốt với tớ nhất!".

Đảo Thiên Á là một hòn đảo tuyệt đẹp. Cô xem trên ảnh bốn bề đều là biển xanh mướt mát.

"Cậu còn chưa thấy hết đâu ngốc ạ!".

Hoán Lôi còn cho cô ở trong khu nghỉ dưỡng 5 sao nữa. Đúng là trải nghiệm mà cả đời cô khó mà có được. Đều đã từng thấy trên ảnh của nhà cô và Đông Dương rất nhiều, nhưng đúng là khi thấy tận mắt vẫn là sướng hơn nhiều.

Còn có cả hồ bơi!

"Nhưng mà tớ không có mang theo đồ bơi!".

Vốn cô cứ nghĩ là đi làm mà, đâu có mang theo đồ bơi đâu chứ. Trước giờ ba mẹ cũng chưa từng cho cô đi học bơi bao giờ cả... Nghĩ lại từng hai lần xém chết đuối, khiến cô có hơi rùng mình. Nhưng nhìn kìa, biển xanh ngắt thế kia, đến hồ bơi cũng như tiên cảnh thế này, có điên mới không muốn bơi.

"Không sao, sếp cậu sẽ chiều cậu tất! Cậu thích mua gì, cứ tuỳ ý lựa đi. Tiền mình sẽ thanh toán sau!".

Chà, hào phóng quá! Cô lên phòng thì càng cảm thấy kinh ngạc hơn. Lạc Thần chưa từng thấy căn phòng nào đẹp và rộng đến vậy cả. Tất cả cửa sổ đều được lát bằng kính, trông ra một màn xanh rờn óng ánh đến tận chân trời. Nội thất bên trong còn được ốp gỗ sang trọng, còn có cả tv. Cô mở cửa phòng ngủ này thì thấy một phòng khách, thông qua một phòng ngủ khác. Quá tuyệt diệu!

"Bên trong đó là phòng của cậu. Cậu thích làm gì thì làm!".

Lạc Thần vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, để không để chính mình được thoải mái quá.

"Vậy bao giờ chúng ta bắt đầu làm việc đây?".

Cô trông ra ngoài cửa sổ, đón những cơn gió mát lạnh thoang thoảng mùi muối từ bên ngoài vào.

"Bao giờ cậu muốn đều có thể làm việc. Nhưng giờ chưa phải lúc đâu. Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi đã!".

Hoán Lôi trông thấy cô vui vẻ thì chính bản thân cũng không nhịn được mà vui lây. Anh đóng cửa đi ra khỏi phòng của cô, cho cô một chút không gian yên tĩnh.

Lạc Thần ngả mình lên chiếc giường êm ái và rộng lớn. Sẽ là nói dối nếu bảo thời gian qua quay phim không hề mệt mỏi. Về nhà lại không thể ngủ yên giấc trên chính chiếc giường của mình, tai cô luôn vểnh lên cao, cô rất sợ sẽ nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ phát ra từ phòng phía bên kia.

Bây giờ, cô có thể thả lỏng được rồi. Từng đợt gió mát rượi thổi lay lay mấy đám tóc mai của cô. Không biết đã ngủ được bao lâu, Lạc Thần tỉnh dậy khi trời đã tối hoảnh. Thật mừng là Hoán Lôi vẫn chưa từng rời đi. Cậu ta luôn chờ cô ở phía bên kia căn phòng.

Hoán Lôi rất chịu chiều cô. Cho dù cô muốn đi đâu, ăn gì, làm gì, cậu ta cũng đều làm theo ý cô hết. Có đôi lúc cô thật sự không biết đây là đi làm hay đi chơi. Lạc Thần thấy mình như một đứa trẻ nhỏ, bị choáng ngợp bởi thế gian bao la rộng lớn này. Cô nhận ra còn có quá nhiều thứ mình không biết, chưa từng được trải nghiệm qua.

Hoá ra, bao năm qua, nếu như cô ở trong một gia đình bình thường, có thể cô đã có được một tuổi thơ phong phú như bao đứa trẻ khác.

"Lạc Thần... Mẹ con đặt tên này cho con, là mong con có thể vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất thế gian...".

Khi đứng trước biển cả, giống như từng đợt sóng vẫn vang vọng về câu nói này. Mong cô có thể hạnh phúc sao? Lạc Thần không biết giấc mơ đó thật sự là ký ức của mình hay là do cô tưởng tượng ra nữa. Nhờ các phim truyền hình mà cô biết, đa số những đứa con phát hiện mình là con nuôi, đều bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ.

Vậy... Cha mẹ cô thì sao? Họ vứt bỏ cô vì lý do gì?

Thời gian vui vẻ như thế cũng nhanh chóng đi qua, mang theo biết bao nhiêu là những câu hỏi không lời giải đáp trong lòng cô. Lúc trước khi lên sân bay quay trở về, Lạc Thần vẫn mở điện thoại ra kiểm tra, thầm hi vọng không bỏ lỡ điều gì. Đương nhiên là cô không có, bởi vì Đông Dương cũng không buồn liên lạc với cô.

Chuyến đi này thật sự rất vui. Nhưng liệu có bất công không nếu lúc nào cô cũng nghĩ, giá như người ở cạnh cô lúc này là Đông Dương? Có thể anh sẽ không nói nhiều như Hoán Lôi, có thể anh cũng sẽ không làm cô vui như Hoán Lôi, nhưng chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô đã rất hạnh phúc rồi...

Máy bay đáp xuống sân bay vào lúc 10 giờ đêm. Hoán Lôi đưa cô về đến trước cửa nhà thì đã hơn nửa đêm rồi. Do cũng khá trễ nên cô xuống xe cái là Hoán Lôi cũng quay đầu về luôn. Lạc Thần đi tới trước cửa nhà mới phát hiện, ổ khoá đã được thay mới.

Cô đã đoán được là Đông Dương sẽ không dễ dàng để yên chuyện này đâu. Lạc Thần gọi cho anh.

Rất may, anh nhấc máy, gần như ngay lập tức.

"Đông Dương... Em bị kẹt ở ngoài nhà rồi!".

Giữa đêm tối mịt mùng, cô nghe ra được giọng cười tàn ác của anh, cô đoán là anh đang đắc chí. Đôi lúc cô tự hỏi mình sao lại yêu phải một tên ác ma như anh chứ? Rõ ràng cô nên hiểu rõ, anh căm ghét cô như vậy...

"Anh sẽ về nhà ngay!".

Câu nói này của Đông Dương khiến cô yên lòng ngay lập tức. Có lẽ cô nghĩ anh hơi ác rồi. Anh sẽ về ngay thôi. Anh vẫn rất tốt với cô.

Dù sao bọn họ cũng đâu còn là những đứa trẻ nữa đâu chứ?

Lạc Thần chờ một lúc, nghe được từng cơn, từng cơn gió rít. Trời không có dấu hiệu gì hết đột ngột đổ cơn mưa rào. Cô định rút điện thoại ra để gọi điện hỏi Đông Dương đang đến đâu rồi. Vậy nhưng chiếc điện thoại do vội vội vàng vàng mà trượt đi trên tay cô vỡ tan tành...