Bí Mật Giấu Kín

Chương 38




Những ngày sau đó thì Lạc Thần đều an tĩnh ở trong phòng học thuộc kịch bản. Cô không muốn dính líu đến quá nhiều thị phi nữa. Quãng thời gian cuối đời ít ỏi còn lại, cô chỉ muốn mình được sống vui vẻ. Cô không muốn dành ra chút thời gian nào để tiếp tục đau thương nữa.

Hôm đó, do muốn ra ngoài khuây khoả một chút nên cô đã hẹn Hoán Lôi và Thiên Sa đi ra ngoài uống cà phê học kịch bản. Nhốt mình bí bách chờ chết trong căn phòng bốn vách này được.

"Lạc Thần, có bạn đến tìm con nè!".

Cô lồm cồm bò dậy khỏi giường. Dạo này đột nhiên trở thành người nổi tiếng, đương nhiên ăn mặc cũng phải chỉnh chu hơn trước.

Cô vội vội vàng vàng khoác túi chạy xuống nhà. Không ngờ Đông Dương cũng ở đó, khiến cô không nén được mà đi chậm lại.

"Nhanh lên đi, để bạn chờ lâu quá rồi nè!".

Mẹ cô cứ nói không ngừng. Miệng thì cười toe toét, chắc chắn là đã có một cuộc đối thoại không tồi với Hoán Lôi.

Hôm nay là sáng thứ năm, thật sự không hiểu sao Đông Dương lại có mặt ở nhà nữa. Xin nghỉ để chuẩn bị lễ cưới sao? Thật là một lý do tuyệt đẹp.

"Lạc Thần, con có bạn trai từ lúc nào mà cũng không nói cho mẹ biết!".

Lạc Thần liếc Hoán Lôi. Cậu ta lại nói chuyện đi đâu rồi?!

"Mẹ, không phải lần trước con có đưa Hoán Lôi về nhà rồi sao? Nhưng lúc đó mẹ đang bận tiếp cả nhà Quan Thục nên không có để ý đó!".

"À vậy sao?".

Cô quay lưng thì thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Đông Dương nhìn chòng chọc mình. Cô liền khoác tay Hoán Lôi giục đi vội, sợ ở lại lâu lại có chuyện mất.

Điều khiến cô không ngờ hơn là, hôm nay cô gặp lại cả Tố Như. Là Thiên Sa đã gọi cậu ta đến. Lúc Tố Như bước ra khỏi xe, cô nhìn thấy được người ngồi ở trong xe kia. Trông rất quen thuộc, và cô chợt nhớ ra, là Vĩnh Tú.

Lạc Thần vội chạy theo cái xe đó, cản không cho Tố Như đóng cửa xe lại. Cô chồm đầu ghé vào.

"Cuối cùng thì cũng đã gặp lại anh rồi!" - Cô điên cuồng chồm người vào xe túm lấy áo anh ta, không cho anh ta chạy thoát - "Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?".

Cô la lớn. Khoé mắt trào nước.

Cô đã phải chịu sự dày vò và ám ảnh suốt cả mấy chục năm nay. Lẽ nào cứ để như vậy không lời giải đáp. Đến cả Tố Như cô cũng không dám hỏi. Cô luôn sợ sệt, phải nhắc đến quá khứ dơ bẩn của mình.

Trái ngược lại với phản ứng điên cuồng của cô, Vĩnh Tú hoàn toàn dửng dưng, anh ta giống như hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.

"Lạc Thần sao...? Em khác với trước đây quá...".

"Trả lời tôi!" - Cô gào lên giống như đang phát điên lên được.

Vĩnh Tú cũng hốt hoảng theo.

"Chuyện... Chuyện gì mới được chứ?".

"Đêm..." - Giọng Lạc Thần run lên - "Đêm anh bắt cóc tôi đã xảy ra những chuyện gì?".

"Đêm đó..." - Vĩnh Tú giống như đang cố lục lại bộ nhớ.

Anh ta không thể không nhớ ra được. Lạc Thần mất bình tĩnh, quát vào mặt anh ta.

"Nói!".

"Đêm đó có xảy ra chuyện gì đâu? Sau khi bắt em đến khách sạn, thằng anh trai em đã đến cứu em rồi mà. Đâu có xảy ra chuyện gì đâu? Không tin, em hỏi Tố Như xem, nó đã đến đó cùng với Đông Dương mà!".

Tố Như vội chạy lại kéo lấy cô.

"Ừ tớ đã đến đấy mà. Lúc đó anh tớ chỉ mới đem cậu lên khách sạn thôi, chưa có làm gì cả. May mà anh Đông Dương tới kịp, anh ấy đã nện cho anh tớ một trận nhừ tử đó, còn doạ nếu không chuyển trường thì anh ấy sẽ đánh anh tớ đến chết luôn... Mà Lạc Thần à, có chuyện gì vậy chứ?".

Lạc Thần cứ lùi xa dần, xa dần.

Hoá ra, tìm kiếm lâu như vậy... Người đối xử với cô như thế, lại là cái người ở ngay bên cạnh cô, mở mắt ra sẽ gặp... Thật khó tin làm sao! Lạc Thần ôm lấy cái đầu đau nhức của mình.

Hoá ra, anh ghét cô đến thế...

Hoá ra, lúc anh nói xin lỗi... là thật sự đang xin lỗi, chứ không phải là đang đồng cảm với cô.

Hoá ra, những năm vừa qua, anh đều phải biết được cô đau đớn cùng cực cỡ nào, nhưng anh vẫn khiến cô thêm khổ sở mà thôi...

Tại sao... Có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy? Cho nên mới chọn nhà vệ sinh để làm việc đó với cô... Muốn ám chỉ cô dơ bẩn?

Lạc Thần giống như sụp đổ tại chỗ. Cả thế giới tối sầm lại trước mắt cô.

"Lạc Thần! Lạc Thần, cậu không sao chứ?".

Hoán Lôi đỡ lấy người cô. Giờ thì Lạc Thần không thể nghe tiếng gì nữa ngoài tiếng tim của mình đang đập rất mạnh và nhanh trong lồng ngực, giống như một trái bom hẹn giờ, đang đếm từng giây cuối cùng, chực nổ tung vậy.

"Tớ không sao... không sao..." - Cô cắn chặt răng, thều thào nói - "Cho tớ... nằm một chút!".

Lạc Thần nghe thấy tim mình đau đến cực hạn, rồi nguôi ngoai dần. Cô cố hít thở đều đặn, khẽ khàng để bản thân dễ chịu hơn.

Tay cô nắm chặt, giống như đang gồng cứng bản thân phải chống chọi qua vậy. Không cần ai nói cô cũng nhận ra, căn bệnh cô đang ngày càng trở nặng rồi.

Lạc Thần bấu chặt lấy tay của Hoán Lôi, cảm nhận từng giây khủng bố đang trôi qua dài như hàng vạn năm đằng đẵng.

"Cậu thật sự không sao chứ?" - Hoán Lôi bị cô giữ chặt nên không làm gì được - "Sắc mặt cậu thế này. Để tớ đưa cậu đi bệnh viện".

"Không! Tớ...".

Cô thúc ép cơn đau này phải qua thật nhanh. Cô không thể đi bệnh viện được. Cho dù có đau đớn hơn thế nữa, cô phải tự mình trải qua hết. Cô đã không còn quyền để dựa dẫm vào ai nữa rồi!

"... Tớ không sao. Tớ đang đùa cậu đấy!" - Cô cố mỉm cười thật tươi, đánh cái bốp vào vai Hoán Lôi.

Hoán Lôi cũng chẳng tin nổi lời cô nói.

"Lạc Thần" - Hoán Lôi kéo tay cô, mặt nghiêm trọng nói - "Cậu phải đi bệnh viện với tớ".

"Phải đấy, Lạc Thần, lúc nãy trông cậu kinh dị lắm. Cậu nên nghe lời Hoán Lôi đi" - Tố Như cũng lo lắng cho cô không kém.

Nói sao thì bọn họ đã chơi với nhau từ bé đến lớn. Sau khi lượt mồ hôi lạnh cuối cùng được vã ra hết, Lạc Thần đã thấy khoẻ hơn nhiều rồi.

"Tớ thật sự không sao mà. Bây giờ tớ thấy đói, chúng ta có thể đi ăn trước được không?".

Hoán Lôi và Tố Như trao đổi ánh mắt với nhau, giống như là rất muốn đưa cô vào viện rồi vậy. Trước khi bọn họ kịp thống nhất ý kiến, Lạc Thần đành phải chạy thoát thân bằng cách đứng dậy đi vào nhà hàng.

Cơn đau vẫn còn đang âm ỉ đâu đó trong cơ thể cô, khiến mỗi bước đi của cô như có dao cứa vậy. Nhưng cô cố gắng tỏ ra bình thường. Cô kiên cường hơn bất cứ ai... Cô đã cô độc sống suốt bao nhiêu năm qua rồi, bị chà đạp đến rách rưới vẫn có thể sống được đến ngày hôm nay.

"Lạc Thần!".

Thiên Sa ngồi ở trong chờ đã lâu, vừa thấy cô thì hớn hở vẫy tay ra dấu. Nhưng Lạc Thần vẫn không cách nào đi nhanh hơn được. Thấy cô như vậy, đến Thiên Sa cũng chạy ra dìu. Thật sự là trông bộ dạng của cô tệ đến thế sao?

Hoán Lôi và Tố Như mà trông thấy cảnh này, thế nào cũng lại ép cô đi viện tiếp cho mà xem. Thế nên Lạc Thần nhanh chóng đứng thẳng người, xua tay không cho Thiên Sa tới gần, gồng hết sức bình sinh đi nhanh đến cái bàn phía trước.

Cuối cùng cũng đã được ngồi rồi...

Lạc Thần ôm lấy đầu, cảm thấy cả thân vừa đau nhức vừa mệt mỏi.

"Cậu cứng đầu thật đấy!" - Hoán Lôi quăng cái túi xách cô để quên bên ngoài xuống bàn.

Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy Hoán Lôi nổi giận đến vậy. Mọi người trong nhà hàng đều giật mình nhìn cô và cậu ta.

"Hoán Lôi... Tớ thật sự rất ghét đi bệnh viện..." - Cô chống chế.

Hoán Lôi túm lấy tay cô giật mạnh. Hai mày cô nhíu lại, là cảm giác nhức đến thấu xương. Hành động này bình thường chỉ có Đông Dương mới có.

"Lạc Thần, cậu nhất định cứ phải để tớ lo lắng cho cậu đến mức này sao? Cậu có biết mấy ngày cậu mất tích, tớ như ngồi trên đống lửa hay không? Muốn tốt cho cậu, cậu còn cãi lời tớ. Chẳng lẽ trong mắt cậu, lời nói của tớ thật sự không có giá trị gì cả sao?".

Nhìn vào ánh mắt đầy chân thành của Hoán Lôi, Lạc Thần cảm thấy trái tim mình thật sự đã chọn sai rồi. Người cô nên yêu phải là Hoán Lôi mới đúng. Chỉ là cậu ta quá tốt, tốt đến mức cô cảm thấy không xứng nổi.

Môi cô run lên.

"Không phải vậy đâu... Hoán Lôi, xin cậu đấy. Ai cũng được, nhưng cậu có thể đừng rời xa tớ có được không?".