Bí Mật Giấu Kín

Chương 65: (END)




Con đường bước vào mùa xuân đầy phẳng lặng. Màu tuyết trắng đã trả lại cho những cành cây hai bên những chiếc lá non xanh và những nụ hoa đầy nhựa sống.

Đông Dương đứng trên căn phòng của Lạc Thần nhìn xuống. Trong lòng lại phơi phới có được niềm vui.

Bên trong phòng cũng là một loại khung cảnh yên bình không kém. Trong chiếc nôi đong đưa phủ đầy ren màu trắng là một đứa bé đang ngủ say. Con bé có dáng vẻ giống hệt mẹ nó, có điều bầu bĩnh, đáng yêu và trắng trẻo hơn. Kế bên là người con gái thân hình mỏng manh vẫn còn đang say ngủ mà anh không nỡ đánh thức. Bàn tay cô vẫn còn đang nắm chặt cạnh nôi như thể đó là sứ mệnh sống còn của mình.

Mắt anh bỗng chốc thấy cay cay, là do xúc động.

Không biết có phải do anh đã đứng đó quá lâu hay không, mà người con gái kia bỗng cựa quậy trong giấc ngủ rồi trở mình tỉnh giấc.

"Sao anh dậy sớm thế?" - Lạc Thần dụi dụi mắt.

Tuy đã là mẹ của một đứa bé gái mà cái cách cô thức dậy ngáp ngủ đó vẫn giống hệt như cô gái thuở đầu đến tìm anh dưới mưa vậy. Khoé môi anh thoáng hiện nụ cười.

"Em có thể còn lười biếng hơn được nữa không?".

"Tất nhiên là có rồi. Anh đã hành hạ em quá nhiều. Giờ đến phiên anh phải chiều chuộng em, có được không?".

Đông Dương đi tới bên giường ngồi xuống. Vừa được thế, cô đã liền ngả người đặt đầu xuống vai anh. Anh vuốt tóc cô, thì thầm.

"Tất nhiên là được. Chỉ cần em chịu ở lại đây, không đi nữa, em muốn thế nào anh cũng đều đồng ý".

Bàn tay cô đặt nhẹ lên ngực anh, nũng nịu.

"Anh không được nuốt lời đâu! Ngàn vạn lần cũng không được nuốt lời nữa...".

Mái tóc dài đen bóng phủ lấy gương mặt đang cúi xuống của cô. Tuy nhiên anh vẫn có thể nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự trách móc và tủi hờn.

Đông Dương thoáng không nói nên lời. Môi anh mím chặt.

"Cho anh thêm một cơ hội nữa. Anh hứa sẽ không để em thất vọng".

"Nhưng..." - Cô cuối cùng cũng chịu nhìn anh.

Thân hình nhỏ bé thu lu lại ngồi ôm lấy gối. Hai mắt và đầu mũi của cô đã từ từ đỏ lên giống như một con thỏ nhỏ nhút nhát.

"Nhưng em không thể ở lại được, anh có muốn đi với em không?".

"Đi đâu mới được chứ?" - Anh nhướn mày.

"Đi nhìn ngắm thế gian với em... Chúng ta cùng đi chu du khắp thế gian này có được không? Anh, em và cả con nữa. Em không muốn ở lại căn nhà này... Nơi đây có quá nhiều ký ức đau buồn... Anh đưa em đi chứ?".

Lạc Thần níu lấy gấu áo anh kéo kéo năn nỉ, khiến anh bật cười.

Rồi anh lại lạnh người băn khoăn.

"Lạc Thần, em đang đùa đúng không? Làm sao chúng ta có thể đi được? Con vẫn còn nhỏ thế này... Ở lại đây, em muốn gì anh cũng sẽ chiều em. Em không cần nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Mọi chuyện cứ để anh lo. Nếu em không thích ở đây, anh sẽ bán căn nhà này đi, chúng ta chuyển đi nơi khác có được không?" - Anh nhẫn nại thương lượng với cô.

Cô bực dọc ôm lấy tay anh nằng nặc đòi.

"Nhưng em không muốn, con cũng không muốn, anh định cầm tù em và con ở đây cả đời sao? Anh đã hứa rằng sẽ thay đổi cơ mà. Sao anh vẫn độc ác như vậy chứ?" - Cô la lớn, cảm xúc bỗng chốc vỡ oà.

Anh muốn ôm lấy cô, muốn nhượng bộ như mọi khi, nhưng lại chợt nhớ.

"Lạc Thần, em lại lừa anh nữa rồi..." - Anh nói giọng buồn bã - "Em vốn chưa hề tha thứ cho anh. Cho dù anh có làm gì, em cũng sẽ không ở lại".

Viễn cảnh về một tương lai hạnh phúc êm đềm như thế vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, phút chốc lại bị tàn phá.

Lạc Thần khóc ầm lên như đứa trẻ. Đứa bé trên nôi vẫn nằm im lặng, lặng thinh như khoảng không gian kia hoàn toàn không thể chạm đến nó.

"Anh nói gì thế? Tại sao anh lại nói thế? Tại sao lại nói thế?" - Cô cầm lấy gối không ngừng đánh vào người anh.

Anh không thấy đau. Thật ra là chẳng cảm thấy gì cả. Trên khoé mắt cứ thấy ươn ướt. Giá như anh còn có thể cảm thấy gì đó. Người anh cứ lặng đi, thẫn thờ, mặc người bên cạnh như đang phát điên, anh cố gắng lờ cô đi. Anh cố gắng không để cô tác động đến cảm xúc của mình.

"Đông Dương...".

Quan Thục từ lúc nào đã luôn đứng trước ngưỡng cửa, mãi đến giờ mới lên tiếng. Trên tay cô vẫn bưng nguyên khay đựng đồ ăn vào. Ai mà ngờ được cô vẫn ở đây cơ chứ?!

"Anh nói dối em... Vậy mà anh nói anh chỉ yêu có mình em..." - Lạc Thần bên cạnh anh ngưng không đánh nữa, cô chỉ ngồi đó thút thít.

Anh chỉ ngồi đó, không thể nói nên lời. Vì anh biết, cho dù có nói thêm gì, đều chỉ là vô tác dụng.

"Đông Dương, anh đang nhìn đi đâu vậy?".

Quan Thục nhìn anh. Ánh mắt đầy lo lắng có chút sợ hãi.

"Anh không có!" - Anh phủ nhận.

Anh thật sự rất hận mình tại sao lại trở nên vô dụng như vậy.

"Quan Thục. Em nên hoàn tất thủ tục ly hôn và rời khỏi đây đi. Em không nên ở đây".

Để một người quan tâm đến mình phải chịu dày vò, anh không chịu đựng được. Trước đây có thể, bây giờ thì không. Anh đã chịu đủ báo ứng rồi.

"Sao anh không nói với cô ta?" - Lạc Thần cay đắng - "Sao anh không dám nói với cô ta rằng em đang ở đây? Em vẫn luôn ở đây. Anh sợ em sao...".

"Anh không có!" - Anh giận dữ quay lại cắt ngang lời cô.

Căn phòng trông chốc lát trở nên ngưng đọng, im phăng phắc. Anh đờ đẫn, vừa nhận ra mình mắc phải sai lầm nghiêm trọng. Lạc Thần không nói gì, chỉ trân trối nhìn anh, sau một hồi trên môi lộ nét cười. Anh đã mắc bẫy.

Anh dè dặt quay người nhìn về phía Quan Thục.

"Anh... vẫn trông thấy Lạc Thần sao?" - Quan Thục xúc động, vẻ mặt tràn đầy sự bất lực - "Đông Dương, anh phải chấp nhận đi thôi. Lạc Thần và cả đứa bé đều đã mất cách đây mấy tháng rồi. Anh không thể vẫn còn trông thấy bọn họ được!".

Đông Dương vẫn biết là thế. Quan Thục đã cùng với anh đi đến rất nhiều nơi để chữa trị. Anh luôn giả vờ rằng mình đã đỡ hơn trước. Nhưng không có...

Anh không hề đỡ hơn. Anh thấy cô càng lúc càng nhiều, cô giống như là cái bóng của anh vậy. Anh đi đến đâu, cô đều theo đến đó.

Bản thân anh rất rõ. Cô đã chết rồi. Cô không quay trở lại được. Chính anh đã trông thấy cô nằm trắng bệch trên bàn mổ, không kịp nói lấy một câu cuối cùng. Chính anh là người đã ngã quỵ khi thấy nắp quan tài đóng xuống.

Anh là người rõ hơn tất thảy. Cô đi rồi, cũng không thể tha thứ cho anh.

Bác sĩ nói, khi được đưa vào cấp cứu, tình trạng của cô đã rất tệ. Một chút ý chí chiến đấu cũng không có.

Cô đã sớm từ bỏ rồi. Từ bỏ cuộc sống này. Từ bỏ anh.

Không hề có một thứ nào khiến cô lưu luyến hay tiếc nuối...

Nghĩ đến đây, anh thấy cổ họng mình tắc nghẹn lại, lồng ngực như bị hụt hơi, không sao thở được.

"Em ra ngoài đi Quan Thục. Anh muốn ở một mình một lúc".

Quan Thục nhìn anh, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cô chưa từng rời bỏ anh, ngay cả vào những lúc anh tệ nhất cũng chưa bao giờ.

Quan Thục là một người vợ tốt, vô cùng tốt. Chỉ là cô không phải Lạc Thần...

"Được" - Cô thở hắt ra một hơi - "Em sẽ để đồ ăn xuống bàn dưới nhé. Em sẽ gọi cho bác sĩ bây giờ đây. Chúng ta có thể đi khám không? Ngay sau lúc anh ổn định lại ấy?".

Quan Thục vẫn chưa đi vội, cô đứng ở ngưỡng cửa thấp thỏm chờ anh trả lời.

"Ừ...".

Mắt anh vẫn đang hướng ra khoảng tường trống mông lung khiến Quan Thục không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Nhưng anh chịu đi điều trị cùng cô đã là rất mừng rồi. Thời gian đầu thuyết phục anh đi thật sự rất khó khăn.

"Hứa với em, đừng bỏ cuộc có được không?".

Thấy Đông Dương vẫn trầm mặc không nói, Quan Thục không còn cách nào khác phải nâng gót rời đi.

Chờ Quan Thục đi khỏi rồi, anh mới từ từ quay đầu lại, nhìn về đôi mắt đỏ hoe của Lạc Thần, nhìn vào đứa trẻ cô đang ẵm trên tay, rồi lại nhìn về nơi khung cửa sổ đó.

"Em muốn đi đâu?" - Anh cuối cùng cũng cất tiếng.

"Em muốn đi!".

Cô mừng rỡ chỉ tay ngay về phía cửa sổ ngay đó. Gió lùa vào khiến màn cửa ren trắng đong đưa, mang theo cả chút hương hoa động lòng người len vào.

"Nếu anh nghe em, em chắc chắn sẽ không hận anh nữa chứ?".

Cô mỉm cười hạnh phúc, gật đầu như một đứa trẻ.

Có nhiều lúc, anh thấy thật khó để cưỡng lại ảo giác này không phải là thật. Hoặc là anh đang tự lừa mình. Là bị đánh lừa hay muốn bị đánh lừa đây?

Anh vẫn muốn gặp lại cô ở thế giới bên kia, nếu còn có thể.

Anh nhất định sẽ bù đắp cho cô.

Có những thứ mất đi rồi mới nhận ra...

Anh muốn có được cô. Cho dù là ảo giác, cho dù cơ hội gặp được cô ở thế giới bên kia chỉ là một phần nghìn, một phần triệu phần trăm, anh cũng muốn thử.

"Vậy chờ anh...".

Đó là lần đầu tiên anh mở miệng cười từ sau khi cô ra đi. Một nụ cười nhẹ nhõm.