Bí Mật Hai Dòng Họ

Chương 40: 40: Nói Chuyện Với Ông Phan




Cậu Phúc dắt theo mợ Thi lang thang trên con đường phủ đầy rơm rạ mà nặng nề mãi vẫn chưa bước ra khỏi đống hỗn loạn của suy nghĩ.

Hai người cứ đi như vậy đi như vậy cho tới khi tất cả hình ảnh trước mắt của cậu Phúc là ngôi nhà quen thuộc, một cánh đồng ngập nước lớn với những mô đất cao nhô trập trùng cùng một đầm tôm đang tanh tách bật nhảy phía xa vẫn còn nghe thấy tiếng. Cậu Phúc buộc lại ngựa, nhìn sang mợ Thi vẫn đang đứng ngây người ở ngay sau lưng, gương mặt của mợ tái mét, hai tay nắm chặt vào tay nải mà cấu mà véo mà bứt rứt đến không thể rời mắt.

Rõ ràng mợ ấy là đang nhìn vào ngôi nhà kia của ông Phan mà không hề dừng lại được suy nghĩ. Cậu hiểu được mọi chuyện, cậu cũng biết được mọi chuyện trong Đôi Mắt Âm Dương kia của mợ Thi. Nếu như cái nhìn đó là bình thường thì cậu cũng chẳng cần phải quay lại đây vào bây giờ.

Mợ Thi loạng choạng mắt vẫn không rời khỏi căn nhà âm u đằng trước mà lùi lại vài bước phía sau ngã bịch một tiếng rõ to xuống dưới đất. Mợ nhìn sang cậu Phúc mà l lắp bắp mãi vẫn không ra được tiếng:

"Cậu ơi! Cậu...cậu...nó...âm u quá! Nó..."

Mở thì nuốt nước bọt đắng ngắt mà không thể hiểu, không thể miêu tả nổi rõ ràng được thứ bản thân đang nhìn thấy trước mặt. Ở nơi phía xa kia dáng người phụ nữ đen ngòm đã hóa thành quỷ dữ, móng vuốt sắc nhọn toàn thân phủ kín bụi khí âm ti ngào ngạt lệ khí, cuộn trào trong ánh mắt huyết sắc, toàn thân bùng nhùng những sinh vật lổm ngổm bò nên từ trong bụng rỗng, phần thân thể đã bị mục xuống chảy ra thành từng lớp bầy nhầy mà rủ xuống phần đất sâu hút ở ngay chính giữa nơi xa xa những tiếng tanh tách bật nhảy.

Mợ Thi không dám nhìn vào mắt mình nữa mà lấy tay che lại nhưng cái hình ảnh đáng kinh sợ từ trước tới nay bây giờ mới gặp lần đầu lại càng khiến cho mợ thêm hãi hùng. Người phụ nữ này mợ đã nhìn thấy đeo bám theo cậu Phúc từ khi cậu quay trở về nhà ông Phan chẳng có ý định rời đi rồi đến bây giờ mợ lại một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ này, nhưng bà ta lại ở trong chính ngôi nhà của cậu Phúc đã từng thân thương.

Mợ nhớ về những lời cậu Phúc từng nói: chẳng le chuyện ông Phan thờ luyện Thiên Linh Cái có vẻ như chẳng còn cần phải suy nghĩ gì nữa.

Nhìn thấy mợ Thi dáng vẻ sợ sệt như thế cậu Phúc lại hiểu được như phần nào mà nên tiếng:

"Mợ cứ ở đây đi! Tôi vào trong đó một lát rồi sẽ quay ra, mợ không cần đi với tôi đâu!"

Mợ Thi lưỡng lự ý gật đầu nhưng cũng lại không muốn để cậu Phúc đi vào đó một mình. Ở trong nơi đó không biết là có bao nhiêu thân người hồn phách đã tọa lạc rõ ràng như thế. Cái luồng ám khí bao trùm lấy căn nhà như vậy không biết là để cậu ấy vào một mình như thế là đúng hay sai? Liệu có phải nếu như mợ gật đầu lần này thì sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy cậu Phúc được lần nữa:

"Cậu cho tôi theo với! Tôi không dám ở đây một mình đâu! Cậu cho tôi theo cậu với!"

Mợ Thi vừa nói vừa đứng bật dậy mà chạy non ton dâng vẻ vẫn còn nhiều sợ hãi rụt chè đến bên cậu Phúc mà bất chợt theo phản ứng tự nhiên nắm lấy cánh tay cậu mà siết lấy một lực khá lớn. Cậu Phúc vỗ về mu bàn tay mợ Thi :

"Mợ đừng lo, tôi ở đây rồi! Dù sao tôi cũng sống ở nhà ông Phan từng đấy thời gian, vẫn là yên bình tới tận bây giờ thây. Bây giờ tôi chỉ là về đây hỏi chuyện, cũng đâu có muốn phá hoại gì đến căn nhà kia, chắc rằng sẽ không ảnh hưởng gì đâu!"

Cậu Phúc bước từng bước kéo theo sau mợ Thi lò dò trên cái đường ruộng mấp mô từng vũng lớn.



Vừa vào tới cổng nhà ông Phan, chiếc đèn dầu treo lơ lửng bên ngoài đột nhiên như cảm nhận thấy hơi thở ấm của con người mà bùng lên ngọn lửa cháy leo lắt. Ngọn gió lạnh lẽo phả thẳng vào cơ thể của mợ Thi cùng cậu Phúc run lên một hồi.

Cậu Phúc trấn an mợ Thi một lát rồi lại nhìn vào trong nhà mà lên tiếng:

"Thầy ơi! Thầy có nhà hay không? Con là Phúc đây!"

Cậu gọi to tiếng nhưng bên trong vẫn không đáp lại lấy một lời.

Cậu vừa định bụng rằng ông Phan không có nhà, đang tính rời đi thì bước chân vang vọng từ bên đầm tôm truyền lại, ông Phan mặt mày hơi ủ rũ nhìn thấy cậu Phúc dáng vẻ đột nhiên che đậy chuyển thành ngạc nhiên mà sững sờ. Nhưng ánh mắt của ông ấy chỉ lướt qua cậu Phúc một lượt rồi lại nhanh chóng nhìn sang mợ Thi:

"Cậu đưa mợ Thi tới đây là có chuyện gì? Không phải hai người nên về nhà rồi hay sao?"

Cậu Phúc chưa vội giải thích bèn xê dịch cánh cổng về một phía đang định kéo mợ Thi bước vào thì ông Phan đã chạy vội ngay ra trước mặt đứng ngăn cản:

"Nếu cậu không có chuyện gì quan trọng thì cứ đứng ở ngoài đấy nói! Không cần thiết phải vào tận trong đây!"

Cậu gật đầu tỏ ý hiểu rồi nhanh chóng lùi lại một bước đứng cách sau hàng rào cũ.

Ông Phan cũng không phải là lần đầu tiên lạnh nhạt với cậu như thế này, cũng không phải là lần đầu tiên không muốn nói chuyện với cậu như thế này. Hơn nữa lần trước khi cậu về nhà, chẳng phải cậu cũng đã lật tung hết căn phòng của ông Phan nên mà chưa nói năng một lời gì hay sao? Bây giờ nếu như cậu bước vào, phải chăng sẽ không phải là cậu đến đây để nói chuyện mà là cậu đến đây để bị ông Phan mắng mỏ một trận?

Mợ Thi nhìn thấy cậu có chút lưỡng lự mới lên tiếng nói với ông Phan:

"Chắc ông cũng biết rõ tôi với ông cùng là một hạng người như thế nào! Cậu Phúc đợt trước cũng đã nói với tôi về tình trạng của cậu ấy cũng như những chuyện cậu ấy đã gặp phải ở trong gian nhà này. Cậu ấy đã chứng kiến tất cả mọi thứ..."

Mợ Thi chưa kịp nói xong đã nhanh chóng bị ông Phan chặn đứng lại họng:

"Mợ kéo nó tới đây là để nói chuyện này với tôi sao? Vậy thì không cần đâu! Tôi đã sống với nó đến nay gần cả một đời người nhưng chẳng phải mọi chuyện vẫn êm đềm diễn ra hay sao tôi không hề bị phản vệ cũng không hề bị ảnh hưởng bởi những oán linh ngoài kia vậy thì các người kéo tới đây là muốn gì?"

Cậu Phúc nghe thấy những câu nói này mà trong lòng đau thắt lại. Chẳng lẽ ông Phan lại thực sự có suy nghĩ như thế?

Chẳng lẽ thực sự ông Phan không hề nhìn thấy những thứ mà cậu đã chịu đựng trong khoảng thời gian qua?



Rõ ràng là ông Phan đã nhìn thấy nhưng tại sao vẫn là chấp nhận có nhắm mắt làm thinh?

"Con sẽ không hỏi chuyện ở tại nơi đây nữa! Nhìn lén của thầy là con sai. Con xin lỗi. Vậy thầy có thể nói cho con biết là tại vì sao thầy lại đem gạo tới nhà cô Mai Hoa được hay không? Rõ ràng nếu như cô ấy mất là chuyện bình thường, tại vì sao mà còn phải đem gạo tới nhà ấy, mang tiền tới quan huyện để cho cái xác ấy nhanh chóng bị đem đi vất bỏ."

Dừng lại một chút cậu mới nói tiếp:

"Chắc thầy không biết con đã tới nhà ông Mai để trông nhang đèn cho cô ấy đâu nhỉ! Là ông Chu bảo con tới! Còn người đứng sau thầy lại muốn đem cô ấy quẳng đi!"

Ông Phan nét mặt vẫn không hề suy chuyển nhưng bàn tay bỗng chốc có hơi run rẩy. Ông nhìn vào khoảng không xa mà cao giọng:

"Cậu là đang chất vấn tôi sao? Cậu là tin theo lời người ngoài mà nói những lời như thế này với tôi sao? Tôi là cha là thầy của cậu đấy!"

Cậu Phúc nghẹn ngào trong lòng mà gào lên:

"Vậy thầy có nghĩ cho con không?Con là con trai của thầy đấy! Thầy có biết rằng ngày con rời khỏi căn nhà này con đã gặp phải chuyện gì không? Là đám đưa tang của cô Mai Hoa. Nhưng rõ ràng khi ấy là con vẫn chưa biết chuyện gì. Vậy mà trong đám đưa tang ấy, cô ta lại nằm ngay bên cạnh con. Cả hai đều bị ném xuống dưới vực sâu chìm trong dòng nước lạnh ngắt. Con là cũng sắp chết ngạt dưới dòng nước lạnh lẽo đó. Đó là con của thầy đấy, thầy chẳng lẽ nào lại nghĩ rằng những chuyện thầy đang làm không hề có báo ứng hay sao?"

Gương mặt ông Phan thoáng qua có chút hoảng hốt nhưng ông ấy lại nhanh chóng điềm tĩnh lại mà lên tiếng:

"Không phải bây giờ cậu đã khá hơn rồi hay sao? Chẳng phải bây giờ cậu vẫn đang đứng trước mặt tôi mà nói những lời như thế này hay sao? Cậu đừng mang cái chết ra để hù dọa tôi. Số phận của cậu lại đổ lên đầu là do tôi hay sao?"

Cậu Phúc gật đầu một cái mà kéo mợ Thi đi thẳng.

Bây giờ cậu cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Không phải là cậu suy nghĩ quá nhiều mà là ông Phan vốn dĩ đã chẳng đặt cậu vào trong lòng này.

Ông ấy chẳng qua chỉ muốn đánh đổi tất cả mọi thứ để luyện cái thứ tà ma quỷ dị kia mà thôi. Có được nó rồi, có được cái sức mạnh của trời đất, địa ngục, trần gian đó thì ông ấy có thể thoải mái điều khiển mọi thứ, chẳng cần phải thương xót tới bất kỳ ai thậm chí là đứa con trai duy nhất này.

Mợ Thi ngoái đầu nhìn lại phía sau, nơi bóng đen quỷ dị ngoi lên từ tầng nước rêu biếc bao lấy người ông Phan mà ôm vào lòng.

Ánh mắt đen ngòm nhìn xuyên qua ông Phan, xoáy thẳng vào tim gan của mợ đầy đau đớn.