Bí Mật Hai Dòng Họ

Chương 48: 48: Đoàn Hát Thương Giang




Cả đoạn đường dài hai người chỉ là im lặng mà rời khỏi cái thôn Ninh này. Mợ Thi ngồi trong xe ngựa thi thoảng lại ngó nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt to tròn ngơ ngác thèm thuồng muốn hóa theo cơn gió để phiêu du khắp chân trời góc bể không còn bị khóa buộc nơi gian nhà nhiều phần kỳ quái sau lưng.

Đi một đoạn đường rất xa dường như đã thoát khỏi cái tầm mắt âm u lạnh lẽo dõi theo sau lưng mợ Thi mới nhìn về đống đồ chất thành một góc lớn ngay trong xe ngựa mà nói vọng ra bên ngoài:

"Nao tôi mất không biết ông bà có mang nhiều lễ vật như thế này để mua đứt cái mạng của tôi hay không? Hay cũng chỉ như những vị tiểu thư khác, gả tới đây, đến khi chết rồi bài vị cũng không có!"

Cậu Phúc thở dài trong cái không khí nhiều phần khó chịu này mà tựa lưng vào thành xe đưa mắt nhìn về bên ngoài, ngay trước mặt tất cả vẫn còn đang chìm vào màn sương mờ.

Cậu có lên tiếc thương cho mợ Thi hay không?

Hay có nên đồng cảm với mợ ấy hay không?

Bởi vì số phận của cậu và mợ chỉ vì một cuộc hôn nhân trong cái gian nhà họ Chu kia mà bây giờ lại gắn kết với nhau tới mức như thế này.

Cậu lo lắng cho mợ, mợ Thi cũng nhiều phần suy nghĩ tới cậu nhưng quan hệ giữa hai người chẳng qua chỉ là nếu không có nhau sẽ thiếu đi một phần nương tựa. Cũng chẳng có bất kỳ một lời nói rõ ràng nào ở trong đây. Chỉ cần mợ ấy hoà nhập được vào với nhà họ Chu ấy thì tự nhiên cậu cũng sẽ trở thành người ngoài trong ánh mắt đã từng thân thuộc.

Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại nơi giao cách giữa vùng Hạ Chu và vùng Xiêm.

"Đi qua vùng Xiêm này sẽ tới vùng Thượng Chu gần sát ngay Kinh Thành, cũng là nơi gia đình tiểu thư Tĩnh Nhi."

Cậu Phúc một lời nói hết với mợ Thi, đôi mắt hướng nhìn ra xa, cậu xuống ngựa tiến tới ngay trước vùng sông lớn mà gọi vọng vào bên trong xe ngựa:

"Mợ ra đây hít thở ít khí trời. Chúng ta tới sớm quá đò vẫn còn ở bên kia sông. Chắc phải đợi thêm nửa tuần hương nữa mới có thể lên được đò."

Sông Thương rộng lớn đón mợ Thi bằng luồng khí trời ngạt ngào vương hương những ngọn cỏ xanh mướt kéo dài hai bên bờ sông. Thân thụ cao lớn nghiêng người soi bóng hình dáng yêu kiều mềm mại xuống mặt nước.

Dòng nước xanh biếc mân mê làn gió thoáng mà xô đuổi nhau kéo tới tận xa mà không nhìn thấy bờ bên kia. Sương mờ bây giờ đã tan, mặt nước đón chào những ánh nắng đầu tiên của buổi ban mai lăn tăn phảng phất những ngọt ngào lung linh nơi tiến xuống tận sâu đáy lòng.

Dáng người lái đò phía xa xa không nhìn thấy cả những vật dụng, tất cả vừa vặn thu thành một điểm đen nhỏ bé trên lòng sông rộng lớn kéo dài tới vô tận.

Mợ Thi bước xuống xe ngựa tiến về quán trà nước ven đường mà ngồi xuống uống một ngụm hơi cạn chén chè trong tay.



Mợ nói vu vơ với bà lão bán nước:

"Không khí nơi đây tốt thật đấy chẳng giống như nơi ta vừa mới rời khỏi. Nếu như ngày nào cũng được thưởng thức cái không khí yên bình thoáng mát như thế này thì cuộc đời có gì sướng bằng."

"Gớm! Vị tiểu thư này, Cô đừng nói như thế! Ở đâu cũng có số mệnh của nó cả. Cô ở đấy là sướng hay khổ chỉ bản thân cô biết nhưng với chúng tôi, được ngồi trên cái xe ngựa sang trọng như thế kia, được ăn no mặc ấm thế là một chuyện sung sướng nhất trần đời rồi. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh đâu thể phán xét được những chuyện mà bản thân mới chỉ nhìn qua!"

Mở Thi cười gật đầu lấy một cái. Đúng là lời bà lão bán nước trải qua đến nửa đời người rồi thì những chuyện bà ấy trải qua, những điều bà ấy nói chắc hẳn là có cái lý riêng. Mợ Thi gật đầu suy tư rồi xin thêm một chén nước nữa đưa cậu Phúc.

Bà bán nước vừa liếc mắt qua cậu Phúc đã lắc đầu thở dài một cái mà nói:

"Hai người đúng là có Tướng Phu Thê thật đấy! Nhưng chỉ tiếc là..."

"Mợ ấy là chị dâu của tôi, bà đừng nói như vậy kẻo người khác nghe thấy lại nghĩ không hay."

Bà lão bán nước nghe thấy chỉ cười một cái rồi gật đầu lại đưa mắt nhìn về phía bên kia sau rặng tre già đung đưa từng chiều theo làn gió thổi.

Tiếng ca trù ngân vang đều đặn theo từng nhịp đàn gảy nhẹ nhàng mà thanh thoát, tiếng hát êm dịu vang nên văng vẳng trong cái là không gian sáng sớm này thưởng qua một chút thanh thoát động đến tâm người nghe. Tiếng ca lúc gân dài, lúc vươn cao lúc nhẹ nhàng trầm bổng, lúc hạ xuống tới thấp trầm nghe được từng tiếng não lòng. Không gian nơi đây chỉ thoáng nghe thấy thôi cũng đã phải mê mệt tới mức không thể nào kiềm chế được.

Mợ Thi tò mò hỏi bà lão bán nước:

"Không biết tiếng ca trù này là là từ đâu mà có?"

"Là của đội bên hát ca trù Thương Giang.”

Mợ Thi à lên một tiếng rõ ràng.

“Ngày xưa có từng được nghe. Nhưng hình như bây giờ âm điệu không còn giống trước.”

Bà lão bán nước nghe thấy có người tấm tắc khen trong ánh mắt nhưng lại phảng buồn mới nhanh chóng mà nói thêm:

"Đội ca trù ấy đã nổi tiếng khắp vùng Hạ Chu, vùng Xiêm này từ rất lâu rồi. Nhưng để mà nhiều người công nhận thì mới từ ngày có Kim nương mới được như thế. Thậm chí người ở trong Kinh Thành còn lũ lượt kéo tới đây như trẩy hội chỉ để muốn nghe một lần Kim nương hát. Rồi biết bao nhiêu thanh niên trai tráng trong làng, thậm chí là cả những con của phú hộ gia đình giàu có đều chỉ vì một lần say trong ánh mắt mà muốn được theo kiếp kép. Chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, người có tài thường bị trời ghen ghét mới không thể nào bình an qua được một kiếp đời."

Trong trí nhớ đã từng non nớt của mợ Thi, ngày vẫn còn chập chững nhìn cuộc đời bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt gào khóc theo chân u đi chợ sớm, mợ đã từng thấy dáng vẻ xinh đẹp tới động lòng người của Kim nương kia. Một dáng vẻ chân chất, nét mặt tuổi độ xuân thì đầy những nét dịu dàng với mái tóc đen óng xoã dài ngang vai cùng nụ cười che vội giấu giếm dáng thanh thuần.



Cái nét đẹp đó, đến cả mợ Thi bây giờ nghĩ lại cũng muốn chìm đắm bản thân vào đó chứ đừng nói đến là những thanh niên trai tráng của vùng này đang độ tuổi dũng sức.

Nhưng:

“Hình như trong số kép của đoàn ấy, Kim nương khá thân với một người thì phải.”

Bà lão bán nước dường như gặp được một người biết thêm chút chuyện mà nhanh chóng kéo vào câu chuyện thì thầm to nhỏ của mình:

“Vị tiểu thư này, cô cũng được nghe nói đến chuyện đó sao?”

Mợ Thi ngẫm nghĩ.

Không phải mợ từng được nghe nói đến mà là trong trí nhớ, cũng không hiểu vì sao lại có thể rõ ràng nhớ tới những chuyện đó tới mức như thế. Nhớ tới cái dáng vẻ đưa mắt đầy tình ý nhìn sang kép bên cạnh. Nhớ tới cái dáng vẻ hai người cùng nhau sánh bước lên bục lưu luyến bịn rịn không muốn rời xa nhau nơi ánh mắt để thả hồn vào từng tiếng hát. Nhớ tới từng câu hát phụ hoạ theo càng khiến cho âm sắc trở lên cao vút hoà đầy tình ý.

“Không biết người kép đó bây giờ sao rồi?”

Bà lão bán nước lại lắc đầu:

“Nghe nói cậu kép đó cũng là một trong những con phú hộ giàu có của vùng Hạ Châu. Muốn đưa ca nương khỏi đoàn ca trù nhưng…số phận mà, ai có thể nghĩ được rằng một ca nương có thể tìm được chân mệnh. Ca nương muốn chuộc thân nhưng nghe là không được nên mới bỏ trốn cùng vị công tử kia. Kết cục cuối cùng thì chắc không cần phải nói.”

Bà lão bán nước lại thở dài lấy một cái mà đưa mắt nhìn phía xa nơi rừng tre xanh cao vút.

Người lái đò tới, mợ Thi cúi chào bà lão rồi nhanh chóng rời khỏi.

Đến lênh đênh giữa dòng nước lớn, cậu Phúc mới lên tiếng nhiều phần tò mò:

“Mợ đã từng tới đây nghe hát sao? Nếu lúc chúng ta quay lại, mợ có muốn đi qua đấy thêm một lần nữa không?”

Mợ Thi lắc đầu, nắm lấy cánh tay chút phần đau nhức:

“Không phải ai sinh ra cũng có những phần đặc biệt. Tôi ngày trước không hề biết tới đôi mắt âm dương là gì nhưng kể từ ngày gian ca trù Thương Giang ấy bốc hoả lại không hiểu vì sao mà bản thân biến thành như thế này. Bây giờ nó đã chuyển đi nơi khác, cũng có những con người khác thay thế, chi bằng cứ để mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên không cần quay lại.